Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 11 : Công việc tầng dưới cùng

Ngày đăng: 06:19 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



Trên lầu.



Phòng làm việc Tổng giám đốc.



Lục Kiến Minh gõ cửa đi vào: “Hoắc tổng.”



Hoắc Cảnh Thành từ trước màn hình máy vi tính ngẩng đầu lên, dùng giọng mũi “ừ” một tiếng.



“Bên bộ quản lý đúng là cố ý chèn ép Cảnh Phạm. Lần trước cô ấy từ chỗ anh bị bể đầu chảy máu đi ra, từ trên xuống dưới trong công ty đều biết. Cho nên, bên bộ quản lý không dám tùy tiện cho cô ấy tỏa sáng.”



Thì ra là vậy.



Hoắc Cảnh Thành trầm mặc.



Lục Kiến Minh thăm dò vẻ mặt boss, muốn tìm ra chút tin tức. Nhưng trên khuôn mặt trẻ tuổi lạnh lùng không nhìn ra chút gợn sóng.



Lục Kiến Minh đành phải thử dò xét hỏi: “Vậy… Có cần báo Bộ quản lý bên kia không?”



Nghe hỏi vậy, tay Hoắc Cảnh Thành gõ bàn phím dừng lại một lát, ngẩng đầu lên, tầm mắt lạnh lẽo âm u nhìn sang: “Anh rất quan tâm chuyện cô ta?”



Bộ quản lý chèn ép cô, tại sao anh phải nhúng tay?



Lục Kiến Minh hoàn toàn nhìn rõ, Hoắc tổng không thích Cảnh Phạm, không, chính xác mà nói, là rất ghét!







Bên kia.



Cảnh Phạm đi lên lầu Bộ quản lý, đi thẳng vào phòng làm việc Trưởng phòng Bộ quản lý.



Vì quá gấp, không kịp cho người thông báo đã đẩy cửa đi vào.




Buổi tối.



Cảnh Phạm ngồi một mình trong nhà trọ. Nhà nhỏ hẹp, cô không mở đèn, bóng tối bao lấy cô.



Cô lấy điện thoại trong túi xách ra, gọi một dãy số.



Ánh sáng màn hình chiếu lên gương mặt có chút mệt mỏi của cô.



Điện thoại reo hồi lâu, bên kia truyền tới một thanh âm non nớt: “Dì nhỏ.”



Thanh âm mềm mại kia, chỉ vẻn vẹn hai chữ, trong lòng Cảnh Phạm lướt qua tia ngọt ngào. Tựa mình tất cả ủy khuất đến lúc này đều biến mất hầu như không còn.



“Hôm nay tỉnh lại sớm như vậy?” Cô hỏi, thanh âm nhu hòa.



“Dì Anna nói dì sẽ gọi cho con, nên con đang chờ.” Đứa bé nói chuyện ngọt như sữa.



“Dì nhỏ quá bận, cho tới giờ mới rảnh. Bảo bối của chúng ta sẽ không giận dì nhỏ chứ?” Cô thật có lỗi.



“Dĩ nhiên không giận.” Đứa bé trả lời không chút do dự, thanh âm non nớt mang theo đau lòng: “Dì Anna nói dì nhỏ vì kiếm tiền chữa bệnh cho con mà rất cực khổ.”



Mặc dù đứa bé không nhìn thấy, nhưng Cảnh Phạm vẫn dùng sức lắc đầu: “Dì nhỏ không hề cảm thấy cực khổ. Chỉ cần quả cam nhỏ của chúng ta có thể ngoan ngoãn, dì nhỏ làm gì cũng bằng lòng.”



Bên kia, quả cam nhỏ buồn bực thật lâu.



Cảnh Phạm không nghe tiếng, mở miệng hỏi: “Có phải lại ngủ rồi không? Mệt lắm à?”



“Dì nhỏ, Milo cách vách nói con bệnh rất nặng, có phải con sắp chết không?”



Một chữ ‘chết’ tựa như cây kim đâm sâu vào tim Cảnh Phạm. Đau tới cực điểm.



Mắt cô chua xót, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, làm ướt khuôn mặt.