Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 898 : Thập kỷ chín mươi (8)

Ngày đăng: 03:11 20/04/20


Lê Mộng nhìn thấy cảnh náo nhiệt trước mặt, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.



Cô biết người em trai khốn kiếp này, đều do được Từ Phương nuông chiều mà thành.



Nhưng cô không ngờ, tên khốn này lại dám trộm đồ Giản gia. 



"Chị à, chị quen người này sao? Chị mau kêu cô ta thả em ra đi!" Tên khốn kiếp lại kêu lên: "Đau chết em rồi, đau quá, mẹ cứu con, đánh chết người rồi."



Lê Mộng nhìn người trong sân.



Giữa bọn họ chỉ cách nhau hai mét. 



Nhưng bọn họ chênh lệch như trời với đất, tự ti và khuất nhục không thể che giấu được.



"Lê Mộng, sao con ngẩn ra vậy, nói gì đi chứ!" Từ Phương kéo Lê Mộng đến trước mặt: "Con không thấy em trai con trở thành bộ dạng gì rồi sao? Con mau kêu cô ta thả em con ra, con có nghe không vậy?"



"Đủ rồi, các người chưa đủ mất mặt sao?" 



Lê Mộng tức giận, trong viện yên tĩnh trong nháy mắt.



Cô liếc nhìn người xung quanh đặc biệt là ánh mắt của Lê Nhạc, lửa giận không thể khống chế.



Nhất định là cô ta khuyến khích em trai cô, nếu không... Tại sao em cô biết Giản gia có đồ tốt chứ? 



Lê Nhạc chưa bao giờ muốn gia đình cô yên ổn.



"Cho các người hai lựa chọn." Minh Thù đảo qua nhìn mọi người đang im lặng, mỉm cười: "Hoặc là bồi thường tổn thất cho nhà tôi, hoặc là tống con trai bà vào tù!"



"Cái gì?" Từ Phương trợn to mắt. 



Thời đại này đối với cảnh sát pháp luật những thứ này, đa số vùng nông thôn không quá hiểu biết.



Nhưng vì ngôi làng này gần thành phố, hơn nữa vì quan hệ của Giản gia, thông với đường lớn nên bọn họ cũng biết một ít về cảnh sát.



Minh Thù nói: "Nhà của tôi có tiền có thế, đóng lại cánh cửa của cuộc đời con trai bà cũng được." 



Diệp Tây Phong kỳ lạ liếc Minh Thù.



Cô gái thân hình mỏng manh, khuôn mặt dưới bóng tối lộ ra vẻ tái nhợt nhưng khóe miệng cô nhếch lên tăng thêm vài phần tự tin.



Cực kỳ giống với những người con nhà giàu mà hắn biết. 



Giản Thư... biết em gái của hắn ghê gớm cỡ nào không?




Minh Thù liếc nhìn vợ của Giản Thư trong kịch bản.



Cô gái này cũng thật lợi hại. 



Cho nên tuy là Lê Mộng sống lại giành được Giản Thư, nhưng cuối cùng cũng không làm gì Lê Nhạc được, cùng lắm làm cho cô ta chút buồn phiền mà thôi.



Nếu Lê Mộng chọn đập đầu chết với Lê Nhạc, nói không chừng cô ta vẫn như cũ mất hết tất cả.



Nhưng sau khi sống lại Lê Mộng cũng khá thông minh, biết mình không phải đối thủ của Lê Nhạc chọn nắm phía trước. 



Giống như lựa chọn rời đi lúc này của Lê Mộng.



Cuối cùng Lê Nhạc bằng lòng giúp Từ Phương một phần, nhưng từ nay về sau hai nhà bọn họ không có quan hệ gì với nhau nữa, còn viết giấy cam kết dưới sự chứng kiến của thôn dân.



Lê Nhạc giao tiền cho Minh Thù. 



Minh Thù ý tứ không rõ ràng nhìn Lê Nhạc: "Cô biết nấu cơm không?"



Lê Nhạc cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn trả lời: "Biết."



"Vậy lần này thôi đi." Minh Thù cười: "Nấu cho tôi một bữa cơm để bớt giận nhưng nếu có lần sau nữa, dù cô biết nấu cơm..." 



Tóc gáy toàn thân Lê Nhạc dựng đứng.



"Xin lỗi Giản tiểu thư." Lê Nhạc lập tức áy náy nói, thái độ thành khẩn: "Tôi là bất đắc dĩ, nhưng chuyện lợi dụng cô là tôi không đúng, về sau có chuyện gì tôi có thể làm được nhất định giúp cô làm."



Minh Thù không ngờ nữ chính dứt khoát như vậy, trẫm cũng không nên nói tiếp. 



Minh Thù khoát khoát tay: "Trưa mai nhé!"



Lê Nhạc đi ra khỏi sân cũng còn chút ngơ ngẩn...



Giản gia...Về sau muôn ngàn lần không thể đắc tội. 



Nhưng giải quyết hết mọi phiền phức của nhà Từ Phương cũng coi như yên ổn.



Nấu cơm...



Làm cái gì... 



Thật sự là kỳ quái.