Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 937 : Thần thám thấy quỷ (17)

Ngày đăng: 03:12 20/04/20


Cố Tri để Minh Thù chờ hắn ở phòng làm việc.



Phòng làm việc của Cố Tri hơi đơn giản, ngoại trừ đồ đạc trong cục, đồ của bản thân hắn rất ít.



Minh Thù tìm một chỗ ngồi xuống, với lấy đồ ăn vặt Cố Tri mua. 



Vẫn ăn rất ngon.



Haiz.



Tiểu yêu tinh phạm quy, cái này có thể làm thế nào được. 



Lần sau tuyệt đối không thể bị hối lộ một chút đồ ăn vặt như vậy.



"Cố đội..."



Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, cô gái mặc cảnh phục xông vào, có thể là vì gấp gáp nên khuôn mặt nhỏ nhắn đều ửng hồng. 



Cô ta thấy Minh Thù, có chút kinh ngạc lui ra ngoài, nhìn bảng hiệu bên ngoài phòng làm việc để xác định mình không đi nhầm mới tiến vào phòng làm việc lần nữa.



"Cô là...?"



Ánh mắt đề phòng lại cảnh giác, giống như sư tử đột nhiên bị xâm chiếm lãnh địa. 



Minh Thù còn chưa lên tiếng, cô gái kia tiếp tục nói: "Cô chính là cô gái vừa rồi đi cùng Cố đội trưởng?"



Cô ta cũng nghe bên ngoài thảo luận rồi.



"Ừm." 



Không có giá trị thù hận, Minh Thù không muốn phản ứng cô ta lắm.



Điều này rơi vào trong mắt người khác lại là một ý khác.



"Cô và Cố đội trưởng không phải người cùng đường." Cô gái nói: "Vẫn xin cô cách xa Cố đội trưởng một chút." 



Phòng làm việc của Cố Tri chỉ có cô ta là phụ nữ từng ra vào.



Bây giờ đột nhiên xuất hiện một cô gái xa lạ.



Sao cô có thể không khẩn trương? 



Minh Thù hơi trừng mắt, quan sát tỉ mỉ cô gái này vài lần: "Cô thích Cố Tri?"



Cô gái không phủ nhận, người toàn cục đều biết, không có gì hay để phủ nhận.



Minh Thù lại hỏi: "Anh ta thích cô?" 



Cô gái cắn môi dưới.



"Anh ta không thích cô." Minh Thù đưa ra kết luận: "Nếu đã như vậy thì xin hỏi cô, cô đứng trên lập trường nào khuyên tôi cách xa anh ta một chút?"



Giọng nói Minh Thù vẫn nhẹ nhàng dịu dàng như cũ, không hề nghe ra sự tức giận và bất mãn. 



"Cho dù anh ta không thích tôi cũng không tới phiên cô." Cô gái nói: "Cô và Cố đội trưởng căn bản cũng không xứng!"



Minh Thù nheo mắt: "Vậy thì lại thế nào?"
Diêu Doanh: "Cô ta tìm tới cửa."



Ông Diêu nhíu mày theo bản năng: "Cô ta tìm con làm gì?"



Diêu Doanh không dám nói chuyện cô khiêu khích trước, chỉ có thể nói dối: "Không biết." 



Ông Diêu suy tính trong chốc lát: "Con nói chỉ còn lại hai con? Đều là do cô ta làm?"



Diêu Doanh gật đầu.



Ông Diêu: "Không thể... cô ta cũng chưa từng khai hồn, sao có thể săn quỷ? Một mình cô ta sao?" 



Diêu Doanh tiếp tục gật đầu: "Ba, vì sao không trực tiếp... Giữ lại cô ta làm gì?"



Trong lòng ông Diêu tràn đầy nghi ngờ, đối mặt vấn đề của con gái, hắn mơ hồ trả lời: "Cô ta còn hữu dụng."



Diêu Doanh truy vấn: "Có lợi ích gì?" 



Ông Diêu vỗ vai cô ta, chuyển sang chủ đề khác: "Đi về nghỉ trước đi, quỷ mà con thu biến mất cũng có tổn hại đối với thân thể con, điều chỉnh lại trước."



Diêu Doanh có chút gấp: "Ba..."



Vì sao không chịu nói cho cô ta biết? 



Còn người họ Thiên kia nữa...



Mặt ông Diêu tối sầm: "Đi về nghỉ, lời của ba cũng không nghe nữa à?"



"Vâng." 



Diêu Doanh chậm rãi rời khỏi phòng sách.



Ông Diêu đợi Diêu Doanh đi, gọi một cuộc điện thoại: "Người Thiên gia kia đã từng khai hồn, tìm người theo cô ta, tôi muốn biết là ai giúp cô ta khai hồn."



Bên đầu điện thoại kia là một giọng khản đặc: "Giết con bé Thiên gia đó, huyết mạch Thiên gia sẽ tuyệt chủng, tốn sức theo cô ta làm gì?" 



Ông Diêu hừ lạnh: "Cậu biết cái gì, Ngự Quỷ thuật trên tay chúng ta cũng không phải hoàn chỉnh, lão già đó khẳng định để lại Ngự Quỷ thuật cho con gái của hắn."



"Hiện tại đã đủ để chúng ta dùng, cần gì..."



"Theo điều tôi nói mà làm." 



Ông Diêu cúp điện thoại.



Sắc mặt tối tăm nhìn về bóng đêm mịt mờ ngoài cửa sổ.



Khai hồn là bước đầu tiên của Ngự Quỷ thuật. 



Kế tiếp là đuổi quỷ, thúc đẩy quỷ để bản thân dùng.



Sau đó mới là săn quỷ.



Giết một con quỷ khó hơn để quỷ giúp mình làm việc nhiều. 



Con bé Thiên gia kia lại có thể làm được săn quỷ, rõ ràng khoảng thời gian trước cô ta không hề có điều gì khác thường.