Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Chương 8 : Cô không có khả năng

Ngày đăng: 06:19 19/04/20


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.



Cảnh Phạm theo bản năng nhìn cửa phòng làm việc Tổng giám đốc đang đóng chặt, khách đó chắc là Mộ Vãn.



Cô trầm ngâm một chớp mắt, quyết định ở đây chờ anh.



Cảnh Phạm không đến phòng tiếp khách chờ, cô sợ lúc anh đi ra mình sẽ bỏ lỡ, đành phải chờ bên ngoài phòng trợ lý.



Không biết đợi bao lâu, lúc cô xem giờ lần thứ năm, cửa phòng làm việc Tổng giám đốc rốt cuộc mở ra từ bên trong.



Đi ra trước là một bóng người yểu điệu xinh đẹp.



Cảnh Phạm vừa liếc mắt liền nhận ra đối phương. Không phải Mộ Vãn còn là ai?



Hai người bọn họ cũng năm năm chưa từng gặp. Năm năm qua, Mộ Vãn vẫn không có quá nhiều thay đổi với trước kia.



“Cảnh Phạm?” Mộ Vãn cũng nhận ra cô, kinh ngạc nhìn cô: “Sao cô ở đây?”



“Đã lâu không gặp.” Cảnh Phạm cười nhạt: “Hoắc tổng có ở trong không?”



“Ừ, có.” Mộ Vãn gật đầu, thò đầu nói với người bên trong: “Cảnh Thành, có người tìm anh.”



“Ai?” Sự chú ý của Hoắc Cảnh Thành đang đặt trên văn kiện.



Cảnh Phạm mặc đầm ôm màu vàng nhạt, đứng ở cửa phòng làm việc, giơ tay gõ cửa, vẻ mặt giàu kinh nghiệm: “Hoắc tổng, tôi có chuyện muốn nói với anh.”



Thanh âm này…



Hoắc Cảnh Thành không ngẩng đầu, mày rậm nhíu lại. Ngón tay anh ấn điện thoại nội tuyến, bên kia lập tức truyền tới thanh âm của trợ lý Trần Lộc: “Hoắc tổng.”



“Các người làm việc như vậy, người không liên quan cũng có thể vào phòng làm việc của tôi?” Giọng anh lãnh trầm.



“Thật xin lỗi Hoắc tổng, tôi lập tức tới xử lý!” Trần Lộc kinh hồn bạt vía, vội cúp điện thoại.



Cảnh Phạm không đi, chỉ đứng yên ở đó: “Hoắc tổng, tôi chỉ cần một phút của anh.”



Hoắc Cảnh Thành cúp điện thoại, hờ hững: “Thời gian của tôi rất quý báu, không phải dùng để lãng phí.”
Giọng nói của Cảnh Phạm có chút run rẩy: “Hoắc tổng, anh đừng quá đáng!”



Hoắc Cảnh Thành mở to mắt, ngón tay dài nâng cằm cô lên.



“Rốt cuộc là ai quá đáng?” Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành rét lạnh: “Là anh tôi chưa đủ tốt với cô, hay là cô cảm thấy anh tôi không xứng với cô, cô muốn đả kích anh ấy? Hửm?”



“Anh không có tư cách chất vấn tôi, đả kích anh ấy không chỉ là tôi, còn có anh!” Cảnh Phạm không thể nhịn được nữa, bấu vào tay anh, bật thốt lên.



Hoắc Cảnh Thành nhướng mày, mắt lạnh nhìn cô: “Cô nói gì?”



Sắc mặt người đàn ông vô cùng nguy hiểm.



Bầu không khí cũng trở nên lạnh lẽo cứng nhắc.



Cảnh Phạm chấn động.



Đối diện với ánh mắt chất vấn của anh, cô dần tỉnh táo lại, mới nhận ra mình vừa lỡ miệng, ánh mắt hơi lay động.



Hoắc Cảnh Thành không cho cô tránh né, bàn tay càng dùng sức bóp mặt cô, xoay mặt cô trở lại.



“Tôi hỏi cô lần nữa, vừa rồi cô nói gì!”



Mỗi một chữ đều cắn rất nặng, mang theo bức bách làm người ta thở không nổi.



Trong lòng Cảnh Phạm căng thẳng, nhất thời không tìm ra lời đáp lại anh.



Giờ phút này, ngoài cửa.



Trần Lộc không vào được, kinh hồn bạt vía. Cô ta đành phải kêu Lục Kiến Minh đến, lấy chìa khóa từ chỗ anh ta.



Lục Kiến Minh nhanh nhẹn chạy tới, xoay tròn ở khóa, mở cửa ra.



Anh ta không nghĩ nhiều, trực tiếp dùng sức đẩy cửa.



Bên trong cửa, Cảnh Phạm dựa sát vào cửa, vắt hết óc nghĩ trả lời thế nào.