Hẹn Ước Dưới Vầng Trăng

Chương 11 :

Ngày đăng: 15:44 19/04/20


Robert vuốt dọc lên trên cánh tay cô, qua bờ vai, xuống lưng - tất cả chỉ để chắc chắn rằng cô thực sự đang ở đây. Anh ngừng lại một lát để nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, rồi ôm gương mặt cô trong tay và hôn cô.



Anh hôn cô bằng tất cả đam mê anh kìm nén trong suốt bảy năm qua.



Anh hôn cô bằng tất cả những đau đớn cùng cực anh nếm trải trong mấy tuần qua, mà không biết đến sự sống chết của cô.



Anh hôn cô bằng hết thảy những gì của anh hiện tại, và hết thảy những gì anh muốn trở thành. Và anh vẫn sẽ tiếp tục hôn cô nếu một bàn tay không tóm lấy tai trái của anh rồi lôi anh ra.



“Robert Kemble!”, dì của anh hét lên. “Anh nên tự xấu hổ về bản thân mình đi.”



Robert ném ánh nhìn van nài về phía Victoria, người trông rất sửng sốt và nhục nhã. “Anh cần nói chuyện với em”, anh cương quyết nói khi chỉ thẳng ngón tay về phía cô.



“Thế này nghĩa là làm sao?”, Madame Lambert gặng hỏi, không kèm theo tí trọng âm Pháp nào nữa.



“Người phụ nữ này”, Robert nói, “là vợ tương lai của tôi”.



“Cái gì?”, Victoria thất thanh.



“Lạy chúa trên cao”, bà Brightbill thở hắt.



“Ôi, Victoria”, Katie kích động kêu.



“Robert, sao anh không kể thế?”, Harriet la lên.



“Kẻ này là cái ngữ gì thế?” Madame Lambert hỏi, và không ai dám chắc câu hỏi này hướng về Robert hay Victoria.



Tất cả những người kể trên đều phát biểu cùng một lúc, hỗn loạn đến mức cuối cùng Victoria phải hét lên: “Ngừng ngay! Tất cả mọi người!”.



Tất cả những mái đầu đồng loạt quay về phía Victoria. Cô chớp mắt, không chắc mình muốn làm gì khi đã có được sự chú ý của tất cả mọi người. Cuối cùng cô hắng giọng và hếch cằm. “Nếu mọi người thứ lỗi cho”, cô nói với thái độ phô bày lòng tự hào đầy thống thiết, “tôi chẳng có tí cảm xúc nào với chuyện này cả. Tôi tin mình sẽ về nhà sớm hôm nay”.



Thế rồi như thể địa ngục một lần nữa nổ tung. Tất cả mọi người đều có một quan điểm kiên định và lớn tiếng phát biểu về tình trạng bất thường này. Thừa lúc hỗn loạn, Victoria cố lỉnh ra cửa sau, nhưng Robert quá nhanh. Anh nắm lấy cổ tay cô, và cô cảm giác mình đang bị lôi tuột trở lại trung tâm căn phòng.



“Em sẽ không đi đâu hết”, anh nói, giọng anh không hiểu sao vừa hung dữ, vừa dịu dàng. “Không cho đến khi anh nói chuyện với em.”



Harriet chui xuống bên dưới cánh tay đang quẫy điên cuồng của mẹ mình và phóng đến bên cạnh Victoria. “Chị thực sự sẽ cưới anh họ của em sao?”, con bé hỏi, gương mặt như vẽ ra một bức tranh từ say mê đến lãng mạn.



“Không”, Victoria vừa đáp vừa khẽ lắc đầu.



“Phải đấy”, Robert quát, “Cô ấy sẽ cưới anh”.



“Nhưng anh không muốn cưới tôi.”



“Rõ ràng là anh muốn, nếu không đã chẳng công khai trước hãng thông tấn lớn nhất Luân Đôn thế này.”



“Ý anh ấy là mẹ em đó”, Harriet chen vào giải thích.



Victoria ngồi xuống một súc vải sa tanh màu xanh, rồi buông mặt vùi vào hai bàn tay.



Madame Lambert bước đến chỗ cô. “Tôi không biết anh là ai”, bà nói, xỉa xỉa ngón tay vào tai Robert, “nhưng tôi không thể để anh tấn công các cô phụ tá nhà tôi thế này”.



“Tôi là bá tước Macclesfield.”



“Bá tước gì…” Mắt bà trừng to. “Một Bá tước á?”



Victoria rên rỉ, giờ cho cô đi đâu cũng được, trừ chỗ này.



Madame ngồi thụp xuống cạnh cô. “Thật sao, cô bé, anh ta là một Bá tước đó. Anh ta đã nói là muốn cưới cô phải không?”



Victoria chỉ lắc đầu, gương mặt vẫn vùi trong lòng bàn tay.



“Vì chúa!”, một giọng nói hống hách ra lệnh. “Không ai trong các người thấy cô gái tội nghiệp này đang đau khổ hay sao?”



Một quý phu nhân lớn tuổi mặc toàn màu tím lại gần Victoria và vung cánh tay hiền hòa như một người mẹ vòng ôm lấy vai cô.



Victoria ngước lên và chớp mắt. “Bà là ai vậy?”, cô hỏi.



“Ta là Nữ công tước quả phụ Beechwood.”



Victoria nhìn Robert. “Lại họ hàng khác của anh đấy à?”



Vị phu nhân trả lời hộ anh. “Ta có thể đảm bảo với cháu, gã vô lại kia không có họ hàng gì với ta hết. Ta chỉ đang lo việc riêng thôi, đi mua một chiếc váy mới cho buổi vũ hội đầu tiên của cháu ta, và…”



“Ôi, Chúa tôi”, Victoria rên rỉ, lại vùi đầu vào hai tay. Điều này sẽ mang ý nghĩa mới cho từ “nhục nhã” cho xem. Khi tất cả những người xa lạ đều cảm thấy cần phải thương hại cô.



Vị phu nhân quả phụ trừng ánh mắt sắc lẹm về phía Madame Lambert. “Bà không thấy cô bé đáng thương này cần một tách trà sao?”




Victoria mỉm cười và vỗ nhẹ bàn tay cô bé. “Chị thấy đáng yêu đấy chứ.”



“Thật vậy sao ạ? Thế mới dễ thương chứ. Em sẽ yêu kính chị như chị họ của em.”



Victoria ép bản thân không nghiến răng kèn kẹt. “Chị sẽ không trở thành chị họ của em đâu, Harriet.”



“Em thực sự mong thế mà. Một khi chị hiểu anh Robert thì anh ấy cũng không tệ lắm đâu.”



Victoria cố nhịn việc chỉ ra rằng cô thừa biết người đàn ông ấy thế nào rồi. “Harriet, em có thể giúp chị chuyện này không?”



“Em rất vui lòng ấy chứ.”



“Chị cần em đánh lạc hướng.”



“Ôi, quá đơn giản. Mẹ lúc nào cũng gọi em là đứa chuyên gây lạc hướng mà.”



“Em có phiền nếu phải chạy ra ngoài cửa hàng và khiến ngài ấy sao nhãng không? Để chị có thể lén qua cửa sau ấy?”



Harriet nhăn trán. “Nếu em làm thế anh họ em sẽ chẳng có cơ hội để tán tỉnh chị.”



Victoria nghĩ mình hẳn là một vị thánh vị tha nhất trên đời khi không reo lên “Chính xác!”. Thay vào đó cô nói bằng giọng dịu dàng hơn: “Harriet à, dù dưới bất cứ tình huống nào chị cũng sẽ không kết hôn với anh họ của em. Nhưng nếu chị không sớm chạy thoát khỏi cửa hàng này, tất cả chúng ta rất có thể sẽ bị mắc kẹt ở đây cả đêm mất. Chẳng có dấu hiệu nào cho thấy Robert sẽ rời đi cả.”



Harriet trông có vẻ lưỡng lự.



Victoria quyết định tung con át chủ bài và thì thầm: “Mẹ em rất có thể sẽ cáu kỉnh đấy.”



Harriet trở nên xanh rớt. “Thôi được rồi.”



“Cho chị một lúc để chuẩn bị đã nhé.” Victoria vội vã thu vén đồ đạc.



“Em phải nói gì với anh ấy đây?”



“Bất cứ gì em muốn.”



Harriet cắn môi. “Em không chắc đây là một kế hoạch khôn ngoan đâu.”



Victoria thoáng ngưng lại. “Harriet, xin em.”



Với tiếng thở dài ầm ĩ và một cái nhún vai kịch liệt, cô gái trẻ đẩy cửa và bước ra ngoài.



“Tuyệt, tuyệt, tuyệt”, Victoria thì thầm, rồi vụt chạy vào căn phòng phía sau. Cô buộc áo choàng thật chặt quanh người và lách người qua cửa hậu.



Tự do! Victoria cảm giác gần như choáng váng.



Cô nhận ra bản thân mình đang tận hưởng có chút thái quá khi có điều gì đó thỏa mãn kinh khủng vì đánh lừa được Robert. Cuối cùng cô cũng sẽ phải đối mặt với những cảm xúc của mình, và vật lộn với sự thật rằng người đàn ông hai lần làm tan vỡ trái tim cô đã quay trở lại, nhưng lúc này đánh bại anh trong chính trò chơi của anh là đủ rồi.



“Ha!” Cô nhe răng cười với bức tường gạch của tòa nhà kế bên như một đứa ngốc. Tất cả những gì cô phải làm là xuôi theo phần còn lại của con ngõ, rẽ trái, và cô sẽ thoát khỏi nanh vuốt của anh. Ít nhất cũng trong ngày hôm nay.



Victoria chạy gấp xuống những bậc thang của cửa hàng. Nhưng khi đôi chân cô chạm đến mặt đá cuội của con ngõ, cô cảm giác được sự hiện diện của ai đó.



Robert! Chắc chắn là anh.



Nhưng khi quay lại nhìn, không phải là Robert mà là một tên đàn ông tóc đen to lớn với một chiếc sẹo khiếp đảm chạy dọc trên má.



Rồi gã vươn tay về phía cô.



“Im nào, cô gái”, tên côn đồ nói, “Tôi không làm đau cô đâu”.



Victoria không thấy có lý do gì để tin gã, cô tung một cú đạp như chớp vào cẳng chân gã trước khi bỏ chạy hết tốc lực đến cuối ngõ, nơi cô cầu mong mình có thể biến mất vào đám đông ở Luân Đôn.



Nhưng gã quá nhanh, hoặc có lẽ cô chỉ không biết cách đạp sao cho đủ mạnh, bởi gã đã vòng tay tóm được eo cô và lôi cô lên cho đến khi đôi chân cô không còn chạm đất. Cô quẫy đạp, la hét, mắng mỏ vì cô sẽ không để tên côn đồ này mang được cô đi mà không phải chịu một chút đau đớn nào dọc đường cả.



Cô cố gắng đập một cú ra trò vào một bên đầu gã, gã phải thả cô xuống và buột một tiếng chửi thề tục tĩu. Victoria lồm cồm bò dậy, nhưng cô chỉ đi xa được vài thước cho tới khi cảm giác bàn tay của kẻ tấn công túm lấy áo choàng của cô.



Và rồi cô nghe thấy những từ kinh hãi nhất.



“Thưa ngài!”, kẻ côn đồ rống to.



Thưa ngài? Trái tim Victoria trũng xuống. Cô phải đoán ra từ đầu mới phải.



Người đàn ông to lớn lại hét lên. “Nếu ngài không tự mình ngoặt vào trong góc, tôi sẽ bỏ việc trước khi ngài có thể sa thải tôi!”



Victoria cúi xuống, nhắm chặt mắt để không phải nhìn nụ cười thỏa mãn của Robert khi anh rẽ vào.