Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 951 : Thần thám thấy quỷ (31)

Ngày đăng: 03:12 20/04/20


Là một người bình thường, Cố Tri chắc chắn là không thể giết quỷ.



Không đến một khắc cuối cùng, kiên quyết không phá vỡ thiết lập.



Chờ vợ cứu! 



Ông Diêu thấy Minh Thù chẳng thèm quan tâm như vậy, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, không phải hai người này đang yêu nhau sao?



Cô ta có ý gì?



"Thiên Tuế, cô dừng tay cho tôi, nếu không tôi thực sự sẽ giết hắn." 



"Ừ, ông giết đi!" Minh Thù đang giẫm lên một con quỷ, ấn một cái trong khoảnh khắc con quỷ bị chôn vùi. Cô chậm rãi nhìn qua, khóe môi nhếch lên: "Tôi nhất định sẽ nói rõ ràng cho Cố gia biết, ông giết đại thiếu gia nhà bọn họ như thế nào."



Cố Tri: "..." Đừng cản lão tử, lão tử hôm nay muốn đánh chết cô.



Lão tử sao lại thích đồ thần kinh như thế. 



Người khác đã sớm khóc thút thít cầu xin không giết, cô lại còn la lớn, còn giật dây, sợ hắn chết không đủ nhanh sao?



Để cho Cố Tri càng tức giận chính là một giây tiếp theo, Minh Thù lấy điện thoại di động ra quay phim: "Nào, bắt đầu biểu diễn. Người kia, ánh sáng."



Người kia - Người chuẩn bị ánh sáng - Thú nhỏ: "..." Cũng không muốn. 



Ông Diêu đột nhiên bị ánh sáng mạnh chiếu vào, con mắt trong chốc lát không nhìn thấy gì.



"Phơi sáng, điểm tối!"



Ông Diêu nghe thấy bên kia có ai đó rì rầm. 



Tiếp theo bên cạnh hắn là một trận gió lạnh thổi qua, thân thể không thể khống chế bị vứt lên, lại rơi xuống.



"Phụt..."



Ông Diêu rơi đập vào bên trên một mô đất, miệng phun đầy máu. 



Càng làm cho hắn sợ hãi chính là tất cả quỷ của hắn đã luyện hóa, đồng thời mất đi liên hệ với hắn.



Cố Tri được Minh Thù kéo lại, nhiệt độ trên người cô làm tiêu tán khí lạnh vừa rồi.



"Sao anh lại tới đây?" Minh Thù hỏi hắn. 



"Tìm em." Cố Tri nghiến răng nghiến lợi.



"Tôi thấy là anh muốn chết." Minh Thù mắng hắn.



Hắn là vì ai? 



Diễn viên thành tinh hít sâu, giọng mang thâm tình: "Vì em, có phải chết tôi cũng nguyện ý."



Nguyện ý cái rắm!




Bên ngoài chỗ được chiếu sáng là một mảng đen kịt.



"Cha..." Diêu Doanh đứng bật dậy: "Cha, cha đang ở đâu? Thiên Tuế, cô đã làm gì cha tôi?" 



"Doanh Doanh, mau rời khỏi Tứ Cảnh sơn, ngay lập tức!" Ông Diêu hét lên với Diêu Doanh.



"Cha..." Diêu Doanh lắc đầu: "Cô định làm gì cha tôi?"



"Không làm gì, chỉ là muốn cô nhìn thấy cha cô thôi, thế nào, có tức không?" 



Đáy lòng Diêu Doanh vô cùng giận dữ: "Cô thả cha tôi ra."



Diêu Doanh còn muốn nói thêm, video đột nhiên bị tắt.



Diêu Doanh giật mình, vội vàng định gọi lại, nhưng tay vừa trượt tới điện thoại di động liền bay ra ngoài. 



Diêu Doanh vội vàng nhặt điện thoại về.



Cô còn chưa ấn, cuộc trò chuyện video lại hiện lên trên màn hình điện thoại.



Cô lập tức kết nối, hình ảnh có chút chuyển động, giọng nói thanh thúy của cô gái đối diện truyền tới: "Thật ngại quá, tín hiệu không tốt lắm, tôi đổi chỗ một chút." 



Tín hiệu không tốt lắm?



Diêu Doanh gân xanh nổi lên, cô ta đang chơi đùa?



Hình ảnh đung đưa yên tĩnh lại, trái tim cô đập loạn cả lên. 



Hai tay Diêu Doanh bắt lấy điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.



Ông Diêu bị treo bên trên một gốc cây, thân cây cực kỳ yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể gãy.



Da đầu Diêu Doanh tê dại. 



Cô khàn giọng hét lên: "Thiên Tuế... Cô dừng tay! Cô đến cùng muốn làm gì! Cô thả cha tôi ra!"



Cô không nhìn thấy Minh Thù đâu.



Nhưng cô biết, cô ta đang ở bên kia. 



Người phụ nữ này...



Cô muốn giết cô ta!



"Ồ, hắn vừa rồi dùng Cố Tri uy hiếp tôi tới đây, tôi chỉ là ăn miếng trả miếng, thế nào, cảm giác như thế nào? Có tức không? Cô tức là tôi vui rồi." 



Tiểu yêu tinh cũng dám động vào.



Đang sống tốt lại muốn nhìn thấy cảnh chết chóc, trẫm giúp cho ngươi được như ý muốn