Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 916 : Thập kỷ chín mươi (26)

Ngày đăng: 03:12 20/04/20


Không biết có phải là Hàn Ứng bị ảo giác hay không, hình như hắn thật sự nghe tiếng còi xe cảnh sát vang lên.



"Cô…"



"Không cần khách sáo!" Giữa hai hàng lông mày Minh Thù tràn đầy ý cười. 



Hàn Ứng tức đến mức toàn thân run rẩy, hắn xoay người kéo Giản Thư dậy: "Bây giờ tôi sẽ giết các người, cảnh sát tới thì đã sao."



"À." Sắc mặt Minh Thù không đổi: "Tôi có một vấn đề muốn hỏi anh."



Hai tay Hàn Ứng giữ Giản Thư, ánh mắt sắc bén như con dao quét về phía Minh Thù, người sau vô cùng bình tĩnh thong dong dường như không hề quan tâm đến Giản Thư đang trong tay hắn. 



Uy hiếp của hắn không đạt được hiệu quả.



Dường như hắn không trả lời, người đối diện cũng sẽ không làm gì.



Cô còn lấy đồ ăn ra? Cô ta đến xem trò vui sao? 



Cái này... sao lại không giống với cách nghĩ của hắn?



Hàn Ứng mắt đảo xung quanh, tiếng còi xe cảnh sát vừa rồi chắc chỉ là ảo giác, bây giờ bên ngoài cũng không nghe thấy gì.



Hắn quát lên: "Cô có vấn đề gì?" 



Lông mày Minh Thù cong lên: "Tại sao anh lại bí quá hoá liều đi bắt cóc anh trai tôi."



Minh Thù có thể thấy Giản Thư ba lần bốn lượt ra hiệu bảo cô tránh đi, chứng minh người này không phải một người có thể tùy tiện đối phó.



Nhưng bắt cóc Giản Thư... 



Nhìn thế nào cũng không bù đắp đủ thứ đã đánh đổi.



Cứ xem như hắn thực sự giết chết Giản Thư, hắn có thể đạt được cái gì?



Hàn Ứng giống như bị hỏi trúng tim đen. 



Ánh mắt của hắn dao động qua lại ở chỗ Giản Thư và Minh Thù, giống như muốn tìm ra đáp án.



Nhưng căn bản là không có đáp án.



Hắn chính là muốn như vậy... trừ khử Giản Thư. 



Chỉ cần nghĩ tới Giản Thư, hắn chỉ muốn giết hắn ta.



Giản Thư không ngừng lắc đầu với Minh Thù, ý bảo cô mau rời khỏi nơi này.



"Cô quan tâm nhiều như vậy làm gì, tôi chính là muốn giết hắn!" Hàn Ứng thét lên: "Ngày hôm nay các người một kẻ cũng chạy không thoát!" 



Minh Thù hơi nheo mắt lại nụ cười càng tươi sáng.



Cô hơi nhấc gậy lên, bước về phía trước: "Tại sao tôi phải chạy, tôi không chạy trốn."



"Cô đừng tới đây!" 



Hàn Ứng nổi giận gầm lên một tiếng.
Diệp Tây Phong đang cố gắng dời chướng ngại vật, lỗ hổng càng lúc càng lớn nhưng vào lúc này Diệp Tây Phong phát hiện lỗ hổng đó chỉ đủ để chứa một người, ở giữa là một cây xà ngang hai bên đều đổ nát. 



Minh Thù đưa tay sờ gương mặt, đầu ngón tay dính một chút máu.



Diệp Tây Phong phía sau căng thẳng cố gắng suy nghĩ kế sách.



Minh Thù đem thú nhỏ ra, thú nhỏ run run bộ lông đủ màu sắc vô thức nhảy qua một bên ngồi. 



Minh Thù chọc nó một cái.



Thú nhỏ bất mãn giẫy giẫy chân.



Đâm cái gì đâm! 



Lông bị chọc đến rối hết rồi!



Lúc Minh Thù nhìn soi mói, thú nhỏ bất đắc dĩ nhảy qua phía Diệp Tây Phong.



Diệp Tây Phong chỉ cảm thấy có gió từ thổi qua bên tai. 



Thế nhưng hắn cũng không nhìn thấy là cái gì.



"Rầm rầm."



Thần kinh Diệp Tây Phong căng thẳng, thân thể phản ứng so với đầu óc nhanh hơn, chờ hắn lấy lại tinh thần bản thân đã che chở Minh Thù. 



Minh Thù nhìn thấy rõ ràng áo quần Diệp Tây Phong bị nhuộm đỏ vì máu.



Khoảng cách gần như vậy, Diệp Tây Phong thậm chí có thể thấy lông tơ trên mặt Minh Thù.



Diệp Tây Phong cảm giác tim mình đập rộn lên, máu đỏ dâng trào. 



Cả người không nhịn được bắt đầu nóng lên.



Cảm giác lay động rất nhanh biến mất.



Diệp Tây Phong nhanh chóng đứng lên hơi nghiêng đầu sang bên kia. 



Không để cho Minh Thù thấy biểu cảm không đúng của mình.



Diệp Tây Phong hít thở sâu một hơi miễn cưỡng tỉnh táo lại.



Hiện tại quan trọng nhất là đưa Hề Hề ra ngoài! 



Diệp Tây Phong



Mày nghĩ bậy bạ cái gì.



Diệp Tây Phong quay đầu nhìn chỗ dọn dẹp vừa rồi, cái xà ngang ngăn trở lối ra dửng dưng bị chặt đứt. 



Diệp Tây Phong vui vẻ: "Hề Hề, chúng ta có thể đi ra rồi. Cậu có thể di chuyển không?"



"Ừm."