Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 976 : Minh chủ chỉ giáo (21)

Ngày đăng: 03:13 20/04/20


Từ Lạc thành tới, lại trở về Lạc thành.



Thỉnh thoảng có thể gặp được nhân sĩ giang hồ trên đường, nhưng không ai cảm thấy đường đường là phủ minh chủ lại chứa chấp giáo chủ Ma giáo.



Giáo chủ dưỡng thương rất nhanh, hai ngày sau thì có thể xuống đất. 



"Minh chủ... Tại sao chúng ta phải dẫn theo hắn?" Dung Ly ngồi bên cạnh Minh Thù, ánh mắt thỉnh thoảng ngắm về xe ngựa bên đó.



"Hắn đưa tiền rồi."



"..." 



"Ngươi sợ hắn?" Minh Thù như cười mà không cười nhìn hắn.



Ai lại sợ hắn?



"Không... Không có, chỉ là hắn là giáo chủ Ma giáo, ở cùng chúng ta, ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện." 



"Ồ."



Dung Ly nhìn gò má Minh Thù, lại nhìn giáo chủ.



Hắn nhẹ túm lấy ống tay áo của Minh Thù: "Minh chủ, ta... ta có lời nói với người, người có thể qua đây với ta một chút không?" 



Những người còn lại thực sự cách bọn họ một đoạn khoảng cách nhưng yêu cầu của tiểu yêu tinh, Minh Thù vẫn đứng dậy dẫn theo hắn rời khỏi.



Mãi đến khi không nhìn thấy ánh lửa, Minh Thù mới dừng lại dựa lên cây một chút.



"Chuyện gì?" 



Dung Ly nắm tay đứng ở trước mặt nàng, mãi không lên tiếng.



Hồi lâu, dường như đã hạ quyết tâm, hắn lúng túng nói: "Minh chủ có thể đồng ý với ta không tức giận trước không?"



"Ngươi vụng trộm với người khác sau lưng ta?" Giọng điệu Minh Thù lên cao. 



"Không phải." Dung Ly xua tay: "Trong lòng ta chỉ có minh chủ."



Mỗi ngày đều tỏ tình.



"Ồ, vậy là chuyện gì?" 



"Người... người đồng ý với ta không tức giận..." Dung Ly biểu hiện hai chữ "sợ hãi" từ vẻ mặt đến ngôn ngữ tay chân đều vô cùng đúng chỗ.



"Ngươi nói ra nghe thử trước đi."



"Người đồng ý với ta không tức giận thì ta mới nói." 



"Ngươi nói trước."



"Người đồng ý với ta..."



"Nói hay không? Không nói ta trở về đây." Minh Thù giả vờ muốn đi. 



Dung Ly kéo nàng lại, vì trời tối om nên không nhìn thấy dưới chân, Dung Ly đẩy một cái trực tiếp đụng Minh Thù trở về trên cây.



Minh Thù đưa tay vịn thắt lưng hắn, phòng ngừa hắn không cẩn thận té xuống.




Sớm không đánh sét, muộn không đánh sét. 



Ngươi có bệnh à!



"Ầm ầm..."



Lại là vài tếng sấm nặng trĩu. 



"Ào ào..."



Mưa như thác lũ từ bầu trời chảy nghiêng xuống, chớp mắt tưới lên Minh Thù và Dung Ly đến ướt sũng.



Dung Ly cúi thấp đầu, suy nghĩ Minh Thù là thực sự tức giận hay là giả vờ tức giận. Nếu như thực sự tức giận, hắn phải thế nào mới có thể dỗ được. 



Mưa đỉnh đầu rơi đột nhiên nhỏ lại, Dung Ly ngẩng đầu chợt thấy Minh Thù giơ lá cây to che mưa cho hắn.



"Nhìn ta làm gì, cầm lấy."



Dung Ly ngây người tiếp nhận, lá cây rất lớn đủ để che cho hắn. 



Minh Thù đạp cỏ dại trở về.



"Ầm ầm..."



Dung Ly lảo đảo đuổi theo Minh Thù, giơ lá qua đỉnh đầu Minh Thù. 



"Ngươi có phải bị bệnh hay không vậy?"



"Không... Không có." Giọng Dung Ly bị nước mưa đánh tan, dường như không thể nghe thấy.



Minh Thù: "..." 



Nàng đưa tay đón người qua đó, hai người núp ở dưới lá cây. Tuy trên người không được che đầy đủ nhưng đầu không bị ướt mưa.



"Nàng còn tức giận sao?"



"Ngươi cảm thấy thế nào?" 



"Vậy nàng sẽ đuổi ta đi sao?"



"Ngươi lại lắm lời, ta ném ngươi ở chỗ này có tin không?"



"..." 



Bên tai Minh Thù yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng mưa rơi.



"Minh chủ, ta thích nàng."



"Ầm ầm..." 



Minh Thù nhìn về phía trước lờ mờ thấy được ánh lửa, dường như không nghe thấy đáp một tiếng: "Ừm."



***



(*) Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước thì chiếm được lợi thế.