Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 95 : Công Chúa Trấn Quốc (1)

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


"Ào ào!"



Hạt mưa to như hạt đậu, đánh vào cửa sổ xe ngựa, ầm ầm như một hành khúc. Tiếng chém giết bên ngoài vang vọng trong đêm mưa, mùi máu tươi tràn ngập, nước mưa đều nhuộm thành màu đỏ tươi.



"Công chúa, công chúa..."



Tiếng kêu nhẹ nhàng, vang lên bên tai Minh Thù.



Ý thức Minh Thù mơ hồ, một lúc sau mới tỉnh.



"Công chúa, người không sao chứ?"



Giọng nói run rẩy không ngừng, trong tiếng mưa rơi ầm ầm, càng tăng thêm điểm tuyệt vọng.



Trên người Minh Thù đau nhức. Nàng chống cơ thể ngồi dậy, còn chưa ngồi vững, cơ thể nhào về phía trước, đụng đầu vào thanh gỗ lạnh như băng.



Đau quá!



Khỉ thật, không cần tặng quà gặp mặt lớn như thế chứ!



"Công chúa!"



Tiểu nha đầu lập tức hoảng sợ lên tiếng.



Một đôi tay run rẩy đỡ lấy nàng, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh, có thể thấy chủ nhân của đôi tay này đang rất sợ. Minh Thù ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy được một thân hình mỏng manh, gầy yếu.



Minh Thù ôm nơi bị đụng phải, chống vách xe ngồi vững, cúi người nghe tiếng động bên ngoài.



Ngoài tiếng mưa rơi, còn có tiếng bước chân lộn xộn và âm thanh va chạm của binh khí.



Vừa tới đã gặp đánh nhau, có cần kích thích thế không?



"Mau đưa công chúa đi."



Bên ngoài, không biết ai hét lớn một tiếng, xe ngựa đột nhiên chuyển động. Minh Thù bị ngã về phía sau, tiếp đến là một trận long trời lở đất, xe chạy như điên so với ngồi xe nhún còn mệt hơn nhiều.



Minh Thù lắc lư đến cả người cũng không ổn, nàng nắm lấy nơi có thể giữ được, miễn cưỡng ổn định thân thể.



Hừ, đi cái đầu nhà ngươi ấy.



Khỉ thật, lái xe sát thủ đường phố sẽ bị tịch thu, hủy giấy phép đấy biết không hả?



Xe ngựa chạy một quãng dài, xung quanh ngoài tiếng mưa rơi đã không còn tiếng chém giết. Xóc nảy dần giảm bớt, dường như lên đường lớn, lại một trận xe chạy như điên, rồi dừng lại.



Bên ngoài chỉ có tiếng mưa rơi, không ai mở cửa xe, cũng không một người nói chuyện.
Chẳng trách nàng vẫn luôn không sợ hãi, không sợ chết.



Ban đầu, chẳng qua là nó chỉ cảm thấy ký chủ rất lợi hại, hơn nữa có thể làm được việc, tập hợp hơn một ngàn người, cô chỉ vì một câu nói, phù hợp với tiêu chuẩn nhận người của nó.



Thế nhưng, gần đây ở chung, Hài Hòa Hiệu mới phát hiện, ký chủ ngày càng bất ngờ.



"Chẳng có cách nào, đây là kỹ năng bị động."



Minh Thù hơi tiếc hận: "Ai là người không có việc gì, lại chơi trò tự sát chứ."



Tuy rằng trước kia, nàng từng trải qua thời gian não tàn, nhưng bây giờ nàng không não tàn.



[...]



Trước kia cô chưa từng chơi trò tự sát?



[Kỹ năng bị động? Cô có thể sử dụng vài lần?]



Đây không phải là tương đương với người chơi có được hồi mạng tuần hoàn, tự do tàn sát, cuồng bạo lũy thừa bão táp, qua ải cũng chỉ là chuyện vài phút sao?



"Ta biết nói sao với ngươi đây, câm miệng."



Ngoại trừ sẽ xúi dại trẫm, hệ thống cũng không có tác dụng gì, xui xẻo.



Minh Thù không hề phản ứng Hài Hòa Hiệu, nguyên nhân chủ yếu là nói nhiều tiêu hao tinh lực, thứ yếu là nàng quá đói.



Minh Thù ôm ngực dựa vào thành xe thở dốc, ở trong xe ngựa lục lọi trong chốc lát, mò lấy túi giông giống thức ăn được bọc giấy dầu. Minh Thù mở ra ngửi ngửi, xác định là thức ăn, cũng không quản là có độc hay không, ăn trước hẵng hay.



Chút điểm tâm này, nhét kẽ răng cho Minh Thù cũng không đủ. Chút sức lực cuối cùng, đã dùng để giết người áo đen lúc nãy, lúc này nàng thầm nghĩ, muốn tìm một chỗ an tĩnh ăn một bữa.



Để trẫm chết trên đồ ăn vặt.



Mẹ kiếp, đừng cản trẫm.



Minh Thù đói bụng đến ngay cả cốt truyện cũng không muốn biết, nhưng không ngăn được cốt truyện truyền vào đầu nàng.



Đây là thế giới cổ đại.



Nữ chính giả Trình Cẩm Vân, trước khi trọng sinh bởi vì đã có người mình thích, không muốn gả cho Thái tử ngốc. Dự tính để muội muội thứ Trình Cẩm Tú, cũng chính là nữ chính của thế giới này, gả thay mình.



Kết quả Trình Cẩm Vân thật lòng gửi gắm cho tên nam nhân xấu xa, đối phương chỉ là nhìn trúng quyền lực Trình gia của nàng ta. Dưới sự giúp đỡ của Trình gia, tên nam nhân xấu xa từng bước thăng tiến, ở bên ngoài ăn chơi đàn đúm, lời thề non hẹn biển ban đầu đều trở thành trò cười.



Trong lúc này, tình hình trong triều chuyển biến. Thái tử ngốc xoay người làm chủ, khiến một đám quần chúng đang cắn hạt dưa, kinh ngạc đến ngây người, trở thành người thắng cuối cùng.