Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 899 : Thập kỷ chín mươi (9)

Ngày đăng: 03:11 20/04/20


Thiếu niên bị đánh cho một trận mới được trả lại cho Từ Phương.



Dù sao trước đây hắn đã làm bà Giản bị thương.



Từ Phương giận nhưng không dám nói, sợ con trai mình thực sự sẽ bị bắt đi. 



Vì chuyện này, Từ Phương và con của hắn đều không dám làm loạn một thời gian, cả làng yên bình không ít.



Giữa trưa ngày thứ hai Lê Nhạc gọi Minh Thù tới ăn cơm.



Mùi vị không ngon lắm nhưng cũng không tệ, Minh Thù có chút thất vọng. 



Nữ chính này không có khiếu nấu ăn.



Tệ quá!



-



Chớp mắt một cái kỳ nghỉ hè đã sắp trôi qua, Minh Thù nghe nói chuyện kia xảy ra không bao lâu thì Lê Mộng đi lên huyện, trong thôn cũng không thấy qua.



Lê Nhạc lại gặp thường xuyên, nhưng Lê Nhạc lại không làm ra chuyện gì đặc biệt như một cô gái bình thường.



Nghỉ hè trôi qua xong sẽ khai giảng. 



Diệp Tây Phong cũng phải trở về thành phố đến trường.



Minh Thù nói với bà Giản về chuyện quay về đi học, bà Giản vui vẻ đồng ý.



Đáng tiếc lúc tối Giản Thư và ông Giản lại không đồng ý với ý kiến này. 



Giản Thư còn tự mình trở về.



"Mẹ, Hề Hề không suy nghĩ thấu đáo, mẹ cũng như vậy sao?"



Bà Giản tủi thân: "Nhưng bảo bối luôn trong nhà, chưa từng trải qua những chuyện trong độ tuổi này phải trải qua cũng khó chịu lắm chứ." 



"Trường học loạn như vậy, không thể đi." Thái độ Giản Thư kiên định.



Minh Thù nhấc tay: "Anh à, dạo này em khỏe rồi, em cảm thấy em có thể đi được."



"Không được!" 



"Giản Thư... Anh, em cảm thấy em gái cũng không yếu ớt như anh nghĩ đâu." Diệp Tây Phong cũng khuyên: "Trường học cũng không phải chiến trường, anh yên tâm, sau này em sẽ chăm sóc em ấy thật tốt không ai làm hại tới một sợi tóc nào của em ấy đâu."



Giản Thư cười nhạt: "Em không bị người ta đánh răng rơi đầy đất cũng là kỳ tích rồi, còn bảo vệ Hề Hề sao?"



"Đó là chuyện nhiều năm trước." Diệp Tây Phong tức giận: "Sao anh lại nhớ rõ ràng đoạn lịch sử đen tối đó như vậy chứ, hơn nữa lúc đó em đang thay răng mà." 



"Anh không cho em đi, em sẽ lén đi." Nguyện vọng của nguyên chủ chính là đi học, vì giá trị thù hận, vì đồ ăn vặt phải đi.
Mà trường học này là tốt nhất trong các trường cao trung trong thành phố.



"Đại ca, anh hãy giới thiệu người này đi chứ."



"Giới thiệu một chút thôi." 



Về sau đều học chung một lớp, hơn nữa còn vào chung với hắn.



Diệp Tây Phong chỉ có thể nói: "Giản Hề, em gái Giản Thư, mọi người nói chuyện cẩn thận một chút, Giản Thư đánh người mọi người đều thấy qua rồi."



Mấy người cùng lớp đồng loạt lùi lại hai bước. 



Mấy giây sau, đồng loạt chào hỏi: "Chào em!"



Khóe miệng Minh Thù giật một cái: "Rốt cuộc anh tôi đã làm cái gì?"



"Anh của em... việc này nói ba ngày ba đêm cũng không hết, dù sao lúc hắn như vậy chúng tôi còn đang chơi bùn, vô cùng hung dữ nhưng từ lúc giúp cho chú Giản, từ biểu hiện hung dữ trở thành ánh mắt hung dữ, ai cũng sợ anh ta." 



"..." Được lắm, rất ra dáng anh trai.



Ngày đầu tiên chỉ đi lấy sách vở và đồng phục học sinh, không có học.



Vì thân phận em gái của Giản Thư, mấy người đi theo Diệp Tây Phong ai cũng dành sự quan tâm đặc biệt cho cô, dường như đã quên ai mới là đại ca của bọn họ. 



"Em à, đi đua xe không?"



Diệp Tây Phong bốp một cái vào đầu người mới vừa đưa ra đề nghị: "Muốn chết à."



Tên này ôm đầu: "Đại ca làm gì vậy?" 



"Không cho phép dẫn em ấy đi chơi những trò nguy hiểm." Diệp Tây Phong cảnh cáo.



"Tôi đâu nói để cho em ấy đua xe, không phải còn có tiệc nướng sao? Tôi chỉ muốn dắt em ấy đi chơi, làm quen một chút."



"Không được, tôi phải đưa em ấy trở về, đại ma đầu Giản Thư kia sẽ gọi điện thoại về nhà." 



"Anh Giản Thư quản nghiêm thế?"



"Nếu không... sao trước đây mình chưa từng gặp em ấy?"



"..." 



Minh Thù yếu ớt nhấc tay: "Có thịt nướng, em cũng có thể đi."



Diệp Tây Phong tính cách ham vui, Minh Thù đồng ý hắn liền quên Giản Thư.



Nhưng hậu quả chuyện này là, sau khi trở về bị Giản Thư hung hăng quất một trận, nghe nói là quất ngay trước mặt ông Diệp, ông Diệp cũng ngăn không được.