Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 6 : Gặp nhau lần nữa (3)

Ngày đăng: 06:19 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



Phòng làm việc rất lớn, phạm vi riêng của anh, thảm trắng sạch sẽ.



Người đàn ông đang đứng trước cửa sổ. Ánh mắt trời xuyên qua thủy tinh chiếu vào, bóng người anh càng to lớn, lạnh lùng hơn.



Cảnh Phạm dừng chân trên thảm màu trắng, nhớ tới hình ảnh vừa rồi ở dưới lầu, còn cảm thấy lúng túng và quẫn bách.



Cô ho khan một tiếng, mới mở miệng: “Hoắc tổng.”



Lúc này Hoắc Cảnh Thành mới xoay người nhìn cô, mặt không kiên nhẫn: “Cho cô một phút, nói xong cút đi!”



Cảnh Phạm sửng sốt, hỏi vấn đề quanh quẩn trong đáy lòng thật lâu: “Tôi muốn hỏi chuyện liên quan tới anh cả Hoắc…”



Hoắc Cảnh Thành nheo mắt, sắc mặt âm trầm.



Nghe cô tiếp tục hỏi: “Bây giờ anh cả Hoắc thế nào? Thân thể anh ấy tốt không?”



Cô vừa dứt lời, một quyển sách vừa nặng vừa dày bị ném tới: “Cảnh Phạm, cô có tư cách gì hỏi anh ấy?”



Cảnh Phạm hoàn toàn không nghĩ tới Hoắc Cảnh Thành sẽ giận dữ như vậy, không tránh kịp, đến khi quyển sách kia đập trúng ót cô, cô lui về sau một bước.



Cô hít sâu một hơi, ót đau đớn, cô chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm, tay theo bản năng che trán.



Dưới ngón tay là xúc cảm ẩm ướt nhớp nhúa.



“Trợ lý Lục, dẫn cô ta đi cho tôi!”



Hoắc Cảnh Thành ấn điện thoại nội tuyến, không muốn nói một câu nào với cô, càng không nhìn tới cô.



Rốt cuộc cảm giác choáng váng tản đi một ít, Cảnh Phạm vất vả đứng vững, sắc mặt lạnh đi, nói chuyện cũng không khách sáo như vừa rồi: “Hoắc Cảnh Thành, bây giờ anh nói cho tôi tình hình anh trai anh để tôi an tâm, sau này tôi sẽ không tới làm phiền anh nữa.”



Những lời này của cô dường như càng kích thích anh, ánh mắt anh càng hung ác, bước đến cạnh cô, bàn tay bóp cổ mảnh khảnh của cô.



Lục Kiến Minh vừa tiến vào liền thấy hình ảnh này, anh ta sợ hết hồn hết vía.



Ai tới nói cho anh ta, đây là tình hình gì? Nghệ sĩ nhỏ của công ty này sao đắc tội Hoắc tổng rồi?
Lúc Cảnh Phạm tỉnh lại, đã ở bệnh viện. Đập vào mi mắt là trần nhà màu trắng, ga trải giường màu trắng.



“Tỉnh rồi?” Một giọng nam truyền vào trong lỗ tai.



Cảnh Phạm nghiêng đầu, liền thấy trợ lý Hoắc Cảnh Thành đang ngồi ở mép giường.



Cô ôm trán, ngồi dậy. Vừa động một cái, liền cực kỳ choáng váng.



“Cảnh tiểu thư, cô đừng cử động mạnh.” Lục Kiến Minh đỡ cô.



“Cảm ơn, tôi không bị chấn động não chứ?” Cảnh Phạm lại hỏi: “Trên đầu sẽ có sẹo sao?”



Cô là nghệ sĩ, mặc dù hiện tại không có tác phẩm gì, nhưng làm nghề này quan trọng nhất là gương mặt.



“Đã kiểm tra, chẳng qua là vết thương ngoài da, không chấn động não. Trên trán cũng không có vết sẹo, Cảnh tiểu thư có thể yên tâm.”



“À, vậy thì tốt.” Cảnh Phạm xúc động. Cô sờ trán, không khỏi nghĩ tới dáng vẻ hung thần ác sát của Hoắc Cảnh Thành. Còn hai câu anh nói.



Anh cả Hoắc và bác trai Hoắc đều đi…



Lòng, chìm lại chìm, có chút bực bội khó chịu.



Cô không dám nghĩ tới, nếu như Hoắc Cảnh Thành biết, sự kiện năm năm trước, chính anh cũng là một trong những kẻ đầu sỏ, đối với anh mà nói chắc là đả kích rất lớn.



Đêm đó năm năm trước, đã sớm không dám nói, hôm nay càng biến thành bí mất chôn vùi đáy lòng cô không thể nói.



Chẳng qua là…



Giữa bọn họ, cách xa hơn.



Hai mạng người chính là hai con sống lớn không cách nào vượt qua.



Nghĩ tới đây, Cảnh Phạm lại cảm thấy mình thật buồn cười.



Nghĩ gì chứ? Giống như không có hai mạng người này, cô và Hoắc Cảnh Thành có hy vọng. Anh rõ ràng đã kết hôn rồi!