Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 939 : Thần thám thấy quỷ (19)

Ngày đăng: 03:12 20/04/20


Lúc này tất cả mọi người đều ở phòng phía trước nên không ai ở phòng ăn, đợi lúc thức ăn lên, Cố Tri ức hiếp Minh Thù một phen.



Minh Thù thấy hắn mang phần ăn của mình... nhịn.



"Em cảm thấy vụ án này có chỗ kỳ lạ gì?" Cố Tri vừa gắp thức ăn cho cô, vừa thảo luận cùng cô. 



"Không biết." Đang ăn, ai muốn động não chứ.



Đối đãi thức ăn thì phải tôn trọng!



"Con trai thị trưởng và vợ thị trưởng đều chết trong nhà, thủ đoạn gây án như vậy chắc là người rất quen thuộc với biệt thự nhưng người của biệt thự đều có chứng cứ vắng mặt, rất kỳ lạ." 



Đây chính là vụ án không tìm được nguyên nhân.



Nếu như có người mua chuộc hung thủ... vậy khẳng định phải là sát thủ chuyên nghiệp.



Nhưng nếu thực sự như vậy, vụ án sẽ càng khó phá hơn. 



Minh Thù dừng lại: "Con dâu hắn có chút kỳ lạ."



"Hửm?"



"Nói không nên lời, chỉ là có chút kỳ quái." Minh Thù cúi đầu ăn cơm. 



Mùi trên người cô ta có chút kỳ lạ.



Người mang thai nên mùi trên người chắc là sinh khí mạnh mẽ, vì có sinh mệnh mới.



Nhưng trên người người phụ nữ đó... quanh quẩn một tử khí rất nhạt. 



Dường như đứa trẻ trong bụng... Là một cái thai chết.



Không nhìn kỹ cũng không thể phát hiện ra được.



"Chỗ nào..." 



"Anh đừng nói chuyện, làm phiền tôi ăn."



Cố Tri câm miệng, im lặng nhìn cô ăn.



Thấy vợ ăn cũng là một sự hưởng thụ. 



Sao vợ có thể đáng yêu như vậy?



Nếu như có người ngoài ở đây, nhìn thấy Cố Tri có lẽ tưởng hắn là một người đàn ông ngu ngốc nhìn Minh Thù cười ngây ngô.



Ăn cơm xong, hai người cùng nhau trở lại phòng phía trước. 



Không ngờ lúc này bên cạnh thị trưởng có một người quen.



Diêu Doanh và một người đàn ông có chút giống nhau đang trò chuyện cùng thị trưởng.



Diêu Doanh đảo mắt liền nhìn thấy Minh Thù, vẻ mặt cô ta lập tức biến đổi. 



Phiếu đổi đồ ăn vặt.



Minh Thù không hề keo kiệt cho cô ta một nụ cười thật lớn.



Đối đãi phiếu đổi đồ ăn vặt phải dịu dàng. 
"Cô..." Con dâu thị trưởng đứng lên, vẻ mặt rất khó coi.



Cô cười cái gì?



Chồng của cô ta chết, rất buồn cười sao? 



Giọng nói Minh Thù bình thản: "Tôi nói là đứa con trong bụng của cô nó chết rồi."



Đôi mắt của con dâu thị trưởng trừng lớn, chợt giận dữ: "Cô nói bậy bạ gì vậy?"



Sao con của cô ta lại chết được? 



Cô không phải cố vấn của cục tỉnh sao?



Tại sao, tại sao phải nói như vậy!



Minh Thù nói: "Cô không tin có thể đi kiểm tra một chút, tử thai có thể kiểm tra đo lường ra được. Tử thai ở lâu trong thân thể của cô cũng không tốt đối với cô. Hơn nữa tử thai này... có chút không đúng. Tốt nhất cô nói cho tôi biết Diêu Doanh đã nói gì với cô." 



"Cô đang nói gì vậy, sao con của tôi lại chết rồi?" Con dâu thị trưởng lui về phía sau, vẻ mặt hoảng sợ và không thể tin tưởng: "Rốt cuộc cô là ai? Cô đừng tới đây..."



"Lời của tôi cô cũng đã nghe rõ rồi."



Con người đối với lời mình không muốn nghe luôn sẽ chọn không nghe thấy. 



Sự thật tàn nhẫn.



Nhưng sự thật dù thêm tàn nhẫn cũng phải nói ra.



Con dâu thị trưởng lắc đầu. 



Không...



Không thể nào.



Cô nói bậy. 



Cô ta lui ra ngoài vườn hoa cảnh giác che lấy bụng của mình, Minh Thù đứng không nhúc nhích, cô ta bèn xoay người chạy vào trong biệt thự.



Minh Thù thu tầm mắt lại, thuận tay hái một chùm nho trên giàn nho.



[Ký chủ, không phải cô đuổi người ta chạy đi để chiếm lấy nho chứ?] 



"Ta là hạng người như vậy à?"



[Đúng vậy.] Chuyện này cô thực sự có thể làm được.



"Ta không phải." 



Minh Thù hái một quả nho thả vào trong miệng.



Chua quá...



Đợi con dâu thị trưởng nói hết với thị trưởng. Lúc đến trước vườn hoa, Minh Thù đang cầm nửa chùm nho, từng quả một bỏ vào trong miệng. 



Mọi người: "..."



Minh Thù: "..." Chua quá.