Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 915 : Thập kỷ chín mươi (25)

Ngày đăng: 03:12 20/04/20


Có dao thì ngon sao?



Trẫm cũng có... Ây da, dao đâu?



Quên đi, gậy cũng dùng được. 



Lê Mộng nhìn Minh Thù không biết từ đâu lấy ra một cây gậy, còn chưa thấy rõ chỗ cô lấy ra, cây gậy kia đột nhiên hướng phía cô đập tới.



Cô hơi chật vật né tránh, gậy đánh vào cánh tay cô.



Trong nháy mắt đó toàn thân Lê Mộng dựng tóc gáy. 



Lạnh cả người.



Giống như cả thân mình đang đặt trong thế giới đầy băng tuyết.



Nữ sinh đối diện hình như hơi bất mãn, có thể nhìn ra từ nụ cười của cô. 



Nhưng cô bất mãn chuyện gì?



"Bộp."



Gậy lần nữa đánh tới, đánh bay những ý niệm trong lòng của Lê Mộng không còn gì cả. 



Cô không phải đối thủ của cô ta.



Đây là ý nghĩ duy nhất lúc này của Lê Mộng.



Cơ thể Lê Mộng chật vật tránh né trong đống đá vụn, gậy nhiều lần đánh trúng người cô, cái đau này không phải là đau nhức mà là loại đau đớn thấu xương, giống như đánh vào linh hồn. 



"Bộp bộp bộp."



"Tiểu bảo bối đừng trốn nữa, không phải lúc nãy còn muốn tiếp xúc thân mật với tôi sao?"



Lê Mộng ôm chặt cánh tay bị tê liệt vẻ mặt nhăn nhó, ai mà muốn tiếp xúc thân mật với cô chứ! 



Cô căn bản không thể đến gần cô ta, mặc dù trong tay có dao cũng không làm gì được.



"A..."



Cây gậy đánh vào bụng cô, dao trong tay không cầm chặt rớt sau lưng, giống như đâm rách da cô đau đến chết lặng. 



Cô muốn đứng dậy, gậy gộc từ đỉnh đầu hạ xuống rớt xuống cổ họng cô.



[Lê Mộng giá trị thù hận đã đầy.]



"Ây?" 



Minh Thù nghiêng đầu nghi ngờ sao lại đầy rồi, trẫm còn chưa bắt đầu thương yêu cô ta thật tận tình mà.



"Anh tôi ở đâu?" Minh Thù ngồi xổm người xuống hỏi: "Ngoan ngoãn nói cho tôi biết, nếu không... tôi sẽ giết chết cậu."




Hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm hại đến em gái mình.



"Ha ha... Tôi nói bậy..." 



Hàn Ứng cười to vài tiếng.



Hắn cắn răng nghiến lợi đem chuyện hôm đó kể lại một lần cho Giản Thư, kể cả chuyện ngày trước cô đánh mình cũng kể lại.



"Đây chính là em gái bảo bối mà cậu muốn bảo vệ, cô ta quá độc ác, so với cậu còn tàn bạo hơn nhiều…" Hàn Ứng tấm tắc: "Tôi thật muốn cho cậu xem bộ dạng đó của cô ta, nói thật khi đó tôi còn có hứng thú với cô ta nữa." 



Giản Thư không tin lời Hàn Ứng nói.



Hàn Ứng cũng không quan tâm, dù sao hôm nay hắn chính là muốn Giản Thư thay em gái mình trả giá thật đắt.



"Giản Thư, cậu cũng thật tốt số." Hàn Ứng lay người Lê Nhạc còn chưa tỉnh lại: "Chết cũng có người đi theo." 



"Cậu dám giết tôi?" Giản Thư bình tĩnh nhìn Hàn Ứng: "Giết tôi rồi, cậu nghĩ rằng mình có thể chạy thoát?"



"Ha ha, ai biết là tôi giết cậu chứ?" Hàn Ứng buông cằm Lê Nhạc ra: "Vì ngày hôm nay, tôi đã chuẩn bị rất lâu làm sao tôi có thể để bị bắt được."



Khuôn mặt Giản Thư tối sầm. 



Tên Hàn Ứng này hắn rất hiểu.



Hắn dám nói thế, vậy khẳng định là đã sắp xếp hoàn hảo rồi.



"Vậy cũng chưa chắc." 



Hàn Ứng xoay người lại.



Chẳng biết cô gái đứng ở cửa từ lúc nào, cầm một cây gậy cười tủm tỉm nhìn hắn.



"Hề Hề..." 



Vẻ mặt bình tĩnh của Giản Thư không còn nữa.



"Em tới đây làm gì, mau đi ngay."



Giản Thư hét lớn với Minh Thù, vì lo lắng sức lực cả người hắn kéo cái ghế lập tức ngã ngửa trên mặt đất. 



Hàn Ứng điên rồi, ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.



Hàn Ứng từ ngây người rồi lấy lại tinh thần, âm trầm cười nói: "Tới đúng lúc lắm, tôi đỡ mất công đi tìm cô..."



Minh Thù lấy gậy trên đầu vai xuống đặt xuống mặt đất, nhẹ bỗng nói một tiếng: "Tôi đã báo cảnh sát." 



Hàn Ứng: "…"



Giản Thư: "…"