Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 97 : Công Chúa Trấn Quốc (3)

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


Minh Thù chui vào xe ngựa, ôm hai chân lạnh run.



Thật là đói!



Thân thể yếu ớt như gà, bảo nàng sao có thể chạy ra ngoài đánh một đám sói?



Nhiệm vụ có độ khó cao như vậy, lại giao cho một thân thể yếu đuối thế này, quả thực là muốn mạng của trẫm.



"Sột xoạt..."



Minh Thù kéo rèm xe, nhìn ra bên ngoài, vừa nãy có thể bầy sói đã thấy mình, lúc này đang đi qua chỗ của mình. Một đôi mắt hiện lên tia âm u, ban ngày nhìn cũng thấy kinh sợ.



"Công... Công chúa."



Tiểu nha đầu mơ màng, xoa xoa cánh tay đau nhức tỉnh dậy, lo lắng nhìn Minh thù dựa vào cửa sổ xe:



"Công chúa, người..."



"Suỵt."



Minh Thù đưa ngón tay lên môi.



Tiểu nha đầu liền im bặt, nhìn ra ngoài theo hướng nhìn của Minh Thù, nhìn thấy vậy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, muốn thét chói tai, nhưng một giây tiếp theo nàng ta đưa tay bịt miệng mình, đề phòng phát ra âm thanh.



Sói... Có sói.



Làm sao lại gặp sói.



Tiểu nha đầu tới gần Minh Thù, nắm thật chặt cánh tay Minh Thù, giọng nói run rẩy hỏi:



"Công chúa, chúng ta phải làm sao bây giờ?"



Nhiều sói như vậy, các nàng chạy thế nào cũng không thoát.



"Chờ anh hùng cứu mỹ nhân."



Đây không phải là cốt truyện thông thường sao, nhưng mà nàng không phải vai chính, không biết có thể có anh hùng đến cứu mỹ nhân không nữa.



"Hả?"



Ai muốn làm anh hùng đến cứu mỹ nhân?



Công chúa không phải là bị dọa đến ngốc chứ?



Tiểu nha đầu khẽ cắn môi, hai mắt đẫm sương nói:



"Công chúa, nô tỳ dẫn sói rời khỏi nơi này, người nhân cơ hội chạy, đừng quay đầu lại. Bệ hạ nhất định sẽ phái người tìm công chúa, người đừng sợ."



Hiện tại, chỉ có cách này mới có thể cứu được công chúa.



Minh Thù kéo tiểu nha đầu lại: "Ngươi xuống dưới, ta cũng không chạy thoát được."



"Công chúa..."



Tiểu nha đầu rơi nước mắt càng nhiều: "Đều là lỗi của nô tỳ, không bảo vệ tốt công chúa..."




Một nam nhân cưỡi ngựa, dẫn theo một đội người ngựa nhỏ dừng ở đây, xuyên qua lá cây, quan sát tiểu cô nương gặm trái cây trên bãi cỏ bên kia.



"Vương gia, hình như là Trấn Quốc công chúa."



Thuộc hạ ở sau lưng tiến lên hai bước, cung kính nói:



"Nghe nói mấy ngày trước đội ngũ đi tuần của bệ hạ bị tập kích, Trấn Quốc công chúa mất tích, hiện tại bệ hạ đang phái người đi tìm nàng khắp nơi, cần thuộc hạ đưa nàng đến không?"



"Không cần."



Nam nhân lạnh lùng nhìn bên kia.



"Vương gia, cứu Trấn Quốc công chúa trở về, lần này trở lại, cũng sẽ bớt đi một chút việc đối mặt với những người gây khó dễ, điều này đối với chúng ta mà nói lợi nhiều hơn hại."



Trấn Quốc công chúa chính là vương bài.



"Không cần."



Nam nhân bỏ lại những lời lạnh như băng này, chuẩn bị thúc ngựa rời đi.



"Hoàng thúc, đưa ta đi một đoạn đi."



Đi nhờ xe, không trả lời không đáp lại, nàng không muốn bôn ba vì đồ ăn ở vùng dã ngoại hoang vu này, thân thể này không chịu đựng được gian khổ.



Giọng nói linh động vang lên phía sau, tiểu cô nương mới vừa rồi còn ngồi dưới tán cây, lúc này ôm mấy viên trái cây, đứng ở cách đó không xa, cười khanh khách nhìn hắn.



Nam nhân nhíu mày, sao nàng tới đây nhanh vậy?



"Nhận lầm người rồi."



Minh Thù: "..."



Làm sao có thể nhận lầm người, ký hiệu Hoài vương phủ nổi bật như vậy, nàng lại không bị mù.



Minh Thù cũng không cưỡng ép, ôm trái cây xoay người rời đi.



Không đi nhờ xe được, nàng vẫn phải tiến quân thần tốc trong mưa gió... Trở về thôi.



"Vương gia, đi lúc này cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, ngài nói lời này không thích hợp."



Có thuộc hạ nói bên tai nam nhân: "Ngài đã nhiều năm không trở về, Trấn Quốc công chúa vẫn nhận ra ngài, vị công chúa này không ngốc. Vương gia, chúng ta nên cẩn thận một chút, chớ để người khác bắt được nhược điểm. Hơn nữa, đắc tội với nàng, cũng không có lợi ích gì."



Vị này chính là cục cưng bảo bối của Thần Thiên Từ.



Bọn họ không gặp nhau thì thôi, nhưng vị này cố tình phát hiện bọn họ, nếu như bởi vì bọn họ bỏ mặc nàng mà cuối cùng xảy ra chuyện gì, đến lúc đó sẽ có người hắt nước bẩn lên người Vương gia.



Dường như nam nhân có chút không kiên nhẫn, đen mặt nói:



"Các ngươi hộ tống nàng quay về."



"Vâng."



Thuộc hạ thở phào, thật sợ Vương gia cố chấp không chịu.