Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 980 : Minh chủ chỉ giáo (25)

Ngày đăng: 03:13 20/04/20


Minh Thù nhanh chóng xóa sạch toàn bộ những thứ gì về dấu hiệu Lạc Yến trong đầu mình.



Nàng không hiểu gì về Lạc Yến.



Tất cả dấu hiệu bất kỳ nào thực sự đều rất đáng nghi. 



Minh Thù đem trói người này mang về.



Nàng nhanh chóng trở về phủ minh chủ.



Dung Ly thấy Minh Thù đi vội vội vàng vàng có chút kỳ lạ, thế nhưng lại nghĩ nàng trở về rồi, chính mình vẫn còn ở nơi này nếu bị nàng phát hiện sẽ có chuyện không hay. 



Dung Ly chạy một mạch hồi phủ nhanh hơn cả Minh Thù.



“Minh chủ...” Dung Ly đi ra ngoài nghênh đón.



Minh Thù nắm lấy cằm hắn hôn một cái, sau đó đã đẩy hắn ra khỏi cửa phòng. 



Dung Ly: “???”



Đùa kiểu gì vậy!



Dung Ly nhìn vào cánh cửa phòng đang đóng, cau mày lại, vừa nãy là nàng an ủi hắn, không được ồn ào mà quấy rầy nàng sao? 



Đã xảy ra chuyện gì?



Trong phòng, Minh Thù lôi thú nhỏ ra ngoài.



“Hãy giúp ta trông chừng.” 



Thú nhỏ mềm mại bò trên bàn, lẩm bẩm một tiếng xem như là đồng ý.



Minh Thù ngồi bắt chéo chân trên giường, nhắm mắt lại.



Móng vuốt của thú nhỏ đặt ở trước người, đầu ở phía trên, con mắt như viên đá quý màu đen nhìn vào người trên giường. 



Khắp cơ thể nàng bắt đầu phát ra một ánh sáng mờ nhạt.



-



Ở cánh rừng rậm cách rất xa phủ Minh Chủ có một đội binh mã đang đóng quân ở đó. 



Trong đó nổi bật nhất chính là nam nhân trẻ tuổi ngồi giữa đội ngũ, trong tay hắn đang cầm một bàn bát quái, ở giữa là thái cực, phần màu trắng dường như bị nhuộm máu, đang nhỏ ra những sợi tơ máu.



“Ninh thần y, đây là cái gì? Sao nhìn kỳ lạ như vậy...”



Bên cạnh có người tò mò hỏi. 



Người thanh niên trẻ tuổi được xưng là Ninh thần y mỉm cười: “Ngươi đoán xem.”



“Ta đây làm sao mà đoán ra được, Ninh thần y cũng đừng đùa ta.” Người đó xua tay cũng không hỏi nữa, đang muốn lấy ra đột nhiên lại trợn to đôi mắt: “Ninh thần y... nứt... nứt ra rồi...”



Bát quái trong tay Ninh thần y răng rắc vài tiếng rồi vỡ vụn, rơi xuống đất. 



Ninh thần y trợn tròn mắt nhìn theo chiếc bát quái đã vỡ, mắt hơi nheo lại: “Lợi hại quá.”



“Á? Lợi hại cái gì? Sao đột nhiên vỡ vụn rồi?”
Vua đầu bếp: “...”



Môn phái bị diệt gần đây không hề ít, nói diệt môn không chính xác lắm, chính xác mà nói là sào huyệt các môn phái bị người ta phá bỏ.



Nhưng để tìm Ma giáo, đa số đệ tử đều ở bên ngoài, cho nên thực ra mỗi môn phái vẫn còn bảo tồn được thực lực. 



Chỉ là sào huyệt bị phá bỏ...



Cái này so với bị đào phần mộ tổ tiên là một, ai có thể nhẫn nhịn được chứ?



Trong lòng Bánh Bao không ngừng tự nói với bản thân, lời minh chủ nói ra không phải khiến cho người ta khiếp sợ trong một hay hai ngày, theo thói quen là tốt rồi. 



Hắn ho một tiếng: “Minh chủ, người nói thực sự là do Ma giáo làm sao?”



“Dù sao cũng không phải do ta làm.”



“...” 



Nói thì như vậy, nhưng người bên ngoài cho rằng do người của người và Ma giáo cấu kết, người không phải nghĩ như vậy!



Mấy ngày tiếp theo, lại là vài môn phái bị người ta phá hủy sào huyệt.



Ma giáo chịu oan ức bày tỏ sự mệt mỏi. 



Đúng là không phải do bọn họ làm.



Cho nên...



Minh Thù đứng ra chịu oan. 



Làm minh chủ tốt trong giang hồ.



Lần này giang hồ hào kiệt không tìm Ma giáo nữa, tất cả mọi người tụ tập ở bên ngoài phủ minh chủ.



Muốn tiêu diệt minh chủ cứu giang hồ. 



Xét thấy sự hung tàn của Minh Thù, người vây quanh bên ngoài phủ minh chủ, không ai dám làm người đầu tiên động thủ.



Dẫn đầu vây quanh lại để thảo luận.



“Chúng ta nhiều người như vậy... cùng tiến lên, còn sợ nàng ta hay sao?” 



“Trước đây nhiều người như vậy, không phải chưa từng bước vào một bước cửa lớn của phủ minh chủ đó sao?”



“...”



Không gian yên tĩnh một cách kỳ lạ. 



“Nếu không... dùng lửa tấn công?”



Chính diện không được, bọn họ có thể tấn công tầm xa mà!



Đề nghị này được số đông tán thành. 



Bọn họ hiện tại cũng không còn cách nào khác.