Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 10 : Nhẫn cưới

Ngày đăng: 06:19 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



Trong phòng làm việc rốt cuộc an tĩnh lại, Hoắc Cảnh Thành ngồi trước bàn làm việc, lật văn kiện.



Không biết tại sao nhớ tới hình ảnh vừa rồi Cảnh Phạm bị đụng ngã, chỉ cảm thấy trên gò má còn lưu lại nhiệt độ của ai đó.



Cảm giác kia, khiến anh phiền lòng nóng nảy.



Đúng là gặp quỷ!



Rõ ràng môi cô gái kia dừng lại trên mặt mình không tới một giây, đến bây giờ anh vẫn nhớ cảm giác kia.



Mềm mại.



Chẳng lẽ mình bị tiểu thủ đoạn cô quyến rũ rồi sao?



Nhưng cho tới anh không phải người không có định lực như vậy.



Nhớ đến cái gì, anh buông văn kiện xuống, ấn điện thoại nội tuyến.



“Hoắc tổng.” Thanh âm Lục Kiến Minh truyền tới.



Hoắc Cảnh Thành phân phó: “Hỏi bên bộ phận quản lý, tại sao chèn ép Cảnh Phạm.”



Lục Kiến Minh đáp một tiếng, nghi ngờ.



Lần đầu tiên Hoắc tổng gặp Cảnh Phạm, đập cô bể đầu chảy máy, vừa rồi lại phiền não đuổi cô đi. Sao lúc này còn bận tâm tới chuyện của cô?







Bên kia.



Do Trần Lộc tiễn, Cảnh Phạm và Mộ Vãn sóng vai đi ra cửa thang máy.



Mộ Vãn đi về phía thang máy riêng của Hoắc Cảnh Thành: “Đi bên này đi, sẽ không có ai quấy rầy chúng ta.”



Cảnh Phạm gật đầu, cô ta là Tổng giám đốc phu nhân, đúng là phải đi lối đi chuyên dụng.



Hai người một trước một sau đi vào thang máy.



Mặt kính thang máy sáng bóng, phản chiếu hình ảnh hai người.
“Là tôi.” Cô tận lực đè thấp giọng.



“Trong bệnh viện lại bắt đóng tiền, tuần tới là kỳ hạn cuối cùng.”



“… Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách.” Tâm tình Cảnh Phạm càng nặng nề.



“Bây giờ cô tiện nói chuyện với bé không? Bé rất nhớ cô.”



Nghe câu này, trong lòng Cảnh Phạm đau thắt.



Sao cô không nhớ bé?



Tầm mắt phức tạp nhìn Mộ Vãn bên cạnh, cuối cùng thấp giọng nói: “Hiện bên tôi không tiện lắm. Anh nói với anh ấy giúp tôi, lát nữa tôi sẽ gọi cho anh ấy.”



“Được, Cảnh tiểu thư. Vậy tôi cúp trước.”



Đối phương không nói gì, lấy được câu trả lời của Cảnh Phạm liền cúp điện thoại.



Cảnh Phạm nhìn điện thoại, lặng lẽ thở dài.



Giương mắt, thấy Mộ Vãn đang tò mò nhìn mình.



Tay cô cầm điện thoại căng thẳng, cất điện thoại vào túi.



“Sao thế? Có gì khó khăn sao?” Mộ Vãn hỏi.



“… Không có.” Cảnh Phạm lắc đầu, không nói nhiều.



Một lát sau, thang máy xuống lầu một. Cửa chậm rãi mở, Cảnh Phạm nói trước: “Tôi còn có việc phải đi lên một chuyến, sẽ không tiễn cô.”



“Không sao, cô làm việc đi.”



Cảnh Phạm từ trong thang máy chuyên dụng đi ra, vội vã chuyển đến thang máy bình thường, nhanh chóng lên lầu.



Mộ Vãn nhìn con số không ngừng nhảy trước cửa thang máy, nghĩ tới hình ảnh vừa rồi trong phòng làm việc Hoắc Cảnh Thành, đáy lòng liền khó bình tĩnh.



Là mình quá nhạy cảm sao?



Biết rõ anh rất ghét Cảnh Phạm, nhưng vẫn không nhịn được mà để ý.