Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 914 : Thập kỷ chín mươi (24)

Ngày đăng: 03:12 20/04/20


Hôm đó Hàn Thiến sau khi trở về, tỉnh táo lại liền tố cáo với ông Hàn.



Bây giờ Hàn Ứng chẳng những phải nằm viện hơn nữa còn rất thảm.



"Cô và anh cô, đúng là anh em ruột sao?" 



"Cô xem tôi và anh ta lớn lên trông giống nhau sao?" Hàn Thiến chỉ vào mặt của mình.



Minh Thù nghĩ lại gương mặt của Hàn Ứng, đúng thật có khác biệt rất lớn so với Hàn Thiến, hai anh em ruột trên khuôn mặt kiểu gì cũng có nét giống nhau.



"Hàn Ứng là con của em trai cha tôi, vì sau khi mẹ tôi sinh ra tôi không thể sinh con được nữa cho nên Hàn Ứng được mang về nhà tôi." 



Người của thập kỷ này đều cảm thấy đồ vật trong nhà mình, không thể để rơi vào trong tay người ngoài.



Hàn Ứng mặc dù không phải là con ruột, tốt xấu gì cũng vẫn là họ Hàn.



"Cha của cô..." Bên ngoài không phải có rất nhiều con riêng sao? 



Hàn Thiến biết Minh Thù muốn nói gì, cô có vẻ rất bình tĩnh dường như sớm đã thành thói quen.



"Cha tôi đời này không có con trai, phía ngoài... tất cả đều là con gái." Báo ứng! Đây chính là báo ứng.



"Hàn Ứng dã tâm không nhỏ, khiến cho tôi chán ghét hắn." Hàn Thiến không che giấu chút nào đối với việc không thích Hàn Ứng: "Lần này còn phải cám ơn cô, tôi lúc đầu còn dự định cùng hắn cạnh tranh công bằng, không ngờ hắn lại ba lần bảy lượt hại tôi." 



"Không nói việc này nữa, dù sao hắn sẽ phải nằm yên một thời gian." Hàn Thiến phất tay một cái, giống như là muốn gạt hết chuyện trong lòng đi: "Giản Hề, anh trai cô..."



Nói đến Giản Thư, gương mặt Hàn Thiến trở nên thẹn thùng.



Cô chuyển sang việc hỏi thăm Minh Thù về tin tức của Giản Thư. 



Đời sống cá nhân của Giản Thư thì Minh Thù không xen vào, cũng sẽ không gây thêm phiền phức cho hắn cho nên cái gì nên nói, cái gì không nên nói Minh Thù đắn đo rất kỹ càng.



-



Lê Mộng gần đây trở nên vô cùng im hơi lặng tiếng, im hơi đến nỗi nếu Minh Thù không chủ động tới tìm cô thì cũng không cảm giác được người này có tồn tại. 



Chẳng mấy chốc học kỳ này sắp hết, học kỳ cuối cùng đang đến.



Minh Thù cả ngày nhìn bài thi mà phát bực.



Tại sao cứ phải đi thi chứ. 



Trẫm cần phải thi sao?



Trẫm chỉ cần đồ ăn vặt!



"Tiểu Hề, gần đây Diệp đại ca đang làm gì vậy? Xuất quỷ nhập thần, không thấy người đâu." 




"..." Cho nên? Cô không nóng lòng sao? Cô không hỏi bọn họ ở chỗ nào sao? 



Lê Mộng cảm thấy mình mỗi lần nói chuyện cùng cô ta, đều sẽ rơi mất một mảng tóc lớn.



Tức giận.



Lê Mộng hít sâu một hơi: "Bọn họ đang ở phía trên, cô không lên xem thử sao?" 



"Tôi lên rồi không phải cũng sẽ chết sao? Tôi đâu có ngu!"



Minh Thù lui về phía sau.



Đối với Minh Thù hành động không hề theo lẽ thường, Lê Mộng rất ngơ ngác: "Cô đi đâu vậy?" 



"Báo cảnh sát."



Lê Mộng: "..."



Lê Mộng liếc mắt nhìn lên gác, cô nhanh chóng nhảy lên xuống tới: "Cô đứng lại đó cho tôi, Giản Hề, cô đứng lại! Cô dám báo cảnh sát, anh trai cô lập tức sẽ chết." 



Minh Thù ngừng lại, Lê Mộng cho là uy hiếp của mình có tác dụng.



Cô nhanh chóng đi về phía trước Minh Thù chặn đường đi của cô, giữa hai lông mày mang theo hận ý: "Giản Hề, đừng trách tôi, muốn trách thì trách chính mình đi."



"Trách tôi cái gì? Trách tôi không mang cô về Giản gia? Trách tôi không cho cô có cơ hội làm con gái nhà họ Giản?" Minh Thù cười như không cười nhìn cô: "Lê Mộng, cô nói dựa vào cái gì?" 



Nguyên chủ vì cô ta giả tâm giả ý tiếp cận, dốc hết tim gan ra cho cô cuối cùng rơi vào kết quả gì?



"Cô câm miệng!"



Lê Mộng quát lớn một tiếng. 



"Nếu không phải do cô, tôi căn bản cũng không cần phải như bây giờ, cô có biết là tôi phải cố gắng bao nhiêu không? Dựa vào cái gì các người sinh ra đã là người có tiền, dựa vào cái gì..."



Nhìn bộ dạng Lê Mộng, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Minh Thù.



"Cô không phải chỉ là được đầu thai tốt thôi sao? Cô dựa vào cái gì... " 



"Tôi dựa vào bản lĩnh đầu thai, cô không phục chỗ nào?" Minh Thù không nể mặt cắt đứt lời nói của cô.



"..."



Lê Mộng suýt chút nữa tắt thở. 



"Hừ, Giản Hề, cô bây giờ cùng tôi nhanh mồm nhanh miệng cũng đâu có lợi ích gì, một lát nữa cô sẽ biết thế nào là lợi hại." Lê Mộng lấy ra một dao, đưa về phía cô vung lên: "Tới đây."