Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 966 : Minh chủ chỉ giáo (11)

Ngày đăng: 03:12 20/04/20


Ba ngày sau, Minh Thù ôm đủ loại điểm tâm, trừng mắt lớn mắt nhỏ với anh hùng hào kiệt võ lâm giang hồ.



Tuổi Minh Thù quả thật còn nhỏ, nếu không phải là quy tắc truyền ngôi minh chủ, chắc sẽ không ai ủng hộ nàng.



Thế nhưng Phi Hổ môn không nghĩ vậy, Chu hộ pháp của Phi Hổ môn tận mắt nhìn thấy, Minh Thù ung dung đánh bay Trác công tử. 



Cho nên ở giữa các môn phái, Phi Hổ môn rất mực cung kính đối với Minh Thù.



Bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, Minh Thù thật nghi ngờ không biết bọn họ có phải muốn cướp điểm tâm không.



Nàng che khay lại hỏi: “Mọi người muốn ta đến làm gì?” 



“Khụ khụ…” Trưởng lão của môn phái nào đó đứng ra: “Minh chủ, người cũng đã biết sự việc rồi, mời minh chủ đến chỉ là muốn mời người chủ trì võ đài, thần kiếm sẽ thuộc về người thắng cuộc cuối cùng.”



Minh Thù nghiêm túc hỏi: “Ta có thể tham gia không?”



Các môn phái: “…” 



“Ha ha…” Có người dám cười: “Minh chủ cũng là một phần tử của võ lâm, đương nhiên có thể, chỉ là… như vậy sẽ khó tránh khỏi mất đi tính công bằng công chính.”



Ý là, không thể tham gia.



Ai cho ngươi quyền phán xét! 



“Minh chủ còn trẻ tuổi, thật ra có thể xem nhiều một chút, về sau còn nhiều cơ hội, nếu không đến lúc đó những lão già chúng ta sẽ ức hiếp minh chủ thôi.” Chưa đủ lông đủ cánh, mà dám cạnh tranh cùng bọn họ.



Người của các phái nhao nhao bàn luận.



“Cho nên ta không dám làm chủ trì cuộc so tài võ đài cho các ngươi, còn không thể tham gia để lĩnh giải, ta dựa vào gì mà làm đây?” 



Chuyện này là một vụ mua bán lỗ vốn nha!



“Người... Người là minh chủ mà.”



Minh chủ không phải để làm những chuyện này? 



Minh Thù run chân không cần giữ hình tượng: “Minh chủ thì sao? Minh chủ không phải là người sao? Minh chủ phải vì các ngươi làm chủ trì đến mệt chết ư? Các ngươi sẽ cho đồ ăn… tiền sao?”



Ơ…



Mọi người mặt đối mặt nhìn nhau. 



Minh chủ đây là ý gì?



Không biết…



Bánh Bao hận lúc này không thể tìm một chỗ chui vào, miễn là lát nữa minh chủ nói ra điều gì, minh chủ thật không còn mặt mũi gì nữa. 



“Muốn ta giúp các ngươi chủ trì cũng được, đóng góp là được, dù sao ta đối với kiếm gì đó cũng không có hứng thú.” Đánh nhau không bằng ăn đồ ăn vặt.



Đóng… góp?



Đóng góp cái gì? 
“Tiếp theo mời minh chủ nói vài câu với chúng ta.” 



Minh Thù - Minh chủ - Lãnh đạo·: “…”



Minh Thù dán vào ghế cũng không muốn đứng lên, nàng giơ tay lên không trung vỗ vỗ: “Mọi người cố gắng lên, không nên phụ đồ ăn vặt.”



Mọi người: “…” 



Xong rồi sao?



Môn chủ Phi Hổ môn vô cùng lúng túng.



Ngươi nói cái quái gì vậy hả! 



“Ha ha… Cuộc so tài ở võ đài chính thức bắt đầu, mời các vị cẩn thận nên biết đâu là điểm dừng, không nên đả thương tình nghĩa giang hồ.”



Phi Hổ môn hô bắt đầu xong, trong nhất thời võ đài vắng vẻ không tiếng động, không ai tiến lên.



Quy tắc cuộc so tài ở võ đài rất đơn giản, ai có thể đứng trên võ đài tới cuối cùng thì chiến thắng. 



Người thứ nhất lên sân, công phu cũng xem như cao, nhưng thể lực không thể đánh luân phiên.



Nếu thực sự muốn lấy được thần kiếm, chắc chắn sẽ không chọn trận đấu đầu tiên.



Cuối cùng, có người bay lên sân. 



Cuộc so tài ở lôi đài, chính thức bắt đầu.



“Bánh Bao, nói này, ngươi từng thấy qua thần kiếm chưa?” Minh Thù đột nhiên nghĩ đến việc này rất quan trọng.



Lúc Minh Thù quay đầu, vô tình chạm phải ánh mắt của Dung Ly, Dung Ly khéo léo cười một cái. 



“Không có.” Bánh Bao trả lời: “Minh chủ không hỏi qua môn chủ Phi Hổ môn sao?”



“Quên rồi.”



“…” Chuyện quan trọng như vậy, người cũng có thể quên! 



Minh Thù quay đầu lại, chọc chọc môn chủ Phi Hổ môn bên cạnh: “Thần kiếm đó, ở đâu vậy?”



Môn chủ Phi Hổ môn cũng sững sờ: “Ta chưa nói qua với minh chủ ư?”



Minh Thù chớp mắt: “Ngươi đã nói sao?” 



Môn chủ Phi Hổ môn không chắc chắn lắm: "Phải nói qua rồi chứ!"



“Chưa nhắc đến.” Trẫm không nhớ gì cả.



Môn chủ Phi Hổ môn suy nghĩ một chút, hắn đúng là đã nói nha, chính là vào đêm hôm đó nàng vào ở Phi Hổ môn, lúc ăn cơm… 



“Khụ khụ…” Minh chủ nói chưa nói qua, vậy là chưa nói: “Thần kiếm ở trên núi Vạn Ngọc, người của các phái đồng thời bảo vệ.”