Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 5 : Gặp nhau lần nữa (2)

Ngày đăng: 06:19 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa



“Tổng giám đốc, tôi là An Tâm.”



“Tôi là Vân Đóa.”



“Tổng giám đốc, tôi là…”



Mọi người lần lượt tiến lên, mong có thể lưu lại ấn tượng đặc biệt trước mặt người đàn ông này. Cảnh Phạm vẫn còn ngây người thất thần, lúc hỗn loạn, bị người phía sau vô tình đẩy một cái.



Không hề báo trước, người cô mất thăng bằng, không bị không chế, chợt ngã về trước.



Cảnh Phạm phục hồi tinh thần, tay theo bản năng quơ giữa không trung, muốn giữ cái gì ổn định mình.



Nhưng rốt cuộc không thể ổn định, quỳ sụp xuống đất, tay kéo cái gì.



Còn mặt vùi vào trong cái gì ấm áp…



Hỏng bét!



“…” Thịnh Gia Ngôn nhìn một màn trước mặt, khuôn mặt bình tĩnh trước sau như một cũng biến hóa mấy phen.



Cảnh tượng này, quá thực khó hình dung.



Cô ta trông cậy Cảnh Phạm có thể làm gì, cho Tổng giám đốc nhìn cô với con mắt khác, nhưng mà, cái này… đây không khỏi quá xa dự định rồi!



Cảnh Phạm bối rối chốc lát, cô cũng phát hiện, vừa rồi chung quanh hò hét ầm ĩ, lúc này yên lặng không tưởng tượng nổi, cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy.



Cô chớp chớp mắt.



Chỉ cảm thấy ngũ quan trên mặt nóng bỏng, cho dù cách vải vóc cũng cảm giác được.



Hơn nữa, vật kia, còn càng ngày càng nóng, càng ngày càng có khuynh hướng cứng rắn.



Chờ chút!



Vải vóc?! Không phải là…



Cảnh Phạm chấn động, chợt ngẩng đầu lên…




Cô đã từng ảo tưởng cảnh tượng chạm mặt anh mười triệu lần, cho là những cái đó chỉ có thể dừng lại trong tưởng tượng. Không ngờ, người dò hỏi lâu như vậy không có kết quả, lúc này đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.



Nhiều năm qua… anh còn tốt?



“Cảnh Phạm, cậu điên rồi?” Thịnh Gia Ngôn nhíu mày nói: “Mình chỉ muốn Tổng giám đốc nhìn cậu với con mắt khác, không muốn cậu khiêu khích dục vọng anh ấy ngay trước mặt mọi người nha.”



Cảnh Phạm muốn khóc.



Ai khiêu khích dục vọng ai, ai dám khiêu khích anh chứ? Năm năm trước cô từng khiêu khích dục vọng anh, kết quả suýt chút nữa xảy ra án mạng. Cũng không biết hiện tại Hoắc Vân Thâm có tốt hay không.



“Cậu kéo mình đứng lên trước đi.” Cảnh Phạm đưa tay cho Thịnh Gia Ngôn. Vừa rồi quỳ, hai đầu gối đau không thôi.



Thịnh Gia Ngôn đỡ cô lên. Cô xoa đầu gối, liền nghe một giọng nói âm dương quái khí vang lên bên cạnh: “Cảnh Phạm, cô cũng quá có tâm cơ rồi!”



Nói chuyện chính là Ngô Thiên Vũ ký hợp đồng cùng lúc với cô: “Ở trước mặt chúng tôi làm như không quen biết Tổng giám đốc, kết quả Tổng giám đốc vừa xuất hiện, liền dùng chiêu này bắt chuyện. Cũng quá không biết xấu hổ rồi!”



“Tôi thấy vừa rồi sắc mặt Tổng giám đốc cực kỳ khó coi, cô cẩn thận ăn trộm gà thành mất nắm gạo. Âm thầm bị giết, coi như có trò hay để xem.”



Cảnh Phạm trợn trắng mắt.



Ai có thể dùng cách lúng túng đến chết này bắt chuyện? Trừ phi đầu óc bị cửa chen lấn.



Nhưng mà bọn họ có câu nói không sai, nhìn từ thái độ chán ghét của Hoắc Cảnh Thành đối với mình vừa rồi, anh âm thầm giết mình cũng không phải là không thể.



Haiz, tiền đồ mong manh.



“Cảnh tiểu thư, xin mời theo tôi.” Lúc này, Lục Kiến Minh ở bên cạnh mở miệng.



Cảnh Phạm gật đầu, đi cùng đối phương.



Lục Kiến Minh dẫn cô đến bên ngoài phòng làm việc Tổng giám đốc, đưa tay gõ cửa: “Hoắc tổng, Cảnh tiểu thư đến.”



Không chờ người bên trong trả lời, Trần Lộc phòng thư ký bước nhanh ra, cà thẻ mở cửa: “Trợ lý Lục, Hoắc tổng đã nói, cho Cảnh tiểu thư trực tiếp đi vào.”



“Ừ.” Lục Kiến Minh gật đầu.



Một lát sau, cửa phòng làm việc tự động mở. Cảnh Phạm hít sâu một hơi, âm thầm cổ vũ mình, mới cất bước đi vào.