Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 979 : Minh chủ chỉ giáo (24)

Ngày đăng: 03:13 20/04/20


Phủ minh chủ.



"Minh chủ, minh chủ có tin tức..." A Hổ hấp ta hấp tấp chạy vào sân, thấy Dung Ly cũng đang ở đây gật đầu với hắn, rồi chạy vọt tới trước mặt Minh Thù: "Nam nhân che mặt vừa mới xuất hiện ở hiệu thuốc tại Thành Đông."



Minh Thù mở mắt ra nhìn a Hổ. 



A Hổ lau mồ hôi trên trán: "Người của chúng ta tận mắt nhìn thấy, lập tức trở về báo lại, bây giờ đang theo dõi hắn."



Nam nhân che mặt... chính là sư huynh của giáo chủ Ma giáo.



Minh Thù không hành động gì, không có nghĩa là nàng không nhớ cái gì. 



Việc xảy ra lần trước còn chưa có kết luận.



"Dẫn đường."



"Minh chủ, ta..." 



"Đợi ở nhà."



Dung Ly đứng ở trong sân, nhìn theo Minh Thù và a Hổ rời đi, hắn nhìn xung quanh, trong sân này Minh Thù không cho mọi người đi vào, hắn lập tức trở về thay một bộ y phục, sau đó len lén chuồn ra khỏi phủ minh chủ.



Nhưng ra đường đã tìm không thấy tung tích Minh Thù đâu nữa. 



Thành Đông... hiệu thuốc...



Dung Ly dựa theo hai manh mối này tìm được Thành Đông.



Thành Đông thuộc về khu vực phồn hoa, ở đây có những mấy hiệu thuốc, Dung Ly không biết Minh Thù ở chỗ nào chỉ có thể từ từ tìm. 



"Điện hạ."



Lối đi của Dung Ly bị người lạ chặn lại.



Hắn nhìn nam nhân đang chặn trước mình, chân mày cau lại, sau đó triển khai khẽ cúi đầu xuống bả vai cũng cúi thấp theo. 



Trong nháy mắt biến thành một đứa bé bị bắt nạt đáng thương.



"Ngươi... Ngươi tìm ta làm gì?"



"Điện hạ, ngài còn nhớ nhiệm vụ của mình không?" Giọng nói nam nhân lạnh lùng, miệng gọi điện hạ nhưng thái độ lại không hề cung kính. 



"Trước đây để ngài vào phủ, nhưng bây giờ một chút động tĩnh cũng không có."



"Các ngươi đâu có liên lạc với ta..." Dĩ nhiên không phải là bọn họ không liên hệ với hắn, mà là bị hắn giải quyết hết.



Hắn làm sao có thể truyền tin tức của vợ hắn đi được, ngây thơ! 



"Cái gì?" Nam nhân kinh ngạc: "Tại sao lại không có ai liên lạc với ngài, chúng ta rất nhiều lần truyền tin đến cho ngài, nhưng ngài lại không hề hồi âm."



"Ta... Ta không biết, ta không nhận được." Bà nó, nếu không phải là đây là trên đường cái, ta giết chết tên khốn ngươi rồi.



Lại dám ăn nói như vậy với lão tử! 
Cột cờ để trên ngực hắn, ấn lui về phía sau, hắn không còn sức lực cũng như biện pháp chống lại, cả người ngã trên mặt đất. 



Minh Thù nhấc chân dẫm lên ngực hắn: "Ám khí lần trước là do ngươi phóng ra?"



Nam nhân che mặt âm thầm ra sức, nhưng sức đạp trên ngực hắn nặng như núi thái sơn.



Hắn thôi không phản kháng nữa, hừ một tiếng: "Vậy thì sao." 



"Người nào giật dây ngươi?"



Nam nhân che mặt tâm tình trong nháy mắt dừng lại: "Không ai giật dây ta, là ta muốn giết cái đám ra vẻ các ngươi."



"Ngươi muốn giết chúng ta, tại sao không sử dụng kịch độc không thuốc nào chữa được?" 



"..." Nam nhân che mặt một lát sau mới cắn răng: "Ta nghèo mua không nổi!"



"..."



Minh Thù nhặt cột cờ lên cùng với thân thể hắn bắt chuyện: "Ngươi gạt đứa trẻ ba tuổi sao? Người như ngươi mua không nổi, không biết trộm? Không biết cướp sao? Ngươi nói với ta nghèo mua không nổi, vậy ngươi làm sao có thể bán mạng cho hoàng thất, đầu óc ngươi có phải bị chó tha rồi không!" 



Nam nhân che mặt bị đánh đến mức tức điên lên.



Nữ nhân này...



Lại đánh hắn như dạy dỗ trẻ con vậy. 



Đau quá đi mất.



Cột cờ kia cứ thế đâm tới.



"Đủ rồi!" 



Nam nhân che mặt bị đánh nổi trận lôi đình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là có người bảo ta làm như vậy."



"Người nào?"



"Không biết." 



Minh Thù suy nghĩ một chút: "Mục đích?"



"Ta cũng không biết, chúng ta chẳng qua làm theo yêu cầu." Nam nhân che mặt cười nhạt.



Tác phong này... không giống với Lạc Yến. 



Đồ thần kinh Lạc Yến kia chắc là tự mình ra trận...



Không!



Nàng cũng không hiểu rõ Lạc Yến. 



Giống như việc nàng cũng không hiểu rõ Kỳ Ngự.