Hẹn Ước Dưới Vầng Trăng

Chương 12 :

Ngày đăng: 15:44 19/04/20


Lúc Victoria mở mắt, Robert đang đứng trước mặt cô. “Bọn họ có theo sau em không?”, anh gặng hỏi.



“Ai?”



“Bọn họ ấy. Đám phụ nữ ấy.”, anh nói, nghe như thể đang đề cập đến một loại côn trùng mới.



Victoria cố gắng giằng tay khỏi anh. “Họ vẫn đang uống trà.”



“Tạ ơn Chúa.”



“Nhân tiện thì dì anh đã mời tôi đến sống cùng bà ấy.”



Robert lẩm bẩm điều gì đó.



Im lặng bao trùm mất một lúc, rồi Victoria nói, “Tôi thật sự phải về nhà đây, cho nên nếu anh vui lòng thả tay…” Cô mím môi cười, nhất quyết phải trở nên lịch sự dù có hại chết cô đi chăng nữa.



Anh khoanh tay, đứng dạng chân bằng với chiều rộng của bờ vai, rồi nói: “Anh sẽ không đi đâu mà không có em.”



“Hừm, tôi sẽ không đi đâu với anh hết, cho nên tôi thật sự không thấy…”



“Victoria, đừng thách thức cơn thịnh nộ của anh.”



Mắt cô híp lại. “Anh vừa nói cái gì?”



“Anh nói…”



“Tôi nghe được anh nói cái gì!” Cô dùng lòng bàn tay đập bộp vào vai anh. “Làm sao anh còn dám kiêu ngạo mà bảo tôi đừng thách thức cơn thịnh nộ của anh. Anh đã cho một tên du côn đuổi theo tôi! Một kẻ côn đồ. Tôi rất có thể đã bị thương.”



Người đàn ông vừa bắt cô liền sửng cồ. “Thưa ngài”, anh ta nói, “tôi thực sự phải cắt ngang”.



Môi Robert xoắn lại. “Victoria, MacDougal không thích bị gọi là côn đồ đâu. Anh tin là em vừa làm tổn thương cảm xúc của cậu ta rồi đấy.”



Victoria chỉ trừng mắt với anh, không thể tin nổi vào hướng phát triển của cuộc nói chuyện.



“Tôi đã hết sức nhẹ nhàng với cô ấy rồi mà”, MacDougal nói.



“Victoria”, Robert nói, “Có lẽ cần một câu xin lỗi.”



“Một câu xin lỗi!”, cô hét thất thanh, cô vừa mới bị đẩy qua ngưỡng bùng nổ của mình cả dặm. “Một câu xin lỗi à! Tôi không nghĩ vậy.”



Robert hướng vẻ mặt kiên nhẫn chịu đựng về phía người hầu. “Tôi nghĩ cô ấy sẽ không xin lỗi đâu.”



MacDougal thở dài ra chiều cao thượng. “Cô gái này đã có một ngày nhiều lo âu quá đấy mà.”



Victoria cố gắng hình dung xem ai trong hai kẻ này là người cô muốn đấm trước tiên.



Robert nói gì đó với MacDougal, và anh chàng người Scotland rút lui, có lẽ đi để đánh chiếc xe ngựa chờ ở góc bên ngoài.



“Robert”, Victoria kiên quyết nói, “Tôi phải về nhà.”



“Ý hay. Anh sẽ hộ tống em.”



“Một mình.”



“Để một người phụ nữ đi một mình thì quá nguy hiểm”, anh nói ngắn gọn, rõ ràng đang cố gắng kìm giữ cơn giận dưới câu nói lý lẽ.



“Tôi đã cố gắng giải quyết đâu ra đấy trong vài tuần vừa qua rồi. Cảm ơn anh rất nhiều.”



“À phải, vài tuần vừa qua”, anh nói, một múi cơ bắt đầu co giật trên má anh, “Anh có nên nói cho em biết anh đã trải qua vài tuần vừa qua thế nào không?”



“Tôi chắc rằng mình không thể ngăn nổi anh.”



“Vài tuần vừa qua anh đã phải sống trong trạng thái hoàn toàn sợ hãi. Anh không có manh mối nào về việc hiện giờ em đang ở đâu…”



“Tôi có thể đảm bảo với anh”, cô chua chát nói, “rằng tôi không hề biết anh đang tìm kiếm tôi”.



“Sao”, anh nghiến răng từng từ, “em không thông báo kế hoạch của mình cho ai?”



“Và tôi nên nói với ai đây! Phu nhân Hollingwood hả? Ôi, vâng, chúng tôi là bạn thân nhất của nhau còn gì. Hay là anh? Anh, người cho thấy mối bận tâm đến nhường ấy với sự sống chết của tôi.”



“Em gái em thì sao?”



“Tôi bảo con bé rồi. Tôi vừa mới viết thư cho con bé tuần trước.”



Robert ngẫm lại tháng vừa qua. Hai tuần trước anh đã đến gặp Eleanor. Lúc ấy con bé vẫn chưa có tin tức gì từ Victoria. Anh phát hiện phần lớn cơn giận của anh bắt nguồn từ sự thật rằng trong mấy tuần vừa qua, anh đã lo sợ đến chết khiếp, và anh cố gắng thật nhẹ nhàng. “Victoria, xin em đi với anh được không? Anh sẽ đưa em về nhà anh, ở đó chúng ta có thể nói chuyện riêng với nhau.”



Cô đạp lên chân anh. “Đấy lại là một trong những lời mời mọc lăng nhục kinh khủng của anh phải không? Ôi, cho tôi xin lỗi nhé, hay anh thích gọi chúng là những lời cầu hôn? Kinh tởm, hèn hạ…”



“Victoria”, anh dài giọng, “chẳng mấy chốc em sẽ dùng hết tính từ cho xem”.



“Ôi!” Cô bùng nổ, không thể nghĩ được gì hơn nữa, rồi cáu tiết giơ hai cánh tay lên. “Tôi đi đây.”



Bàn tay anh tóm lấy cổ áo choàng của cô, và anh quay cô lại. “Anh tin là mình đã nói”, anh lạnh lùng, “em sẽ không đi đâu mà không có anh”. Anh bắt đầu lôi cô vòng qua góc đến chỗ chiếc xe ngựa của anh.
Victoria nhân cơ hội để giằng tay ra, và chạy thẳng đến tòa nhà tương đối an toàn của mình.



“Victoria!”, Robert vừa gầm vừa đuổi theo cô. Nhưng khi anh giật tung cánh cửa, tất cả những gì anh nhìn thấy là một bà già béo tốt với hàm răng đen xì.



“Anh là ai?”, bà hỏi.



“Tôi là Bá tước Macclesfield”, anh gầm gừ, “biến ngay khỏi lối đi của tôi”.



Người phụ nữ chặn tay lên ngực anh. “Không nhanh vậy đâu, thưa ngài.”



“Phiền bà cất tay khỏi người tôi.”



“Phiền ngài cất cái mông đáng buồn của ngài khỏi nhà tôi”, bà quang quác. “Chúng tôi không chấp nhận đàn ông đến đây. Đây là một ngôi nhà đứng đắn.”



“Cô Lyndon”, Robert gằn từng tiếng, “là hôn thê của tôi”.



“Đừng nhìn tôi theo cách đó. Thực tế thì cô ấy có vẻ chẳng muốn dính dáng gì đến ngài cả.”



Robert ngước lên thì thấy Victoria đang hé mắt nhìn anh qua khung cửa sổ. Cơn giận dữ tràn khắp cả người anh. “Anh sẽ không vì thế mà dừng lại đâu, Victoria!”, anh rống lên.



Cô đơn giản chỉ đóng sập cửa sổ lại.



Lần đầu tiên trong đời Robert thực sự hiểu được nhìn thấy tình trạng hoàn toàn điên tiết là thế nào. Khi anh nghĩ Victoria đã phản bội anh vào bảy năm trước, anh cũng đau đớn thảm hại đến mức giận dữ. Nhưng giờ - trời đánh thánh vật, anh đã ở trong trạng thái điên rồ khốn khổ trong suốt hơn hai tuần, không biết chuyện quái quỷ gì đã xảy đến với cô. Và cho đến lúc này, khi cuối cùng anh đã tìm được cô, cô không chỉ ném trả lời cầu hôn thẳng vào mặt anh, mà còn khăng khăng sống trong khu dân cư toàn những kẻ nghiện rượu, trộm cắp và gái điếm.



Và đầy chuột.



Robert nhìn theo một thằng nhóc bụi đời móc túi một người đàn ông bất cẩn bên kia con đường. Cơn giận của anh lại bốc lên. Anh sẽ phải lôi Victoria ra khỏi khu vực này, nếu không vì sự an toàn của cô thì cũng vì trạng thái tinh thần cân bằng ở anh vậy.



Đúng là một phép màu khi đến giờ cô không bị cưỡng bức hay bị giết hại.



Anh vừa quay lưng đi thì cánh cửa đóng sập lại và anh nghe thấy tiếng chìa khóa xoay xoành xoạch trong ổ. Anh băng qua một quãng ngắn đến chỗ ngay bên dưới cửa sổ phòng Victoria và bắt đầu xem xét bên hông tòa nhà, để tìm chỗ nào khả dĩ cho anh trèo lên phòng cô.



“Thưa ngài.” Giọng MacDougal nghe nhẹ nhàng nhưng cương quyết.



“Nếu tôi có thể đặt chân lên cái ngưỡng cửa đó, thì tôi cũng tìm được cách trèo lên”, Robert gầm gừ.



“Thưa ngài, cô ấy đủ an toàn vào ban đêm rồi.”



Robert quay phắt lại. “Cậu có biết chút gì về dân cư ở đây không hả?”



Giọng điệu MacDougal càng được gia cố thêm. “Thứ lỗi cho tôi, thưa ngài, nhưng tôi cũng lớn lên trong một khu dân cư thế này đấy.”



Mặt Robert ngay lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn. “Chết tiệt. Cho tôi xin lỗi, MacDougal, tôi không định…”



“Tôi biết ngài không có ý đó.” MacDougal túm lấy bắp tay Robert và bắt đầu kéo anh đi. “Tiểu thư của ngài cần suy ngẫm thấu đáo một đêm, thưa ngài. Hãy để cô ấy yên một chút đi. Ngài có thể nói chuyện với cô ấy vào ngày mai.”



Robert bắn cho tòa nhà cái quắc mắt cuối cùng. “Cậu có thực sự cho rằng cô ấy sẽ được an toàn vào ban đêm không?”



“Ngài nghe thấy tiếng khóa cửa rồi đó. Cô ấy sẽ được an toàn cũng như lúc cô ấy náu mình trong Mayfair[1] với ngài. Có khi còn an toàn hơn kìa.”



[1] Khu vực trung tâm của Luân Đôn.



Robert quẳng cái trừng tiếp theo về phía MacDougal. “Tôi sẽ tìm đến cô ấy vào ngày mai.”



“Đương nhiên rồi, thưa ngài.”



Robert đặt tay lên xe ngựa và thốt. “Tôi có điên không, MacDougal? Có phải tôi đang hoàn toàn, tuyệt đối mất trí đến không còn thuốc chữa rồi không?”



“Ư hừm, thưa ngài, địa vị của tôi không thích hợp để phát biểu đâu.”



“Mỉa mai thật đấy, cuối cùng thì giờ lại là lúc cậu quyết định thực hành chút ít lối ăn nói cẩn trọng đấy à.”



MacDougal chỉ phá lên cười.



Victoria ngồi trên chiếc giường hẹp và vòng tay ôm lấy cơ thể, như thể nếu có khả năng vò tròn người thành một quả bóng nhỏ nhất thì toàn bộ đống hỗn loạn này sẽ bay biến.



Sau cùng cô đã bắt đầu kiến tạo một cuộc đời mới, một cuộc đời cô hoàn toàn thỏa mãn. Sau cùng! Chẳng nhẽ muốn một chút ổn định là quá đáng lắm sao?



Duy trì trong lâu dài? Cô đã phải chịu đựng những lời đe dọa đuổi việc của tất cả những người chủ suốt bảy năm. Cô tìm thấy sự an toàn ở hiệu may của Madame Lambert. Và tình bạn. Madame luôn cục tác như gà mái mẹ, luôn luôn lo lắng đến phúc lợi của các nhân công chỗ bà, và Victoria hết sức yêu mến tình bạn giữa các cô thợ may ở cửa hiệu.



Victoria nuốt khan khi nhận ra mình đang khóc. Suốt bao năm ròng cô không hề có một người bạn. Cô không thể đếm mình đã bao nhiên lần ngủ thiếp đi khi vẫn áp chặt những lá thư của Ellie lên ngực. Nhưng những lá thư đó không thể mang đến những cái vỗ dịu dàng lên cánh tay, và những lá thư cũng không bao giờ biết mỉm cười.



Và Victoria quá cô đơn.



Bảy năm trước Robert còn mang ý nghĩa hơn cả tình yêu của cuộc đời cô. Anh chính là người bạn thân nhất của cô. Giờ anh đã trở lại, và anh bảo rằng anh yêu cô. Victoria nấc lên nghẹn ngào. Vì sao anh phải làm thế vào lúc này? Anh không thể cứ để mặc mọi thứ như cũ được sao?



Và tại sao cô vẫn phải quan tâm nhiều đến thế này? Cô không muốn liên quan gì đến anh, chứ đừng nói là cưới anh, vậy mà trái tim cô vẫn nhảy đua từng nhịp với mỗi cái đụng chạm của anh. Cô có thể cảm nhận sự hiện diện của anh trong căn phòng, và một ánh mắt đăm đắm thôi cũng có sức mạnh khiến miệng cô trở nên hoàn toàn khô khốc.



Và anh đã hôn cô…



Sâu thẳm trong trái tim, Victoria biết Robert có khả năng khiến cô hạnh phúc vượt xa những giấc mơ hoang đường nhất của cô, anh đã làm thế một lần - không, hai lần. Còn Victoria đã quá mệt mỏi vì những đau đớn rồi.