Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 938 : Thần thám thấy quỷ (18)

Ngày đăng: 03:12 20/04/20


Cố Tri họp xong trở về đã rất khuya.



Hắn mở cửa phòng làm việc ra, đèn bên trong sáng lên. Minh Thù co người lại trên ghế, đầu chống trên bàn rõ ràng là đang ngủ.



Cố Tri nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi tới bên cạnh Minh Thù, khom lưng ôm lấy cô. 



Minh Thù mở mắt ra nhìn một chút, sau đó lại nhắm mắt lại.



Cố Tri cười khẽ một tiếng, ôm cô vào bên trong nghỉ ngơi.



Cố Tri thả người lên giường rồi xoay người đi ra ngoài cầm túi hồ sơ lên, để quần áo lên giường. 



Giường nghỉ ngơi vừa hẹp vừa nhỏ, Cố Tri chỉ có thể ôm Minh Thù vào trong lòng, hắn mới có thể nằm trên đó.



Cố Tri không tập trung xem hết hồ sơ, tắt đèn.



Có vợ để ôm chính là thoải mái. 



Trong bóng tối, Cố Tri tìm mặt Minh Thù hôn một cái, sau đó có chút không đỡ thèm nên lại tìm kiếm khóe môi của Minh Thù.



Minh Thù vừa mới buồn ngủ đã bị làm cho biến mất cảm giác, liền nhấc chân đạp.



Cố Tri không phòng bị "bịch" một cái rơi xuống đất. 



Cố Tri hít một hơi: "Mưu sát nha."



Cả người Minh Thù chiếm đoạt giường.



Khóe miệng Cố Tri co giật, với lấy giường: "Không hôn nữa không hôn nữa, chỉ ôm em ngủ." 



Cố Tri nhõng nhẽo đòi lên giường, không dám làm nữa, ngoan ngoãn ôm vợ nhà mình ngủ.



Có lẽ là quá khuya rồi, Cố Tri hô hấp rất nhanh đã ổn định.



...



Nhà thị trưởng.



Phòng khách đã biến thành thành linh đường, chính giữa là di ảnh của vợ thị trưởng.



Mới vừa làm xong tang lễ của con trai thị trưởng, đồ còn chưa bỏ lại làm tang lễ của vợ thị trưởng. Cả bầu không khí của biệt thự đều hết sức tang thương. 



Minh Thù không ngờ Trần Văn cũng ở đây.



"Sao anh lại ở đây? Ăn mặc thành như vậy, đóng vai nằm vùng à?"



Lúc này đồ Trần Văn mặc chính là quần áo của người làm trong nhà thị trưởng, đứng ở sau đoàn người nghênh tiếp người đến đây phúng viếng. 



Minh Thù đột nhiên xuất hiện, Trần Văn bị dọa giật mình.



Trần Văn nhanh chóng quan sát bốn phía, thấy không ai chú ý lôi cô đến một góc: "Lời này tôi nên hỏi cô chứ, sao cô lại đến đây?"



"Phá án mà." Minh Thù nói theo lý đương nhiên. 



"Phá án? Ai để cô tới?" Vụ án này rất mẫn cảm, trong cục chắc không tùy tiện để người ngoài nhúng tay.



Minh Thù hất cằm về hướng cửa lớn.




"Vẫn chưa." Biệt thự lớn như vậy mà một con quỷ cũng không có.



Ngay cả khu lân cận cũng không có. 



Có chút kỳ lạ.



"Hôm nay có nhiều người tới, lát nữa em đứng bên cạnh tôi, đừng chạy loạn." Cố Tri căn dặn cô: "Có phát hiện gì thì nói cho tôi biết trước, đừng đi một mình, tôi sẽ lo lắng cho em, hiểu không?"



"Anh sợ tôi đoạt công lao, thành tích của anh sao?" 



Khóe miệng Cố Tri co lại: "Tôi ở trong lòng em là người như vậy?"



Mặt Minh Thù mỉm cười: "Tri nhân tri diện bất tri tâm, ai biết trong lòng anh nghĩ thế nào."



Nếu không phải lúc này không đúng chỗ, Cố Tri rất muốn dùng phương pháp đặc biệt chặn miệng của cô. 



Sao nói chuyện lại ác mồm như vậy.



Cố Tri xoa đầu Minh Thù một cái, giọng nói trầm thấp rơi vào bên tai Minh Thù.



"Trong lòng anh đều nghĩ đến em." 



Nói xong, Cố Tri xoay người đi vào trong đám người.



Minh Thù đứng lại vài giây, chậm rãi theo sau.



Thị trưởng ứng phó với người đến đây phúng viếng, Minh Thù và Cố Tri chỉ đứng ở bên cạnh hắn. 



Minh Thù không yên lòng nhìn người lui tới.



Muốn ăn.



Lúc nào mới kết thúc đây? 



Thật là đói.



Một đám người dối trá qua đây trò chuyện, thị trưởng còn phải nói cám ơn, có mệt hay không?



Sao làm người lại không thể thoải mái chút? 



Lúc nào mới có thể ăn đây...



Cố Tri cảm thấy thân thể Minh Thù dựa vào trên người mình, hắn liếc mắt nhìn một chút thấy cô gái nhỏ đã cúi đầu. Không biết tại sao, Cố Tri cảm thấy cô có chút uất ức.



Hắn liếc mắt nhìn thời gian, gần trưa rồi. 



Cô đói rồi à?



Đột nhiên đói quá.



Lúc này người tới đã ít đi, Cố Tri thấp giọng nói một tiếng với thị trưởng, sau đó đến gần bên tai Minh Thù: "Dẫn em đi ăn có được không?" 



Minh Thù ngẩng đầu, mắt sáng trong suốt.



Cố Tri chịu đựng sự kích động trong đáy lòng, dẫn theo cô rời khỏi phòng phía trước.