Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 981 : Minh chủ chỉ giáo (26)

Ngày đăng: 03:13 20/04/20


Vào ban đêm.



Bên ngoài phủ minh chủ đèn đuốc sáng trưng, mọi người đang bận rộn chuẩn bị bắn hỏa công vào phủ minh chủ, người dân xung quanh sợ bị vạ lây đã sớm bỏ chạy hết rồi.



Trong phủ minh chủ lại rất yên bình, thậm chí có mùi thơm từ trong phủ truyền ra, khiến cho mọi người đều bừng tỉnh. 



Bọn họ ở bên ngoài bận việc, nàng ở bên trong ung dung tự tại.



Lật bàn!



Phủ minh chủ lại xem thường bọn họ đến vậy! 



Mọi người càng thêm kiên định phải diệt trừ cho được Minh Thù.



Nếu tất cả mọi người đã lựa chọn rõ ràng, người bên ngoài cũng không che chở, sau khi chuẩn bị xong sẽ lập tức phát động công kích.



“Phóng!” 



Ra lệnh một tiếng, vô số mũi tên lửa phóng lên cao.



Nhưng bọn họ đã phát hiện ra rằng những mũi tên lửa kia, không phải xông về hướng phủ minh chủ mà là nhắm vào bọn họ.



“A...” 



“Chuyện gì xảy ra vậy!”



“Có mai phục! Có mai phục!”



Mũi tên lửa rơi ở trong đám người, khói nghi ngút tiếp theo là tiếng mọi người gục xuống. 



“Có độc... khói có độc!”



Có người lớn tiếng nhắc nhở.



Đáng tiếc không kịp nữa. 



Hầu như tất cả mọi người đã hít phải khói đó, người nào hít nhiều đều trực tiếp nằm trên mặt đất không thể động đậy, người hít ít khói thì không có sức lực, cơ thể cố gắng lắm mới giữ mình trong tư thế lảo đảo.



Tiếng bước chân, tiếng khối giáp va chạm đều đặn từ mấy con phố truyền đến.



Binh tướng ăn mặc giống nhau xuất hiện, nhanh chóng vây bọn họ lại. 



Trong lòng mọi người đều sợ hãi, người của triều đình sao lại xuất hiện ở nơi này?



“Ha ha, ngày hôm nay mọi người có thể tập hợp đông đủ, bớt đi không ít phiền phức.” Tiếng cười sang sảng từ đội ngũ phía sau truyền đến, đội ngũ tách ra, một người cưỡi ngựa tiến lên.



“Thần kiếm!” giang hồ hào kiệt liếc mắt đã nhìn thấy, thanh kiếm trong tay người đàn ông cưỡi ngựa. 



Thần kiếm tại sao ở trong tay người của triều đình? Không phải là bị Ma giáo đoạt đi rồi sao?
Nụ cười trên khuôn mặt thần kinh đó không cần đoán đã biết ngay là ai. 



“Ngươi còn dám tới nữa à.”



“Vì sao không dám.” Lạc Yến tiếp tục đi về phía trước, hoàn toàn tiếp xúc trong ánh sáng: “Ta rất chờ mong được gặp mặt ngươi.”



“Ngươi chờ mong xem lần này sẽ chết như thế nào ư?” 



Lạc Yến giơ ngón trỏ lên, đặt ở bên môi: “Cái này không đáng yêu rồi nhé, sao mới gặp nhau mà đã nói đến chuyện tanh mùi máu rồi.”



“Ta dễ thương nổi trội, bản thân ta đều sợ hãi về điều đó.” Khuôn mặt Minh Thù không đổi sắc mà khoe khoang.



Lạc Yến dường như bị nghẹn. 



Một lát sau bày tỏ sự kinh ngạc: “Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi làm sao mà biết được vậy?”



Chủ đề câu chuyện được thay đổi vô cùng tự... khỉ thật.



Minh Thù chỉ cười không nói gì: “Ngươi không phải điều gì cũng biết hay sao? Ngươi đoán đi.” 



Lạc Yến: “...”



Nếu hắn có thể đoán ra được thì sao hắn lại hỏi nàng.



Lạc Yến cũng không kỳ kèo xem Minh Thù rốt cuộc vì sao phát hiện được hắn động tay động chân. 



Hắn nói: “Ngươi ngoan một chút, giao mấy thứ cho ta, ta sẽ tạm thời không làm phiền đến ngươi, sao nào?”



Minh Thù biết rõ lại còn cố ý hỏi: “Vật gì vậy?”



Lạc Yến chớp mắt với Minh Thù: “Giữa chúng ta cũng không cần khách sáo như vậy, là vật gì ngươi không biết sao?” 



Giọng điệu mập mờ, dường như giữa bọn họ có mối quan hệ gì đó.



Minh Thù xoay cổ tay một cái rồi ném về hướng Lạc Yến: “Này.”



Ánh sáng màu vàng chợt lóe lên, Lạc Yến theo bản năng nhận được. 



"Ầm ầm…"



Trong làn khói dày đặc, thân hình Lạc Yến mới vừa rồi còn rất cao ngạo thì lúc này là một mảnh đen nhánh, quần áo tả tơi, từng sợi tóc dựng đứng, mở miệng chỉ phun ra một làn khói đen.



“Có thích không? Ta còn có này.” Giọng nói của Minh Thù nhẹ nhàng truyền vào tai Lạc Yến, từng chữ như cắt vào tim. 



Lạc Yến siết chặt hai tay.



Lạc Yến không biết móc từ đâu ra một chiếc khăn trắng như tuyết, xoa xoa vào gương mặt tối đen, một nụ cười mang tính điên khùng hiện lên trên môi: “Ngươi như vậy không đáng yêu chút nào cả.”