Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 98 : Công Chúa Trấn Quốc (4)

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


"Công chúa điện hạ, thuộc hạ xin lỗi vì đã thất lễ với người, gần đây Vương gia đi đường suốt đêm, thể xác tinh thần đều uể oải, tâm tình không được tốt lắm, có chỗ nào đắc tội với người mong người thông cảm cho."



Minh Thù không để ý lắm, phất tay một cái: "Cám ơn các ngươi hộ tống ta quay về."



Nàng có gì đáng để ý, người ta không đưa nàng quay về, vậy cũng là chuyện của người ta.



Diệp Tùng hơi kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng nàng sẽ giận dữ, vì thái độ của Vương gia cơ đấy.



Cho dù không nổi trận lôi đình, thì ít ra cũng phải nói vài ba câu tức giận chứ?



Ít nhất, hắn khi tiếp xúc với công chúa hay thiên kim tiểu thư đều là kiểu tính tình này.



Nhưng nàng lại coi như không để bụng, còn khách khí nói lời cảm ơn, thế này cũng không giống như một công chúa, huống chi thân phận của nàng còn tôn quý hơn nhiều so với công chúa.



Người này xuất thân từ Thần Thiên Từ... Diệp Từ thu lại tâm tư, vội vàng nói:



"Đây là chuyện nên làm, nhưng mà phải để công chúa chịu thiệt thòi, xung quanh không tìm được xe ngựa, công chúa cưỡi ngựa không thành vấn đề chứ?"



"Ừ."



Diệp Tùng nhanh chóng cho người dẫn ngựa đến, đỡ Minh Thù đi lên:



"Nơi này cách kinh thành còn một đoạn đường xa lắm, công chúa chịu đựng một chút, thuộc hạ đã phái người thông báo cho bệ hạ, hẳn là rất nhanh sẽ có người tới đón công chúa."



Minh Thù mỉm cười: "Ừ, đi nhanh thôi."



Trở về ăn gì đó.



Thật là đói!



...



Minh Thù vốn tưởng rằng, dựa vào kỹ thuật cưỡi ngựa trâu bò của mình, hoàn toàn không thành vấn đề, thế nhưng không nghĩ đến thân thể này chịu không nổi, loại cảm giác thiếu dưỡng khí này, khiến Minh Thù rất bất đắc dĩ, chỉ có thể thả chậm tốc độ.



Minh Thù đi chậm rãi, đám người Diệp Tùng cũng chỉ có thể thả chậm tốc độ.



Lộc cộc lộc cộc...



Tiếng vó ngựa dồn dập từ phía trước truyền đến, Diệp Tùng đề phòng, người phía trước nhanh chóng xuất hiện là người của mình, Diệp Tùng thở phảo nghênh đón.
Hoài vương ăn nhã nhặn hơn nhiều, nhai kỹ nuốt chậm, tư thế nho nhã quý phái.



Minh Thù chọt chọt đống lửa, tay khẽ nâng cằm.



Hiện tại, hoàng đế đăng cơ, anh em của hắn chết hết hoặc là bị giáng chức, còn giữ được danh hiệu Vương gia cũng chỉ có vị Hoài vương này.



Hoài vương là con trai lúc tiên hoàng tuổi già mới có được, nhỏ tuổi nhất, lúc hoàng đế đăng cơ hắn chỉ là một đứa trẻ, hiện giờ nếu như ngay cả hắn hoàng đế cũng không buông tha, thì có vẻ hơi tàn bạo.



Sau khi, hoàng đế đăng cơ, Hoài vương còn là đứa trẻ, liền chủ động chờ lệnh rời kinh thành, đến biên cương rèn luyện.



Không cầu công lao, không cầu khen thưởng.



Nhưng khi hắn thành niên, hoàng đế vẫn phong hiệu và cấp đất phong cho hắn.



Lần duy nhất nguyên chủ thấy Hoài vương là trên quốc yến, một năm kia là quốc yến trăm năm của vương triều Võ Thương, Hoài vương phải hồi kinh, Hoài vương vẫn là thiếu niên, cũng không kém xa lắm so với Hoài vương hiện tại, đều là bộ dạng lạnh như băng, người sống chớ lại gần.



Ấn tượng nguyên chủ khắc sâu là ký hiệu phủ Hoài vương.



Đây cũng là nguyên nhân Minh Thù liếc mắt liền nhận ra hắn.



Nghe người Thần Thiên Từ nói, bởi vì mấy năm nay Hoài vương ở biên cương, danh tiếng ngày càng tốt, hoàng đế kiêng dè Hoài vương, lần này Hoài vương hồi kinh, có lẽ là hoàng đế bày mưu đặt kế.



Nguyên chủ có thể tiếp xúc với tin tức trung tâm, nhưng đối với việc này, nguyên chủ không cảm thấy hứng thú, đại đa số tin tức đều là nghe người của Thần Thiên Từ bàn tán, trong lúc vô tình ghi nhớ.



Hoài vương...



Chỉ cần không gây trở ngại nàng ăn và kéo giá trị thù hận, tất cả đều được.



Minh Thù tìm một chỗ thoải mái nằm xuống.



Suốt đêm không nói chuyện.



Sáng sớm hôm sau, Minh Thù bị tiếng vó ngựa đánh thức.



Nàng mở mắt, liền thấy Hoài vương thúc ngựa rời đi, chỉ còn lại Diệp Tùng dẫn người chờ nàng ở một bên.



Minh Thù kéo tóc hai cái, ngáp ngủ đứng dậy.