Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 972 : Minh chủ chỉ giáo (17)

Ngày đăng: 03:13 20/04/20


“Là võ công của Ma giáo ta.”



Trên đường xuống núi, mặt giáo chủ tối xuống.



Bất kể là từ vết thương hay là nội thương đều là đệ tử Ma giáo của hắn làm. 



Thế nhưng...



Hắn thật không có sai người nào làm qua!



Minh Thù cười: "Có lẽ là ngươi sai người làm lúc mộng du." 



Giáo chủ: "..." Người mộng du mới có thể làm chuyện này... mộng du là gì?



"Minh chủ, ngươi không cảm thấy chuyện này rất kỳ quái sao? Vì sao có người liên tiếp hãm hại Ma giáo." Bánh Bao ở bên cạnh hỏi: "Lần trước chuyện của phái Thanh Hư, mặc dù đã bắt được hung thủ nhưng bây giờ ngẫm lại cũng có chút không đúng."



"Trừ ma vệ đạo, ai cũng có trách nhiệm, có gì kỳ quái." Minh Thù nghiêng đầu, lộ ra một hàm răng trắng cười ác liệt: "Ai bảo Ma giáo khiến người ta căm hận làm gì." 



Giáo chủ: “...” Cho nên hắn bị người khác vu oan hãm hại là đáng đời sao?



Không hài lòng chút nào.



Giáo chủ tức giận rời khỏi. 



Hắn phải đi điều tra chuyện này mới được.



Minh Thù tựa như không có gì trở về chỗ ở.



Trong phòng chỉ có một ánh nến, Dung Ly đang ngủ ở bên cạnh. 



Minh Thù nhẹ nhàng đóng cửa đi tới bên cạnh Dung Ly, cúi đầu quan sát hắn.



"Phiền thật." Minh Thù thở dài một tiếng, kéo người lên giường.



"Minh... Minh chủ?” 



Dung Ly dụi dụi mắt, Minh Thù đang cởi quần áo cho hắn, mắt to trừng mắt nhỏ.



Một giây kế tiếp, Minh Thù đắp chăn lên người hắn: "Ai cho ngươi vào phòng ta? Còn ngủ trên giường của ta?"



Dung Ly mê man: "Ta mấy ngày nay... đều ngủ chung với minh chủ..." 



Minh Thù trừng mắt nhìn.



Dung Ly chớp mắt.



Hắn nói là sự thật. 



"Ngủ đi." Minh Thù ấn hắn trở về trong chăn.



Giọng buồn buồn của Dung Ly từ dưới chăn truyền tới: "Minh chủ... không ngủ sao?"



"Ta có ngủ hay không liên quan gì tới ngươi, ngươi còn quản ta sao?” 



Dung Ly: "..."



Lão tử đây không phải là quan tâm nàng sao?



Sao nàng không phân biệt được tốt xấu vậy! 



Lạnh lùng.
Người và chữ trẻ em này không có một chút quan hệ nào hết có hiểu không vậy?



"Minh chủ, người hãy suy nghĩ cho phủ minh chủ." Bánh Bao đột nhiên nghiêm túc: "Từ lúc người tiếp nhận vị trí minh chủ, người phải gánh vác trách nhiệm của minh chủ, ta biết người không thích, nhưng đây là lão minh chủ để lại cho người."



Minh Thù nghĩ lại bản thân còn phải hoàn thành tâm nguyện của minh chủ... 



Lập tức yên lặng.



"Chỉ giang hồ các ngươi nhiều chuyện."



“...” 



Đầu Bánh Bao đầy dấu chấm hỏi.



Cái gì gọi là người giang hồ chúng ta nhiều chuyện?



Minh chủ người cũng là người giang hồ mà! 



Không nên tùy tiện tách mình ra ngoài.



Bánh Bao chuẩn bị xong đồ đạc đi tới tổng bộ hội họp, bọn họ đã lên đường sau, có môn phái không đợi kịp đã đi trước một bước.



Minh Thù ôm kẹo, chậm rì rì đi ra khỏi Phi Hổ môn, đạp trên băng ngựa. 



Tập thể giang hồ hào kiệt cưỡi ngựa bên cạnh: “...”



Bọn họ đi như vậy, năm nào tháng nào mới có thể đến Ma giáo?



Giang hồ hào kiệt Giáp: Ngươi đi nói cho minh chủ nghe, cưỡi ngựa nhanh lên. 



Giang hồ hào kiệt Ất: Tại sao ngươi không đi?



Giang hồ hào kiệt Bính: Minh chủ hung dữ như vậy, ai dám đi.



Giang hồ hào kiệt Đinh Mậu Kỉ Canh:... 



***



[Hài Hòa Hiệu]



Bánh Bao: Xong rồi xong rồi, sao danh tiếng hung tàn của minh chủ lại tăng lên rồi. 



Minh Thù: Có cái gì không tốt?



Bánh bao: (Lật bàn) Có cái gì tốt, người là minh chủ đó! Người phải hòa ái dễ gần, bình dị gần gũi!



Minh Thù: E là bọn họ đều thích hòa ái dễ gần. 



Bánh bao: (Ngơ ngác)



Minh Thù: Ngu ngốc, đầu bếp của trẫm đâu!



Bánh bao: (Tiếp tục ngơ ngác) 



Vua đầu bếp: Ở đây nè.



Cửu thiếu: Nàng dám đi ra ngoài dành tình cảm, lão tử chém chết nàng! (Sờ dao)



Vua đầu bếp:... (Chỉ là muốn yên tĩnh làm đầu bếp thôi.)