Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 900 : Thập kỷ chín mươi (10)

Ngày đăng: 03:11 20/04/20


"Hạng nhất kỳ thi trung học năm nay học lớp chúng ta đó."



"Thật hay giả?"



"Tôi mới vừa nghe thầy nói..." 



"Tôi nghe nói Lê Nhạc này từ nông thôn đến..."



Ngày đầu tiên khai giảng, Minh Thù vừa vào phòng học thì nghe có người đang thảo luận về hạng nhất Lê Nhạc.



Lúc gần vào học, Minh Thù ôm sách vở từ từ bước vào phòng học. 



Lớp học không có chỗ ngồi cũng không có chỗ đựng đồ, chỉ còn hàng thứ hai từ dưới đếm lên.



Trùng hợp là Lê Nhạc ngồi bên cạnh.



Phía sau Minh Thù là Diệp Tây Phong, bốn phía đều là đồng bọn của Diệp Tây Phong. 



Trong lớp có vài người cũng từ sơ trung lên, quen biết Diệp Tây Phong, những người không quen thì được những bạn khác giới thiệu, cuối cùng cũng quen biết với Diệp Tây Phong.



Nhưng về Minh Thù người luôn được đám người này vây quanh thì bọn họ không biết gì cả.



Thấy đám người Diệp Tây Phong như vậy, gia thế chắc cũng không đơn giản. 



Lê Nhạc không ngờ mình có thể học chung lớp với Minh Thù, không biết nên chào hỏi hay không.



Cuối cùng cũng không có chào hỏi chỉ ngồi ở chỗ đó.



Chủ nhiệm lớp là một phụ nữ tuổi khá trẻ, mặc một chiếc đầm liền thịnh hành, cột tóc đuôi ngựa nhìn qua rất dễ gần. 



"Các em học sinh, từ hôm nay trở đi tôi là chủ nhiệm lớp của các em, ba năm này hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, cũng hy vọng có thể dạy cho các em những kiến thức có ích..."



Chủ nhiệm lớp không nói nhiều, giới thiệu xong bản thân kêu mọi người tự giới thiệu.



Từ hàng thứ nhất bắt đầu. 



Có thể học ở trường này hoặc là trong nhà có tiền, hoặc là thành tích vô cùng tốt nhưng gia cảnh bình thường hoặc nghèo khó.



Cho nên sau khi các học sinh tự giới thiệu xong, lớp học chia làm hai phe... không đúng, ba phe.



Đám người Diệp Tây Phong và những người giàu có trong lớp là một phe. 



"Em gái, buổi trưa ăn cái gì?"



"Có gì ngon?" Nhắc đến ăn ánh mắt Minh Thù bừng sáng.



Sau khi trở về thành phố, Giản Thư còn nghiêm hơn lúc ở trong thôn, nếu không phải là bà Giản len lén mua đồ ăn vặt cho cô, cô đã chết đói lâu rồi. 



"Ừm... Gần đây có gì ngon?"
Khoe khoang! 



Khoe khoang vô cùng tự nhiên!



Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Diệp Tây Phong đạp chiếc xe yêu quý của hắn, bấm chuông từ bên kia qua đây.



Đồng phục học sinh của thiếu niên tung bay, ánh mặt trời từ cây bạch quả chiếu xuống người hắn lốm đốm như có thể phát sáng. 



"Các người đang làm gì vậy?"



Chân thiếu niên để xuống đất, xe đạp dừng bên cạnh bọn họ.



"Diệp... Chúng tôi chào hỏi Giản Hề." 



Sắc mặt nữ sinh ửng đỏ không dám nhìn thiếu niên, hai tay để ở trước người chà xát qua lại giọng nói nhỏ như ruồi muỗi kêu.



Diệp Tây Phong cầm lấy cái cặp trên tay Minh Thù: "Em gái đi thôi."



Nữ sinh quái dị nhìn về phía Minh Thù, vì sao Diệp Tây Phong gọi cô là em gái? 



Hơn nữa... Diệp Tây Phong luôn kêu cô ta là em gái.



Chẳng lẽ là em họ?



Diệp Tây Phong chở Minh Thù rời khỏi, một lát sau nữ sinh cũng chưa lấy lại tinh thần. 



"Cô ta thích anh đó."



Diệp Tây Phong đạp không nhanh, hắn lơ ngơ hỏi: "Sao em biết?"



Giọng nói của cô nhẹ nhàng, hòa quyện trong ánh nắng chiều: "Lúc nói chuyện với anh nhét đầu vào trong ngực, đó không phải là thích thì là cái gì?" 



"..." Nhét đầu vào trong ngực? Ai dạy cô vậy, Giản Thư biết không? Tên cuồng em gái kia mà nghe được chắc không nghĩ là hắn dạy chứ?



"Nói bậy bạ, tôi không thích người như cô ta."



"Hừm, đáng tiếc." 



"Có... Có gì đáng tiếc?"



"Cô ta ngực to."



"..." Giản Thư em gái anh muốn lên trời rồi! 



"Tiểu tổ tông, em có thể ôm anh không? Một lát nữa nếu té xuống, anh em giết chết anh."



Minh Thù không ôm gì cả nhưng vẫn vững vàng ngồi phía sau.