Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 931 : Thần thám thấy quỷ (11)

Ngày đăng: 03:12 20/04/20


Minh Thù bật tất cả đèn ở văn phòng.



"Xẹt xẹt xẹt…"



Bóng đèn lóe lên mấy cái, cuối cùng bừng sáng lên. 



“Cô ở đây…” Cũng cũ nát quá.



Trần Văn vẫn không tìm được chỗ đặt chân như trước.



“Hết cách rồi, nghèo. Anh phải hiểu tình cảnh nước sôi lửa bỏng của người nghèo.” 



Hình như nguyên chủ không gửi tiết kiệm, tiền cô kiếm được đều dùng vào việc tìm cha.



Bây giờ đến đồ ăn vặt cô cũng phải tiết kiệm.



Minh Thù lại quay đầu nhìn Trần Văn: “Hay là anh đi mua một ít đồ ăn về đây, vừa ăn vừa nói?” 



“Không ăn thì cô chết hả?” Trần Văn thực sự không nhịn được.



Vừa mới ăn cơm tối đấy!



Ăn hết bao nhiêu là tiền của hắn rồi! 



Cô vẫn muốn ăn.



Vẻ mặt Minh Thù nghiêm túc: “Sẽ chết đấy.”



“…” Cô thắng. 



Trần Văn đi ra ngoài mua đồ ăn vặt về, lúc này Minh Thù mới hài lòng bắt đầu.



"Hung thủ đang ở tiểu khu Hoa Hải."



Vẻ mặt Trần Văn ngơ ngác. 



Thế là hết rồi?



Hắn vừa mời cơm, vừa mua đồ ăn vặt, chỉ để đổi lại một câu nói như vậy?



Trần Văn nhíu mày lại thành chữ xuyên: “Hầu Nhã Chi bị tình nghi không phải đã được cô loại bỏ rồi sao?” 



“Tôi không nói là Hầu Nhã Chi.” Minh Thù nói.



“Vậy là ai?” Giọng điệu Trần Văn hơi gấp gáp.



“Khổng Kiến Quốc, số nhà 1805 tòa nhà số 4.” Minh Thù nhai khoai tây chiên rộp rộp: “Tôi chỉ có thể cho anh đáp án còn chứng cứ thì anh phải tự đi tìm.” 



Kết luận là do con quỷ kia nói cho cô biết, tất nhiên cô không biết quá trình hung thủ phạm tội.



Chỉ có thể nói lần này vận may tốt.



Vốn dĩ là điều tra Hầu Nhã Chi lại bất ngờ biết được hung thủ thật sự. 



Trần Văn nghi ngờ: “Không phải cô nói lung tung đấy chứ!”



Cái tên này chưa từng xuất hiện trong quá trình điều tra của bọn họ.



“Anh đi điều tra thử xem là biết tôi có nói lung tung hay không mà.” Minh Thù tỏ vẻ không sao cả. 



Trần Văn luống cuống trong khoảnh khắc.




“Tôi muốn gặp cái người tên Thiên Tuế kia!”



Khi Khổng Kiến Quốc sắp bị dẫn đi đã đưa ra yêu cầu này. 



Trần Văn đã từng làm việc với Khổng Kiến Quốc không đề nghị Minh Thù đi gặp hắn.



Người này…



Thật là biến thái. 



Không sợ hung thủ biến thái, chỉ sợ hung thủ là tên biến thái có chỉ số thông minh cao.



Nhưng Minh Thù vẫn đi.



Vì giá trị thù hận. 



Rõ ràng lần này cho thấy giá trị thù hận là thu được trên kẻ phạm tội kia, cô không đi thì sao kéo được giá trị thù hận?



Người của phòng thẩm vấn lui ra ngoài, chỉ còn lại Minh Thù và Khổng Kiến Quốc.



“Cô biết giết người là cảm giác gì không?” 



Khổng Kiến Quốc khàn giọng đặt câu hỏi.



Minh Thù "ồ" một tiếng: “Quên rồi.”



Khổng Kiến Quốc cười lạnh: “Cô từng giết người?” 



Giọng Minh Thù mang ý cười: “Số người tôi từng giết còn nhiều hơn anh ăn cơm.”



Khổng Kiến Quốc đương nhiên không tin: “Nói dối không biết ngượng.”



“Bây giờ nói thật cũng không ai tin ư, lòng tin cơ bản giữa người với người đâu rồi?” Trẫm gạt ngươi cũng không có đồ ăn vặt. 



Khổng Kiến Quốc: “…”



Hắn quan sát cô gái trước mặt vài lần, đột nhiên há miệng cười rộ đầy vẻ độc ác: “Cô và tôi cùng một loại người, một ngày nào đó cô sẽ cầm dao trong tay.”



Cô gái này cùng một loại với hắn. 



Máu lạnh.



Tàn nhẫn.



Một ngày nào đó… 



Một ngày nào đó cô cũng sẽ bước vào con đường này.



“Thật ngại quá, hiện giờ tôi đã buông dao, yêu thích đồ ăn vặt.”



Chuyện giết người không có phong cách này giờ trẫm không thèm làm. 



Khổng Kiến Quốc: “?”



Yêu thích đồ ăn vặt?



***



(*) Nhân mô cẩu dạng: Chỉ người có hành vi không bằng cầm thú.