Hẹn Ước Dưới Vầng Trăng

Chương 13 :

Ngày đăng: 15:44 19/04/20


Robert đang đợi ở ngưỡng cửa khi cô rời nhà đi làm vào sáng hôm sau. Victoria không ngạc



nhiên cho lắm vì không gì nổi bật ở anh bằng tính cứng đầu. Anh chắc chắn đã lên kế hoạch cho sự trở lại của mình suốt đêm rồi.



Cô buông tiếng thở dài thượt. “Buổi sáng tốt lành, Robert.” Có vẻ thật trẻ con nếu cố gắng lờ tịt anh đi.



“Anh đến để hộ tống em đến chỗ Madame Lambert”, anh nói.



“Anh thật tốt bụng quá, nhưng hoàn toàn không cần thiết.”



Anh bước thẳng ra trước mặt cô, ép cô phải nhìn lên anh. “Xin phép cho anh có ý kiến khác. Để một người phụ nữ trẻ đi bộ ở Luân Đôn mà không có ai hộ tống chưa bao giờ là an toàn cả, đã thế còn đặc biệt nguy hiểm trong khu vực này.”



Tôi vẫn thu xếp ổn thỏa để đến hiệu may mỗi ngày suốt cả tháng qua”, cô nói.



Miệng anh hằn lại thành một đường dữ tợn. “Anh đảm bảo với em, câu nói đó không thể khiến tâm trí anh thả lỏng.”



“Khiến tâm trí anh thả lỏng chưa bao giờ nằm trong danh sách ưu tiên hàng đầu của tôi.”



Anh cười khùng khục với cô. “Chà, chà, sáng nay lưỡi chúng ta đều bén nhỉ.”



Giọng điệu hạ cố của anh như nuốt chửng cô. “Đã bao giờ tôi nói với anh rằng tôi căm ghét sử dụng cụm từ ‘chúng ta’ quyền quý ấy chưa? Nó nhắc tôi đến tất cả những người chủ ghê tởm của tôi suốt từng ấy năm. Không có gì hay bằng cụm ‘chúng ta’ để đặt cô nàng gia sư trở lại đúng vị trí của mình.”



“Victoria, không phải chúng ta đang thảo luận đến nghề gia sư, mà chúng ta cũng không thảo luận về đại từ, số ít hay số nhiều.”



Cô cố gắng đi qua anh, nhưng anh cứ ngang ngạnh đứng đó chặn đường cô.



“Anh sẽ chỉ lặp lại thêm lần này nữa thôi”, anh nói. “Anh sẽ không cho phép em lưu lại cái chỗ khốn kiếp này thêm một ngày nào nữa.”



Cô đếm đến ba trước khi cất tiếng. “Robert, anh không phải chịu trách nhiệm về chất lượng cuộc sống của tôi”.



“Cũng phải có kẻ chết tiệt nào đó chịu trách nhiệm chứ. Em rõ ràng không biết cách chăm sóc tử tế cho bản thân mình.”



Cô đếm đến năm trước khi cất tiếng. “Tôi sẽ lờ lời bình luận đó đi.”



“Anh không sao tin nổi em lại ở trọ ở đây. Cái chỗ này!” Anh lắc đầu một cái ghê tởm.



Cô đếm đến mười trước khi nói: “Đây là tất cả khả năng của tôi, Robert, và tôi hoàn toàn vui vẻ với nó”.



Anh cúi thấp một cách đầy hăm dọa. “Hừm, anh thì không đâu. Hãy để anh kể em nghe anh đã trải qua đêm qua thế nào, Victoria.”



“Xin cứ tự nhiên”, cô làu bàu. “Cứ làm như tôi có thể ngăn được anh không bằng.”



“Anh dùng cả đêm hôm qua tự hỏi không biết đã có bao nhiêu tên đàn ông cố gắng tấn công em suốt tháng vừa rồi.”



“Không một ai ngoài Eversleigh.”



Anh hoặc cố tình không nghe thấy cô, hoặc không muốn nghe. “Rồi anh tự hỏi em thường phải băng qua đường thế nào để tránh đám bán hoa lượn lờ khắp các góc phố.”



Cô cười tinh quái. “Hầu hết các cô gái bán hoa đều dễ thương vô cùng. Mới hôm nọ thôi tôi còn dùng trà với một cô đấy.” Đương nhiên là nói dối thôi, nhưng cô biết câu nói sẽ làm anh khó chịu.



Anh rùng mình. “Rồi anh tự hỏi em đã phải chia sẻ không gian với bao nhiêu con chuột chết dẫm trong phòng em.”



Victoria cố ép bản thân đếm đến hai mươi trước khi đáp trả, nhưng cơn giận của cô không cho phép. Cô có thể nhận những lời lăng mạ lẫn thái độ hống hách của anh, nhưng một cú tấn công vào kỹ năng quán xuyến trong nhà của cô thế này - hừm, thực sự quá thể lắm rồi. “Anh có thể gặm luôn sàn phòng tôi đấy”, cô rít lên.



“Anh đảm bảo lũ chuột cũng làm thế”, anh nói với cú xoắn môi chua chát. “Thật đấy, Victoria, em không thể ở trong khu vực đầy lũ sâu bọ thế này. Không an toàn, hại sức khỏe.”



Cô đứng thẳng như nòng súng, siết hai bàn tay cứng nhắc bên sườn để giữ cho mình khỏi tát anh. “Robert, anh có chú ý thấy tôi dần bắt đầu bực bội với anh không?”



Anh lờ cô. “Anh đã cho em một đêm, Victoria. Thế là đủ rồi. Chiều nay em sẽ về nhà với anh.”



‘Tôi không nghĩ vậy.”



“Thế thì chuyển đến ở với dì anh.”



“Tôi coi trọng tính độc lập hơn hết thảy”, cô nói.



“Anh thì coi trọng mạng sống và trinh tiết của em”, anh bùng nổ, “và em sẽ đánh mất cả hai thứ đó nếu cứ khăng khăng đòi sống ở đây.”



“Robert, tôi tuyệt đối an toàn. Tôi không làm gì để thu hút sự chú ý, và người ta cũng để tôi yên.”



“Victoria, em là một người phụ nữ xinh đẹp và vô cùng đáng kính. Em không thể ngăn người ta chú ý mỗi lần em bước ra khỏi cửa được.”



Cô khịt mũi. “Anh là ví dụ điển hình đấy. Nhìn anh mà xem!”



Anh khoanh tay và chờ lời giải thích.



“Tôi đã làm rất tốt công việc giữ mình trước khi anh đến.” Cô phẩy tay về phía xe ngựa của anh. “Dân trong khu vực chưa từng được nhìn thấy một cỗ xe ngựa đồ sộ thế này suốt bao nhiêu năm trời. Và tôi đảm bảo có một tá người đang lên kế hoạch làm sao để móc ví anh rồi đấy.”



“Vậy là em cũng thừa nhận đây là khu vực bất hảo.”



“Đương nhiên rồi. Anh tưởng tôi mù chắc? Nếu không có gì khác, thì đây càng chứng tỏ tôi không muốn quanh quẩn gần anh.”



“Em đang muốn nói đến cái chết tiệt gì vậy?”



“Vì Chúa, Robert, tôi thà ở trong khu nhà ổ chuột này còn hơn ở bên anh. Đấy! Điều này hẳn cũng cho anh hiểu gì đó rồi chứ.”



Anh ngập ngừng, và cô biết mình đã làm anh tổn thương. Điều cô không trông mong là bản thân cô cũng đau đớn nhiều biết chừng nào khi thấy nỗi đau đong đầy trong đôi mắt anh. Chống lại phán quyết lương tâm, cô đặt bàn tay lên cánh tay anh. “Robert”, cô dịu giọng nói, “hãy để tôi giải thích điều này cho anh. Giờ tôi rất toại nguyện. Về mặt vật chất có thể tôi không được đầy đủ cho lắm, nhưng lần đầu tiên trong những năm qua tôi đã có được sự độc lập của mình. Và tôi cũng lấy lại được lòng kiêu hãnh nữa”.



“Em đang nói gì vậy?”



“Anh biết tôi chưa bao giờ thích làm gia sư. Tôi luôn luôn bị những người chủ của mình sỉ nhục, cả nam lẫn nữ.”
Dù sao thì bất cứ khi nào cô cân nhắc đến khả năng ấy, cô lại cảm giác được nỗi cô đơn nhức nhối lạ thường trong tim. Dù thích hay không, cô cũng dần trở nên quen với việc đi cùng Robert. Cho nên hẳn sẽ rất lạ lẫm một khi anh không còn sóng đôi với cô.



Victoria quấn chặt chiếc khăn quanh vai cho chuyến cuốc bộ hai mươi phút về nhà. Giờ mới sang cuối hè, nhưng hơi lạnh đã bắt đầu phảng phất trong không khí. Khi bước qua cánh cửa đế xuống đường, cô nhìn thấy chiếc xe ngựa của Robert đỗ ngay bên ngoài.



“Anh nghĩ chúng ta có thể ngồi xe về nhà”, Robert giải thích.



Victoria nhướng một bên lông mày như thắc mắc.



Anh nhún vai. “Trông trời có vẻ sắp mưa.”



Cô ngước lên nhìn. Bầu trời không đặc biệt âm u, nhưng cũng không được sáng sủa cho lắm. Victoria quyết định không tranh cãi với anh. Cô cảm thấy hơi mệt mỏi vì cô đã dành cả buổi chiều để phục vụ cho một Nữ bá tước đòi hỏi vô cùng.



Victoria cho phép Robert đỡ cô lên xe, và cô dựa lưng vào chiếc ghế lộng lẫy. Cô buông một tiếng thở dài rõ ràng khi những múi cơ mệt mỏi được thư giãn.



“Một ngày bận rộn ở cửa hàng à?”, Robert hỏi thầm.



“Ừm, phải. Hôm nay nữ Bá tước Wolcott đã đến. Cô ta có quá nhiều yêu sách.”



Robert nhướng mày. “Sarah Jane hả? Chúa nhân từ, em xứng đáng được trao tặng huân chương khi kiềm chế không tát lật mặt cô ta.”



“Anh biết không, tôi phần nào cũng nghĩ như thế đấy”, Victoria nói, để bản thân cười toe một chút. “Chưa gặp ai phù phiếm hơn người phụ nữ đó. Đã vậy còn quá khiếm nhã. Cô ta gọi tôi là đồ đầu đất.”



“Và em đã nói gì?”



“Đương nhiên tôi không thể nói gì…” nụ cười của Victoria trở nên ranh mãnh, “…thành tiếng được rồi.”



Robert cười khùng khục. “Thế em đã nói gì trong tâm trí vậy?”



“Ôi, vô số ấy chứ. Tôi đã phân tích chiều dài mũi cô ta với kích cỡ trí não của cô ta.”



“Nhỏ hả?”



“Rất nhỏ”, Victoria đáp. “Nhưng đấy là trí não cô ta. Chứ không phải mũi.”



“Dài?”



“Rất dài.” Cô cười khúc khích. “Tôi bị cám dỗ muốn thu ngắn nó hộ cô ta vô cùng.”



“Giá mà anh được chúng kiến cảnh tượng ấy.”



“Giá mà tôi đã làm điều ấy”, Victoria đáp lại. Rồi cô bật cười, cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.



“Lạy Chúa”, Robert nhăn nhó nói. “Người ta thực sự sẽ nghĩ em đang rất thích thú đấy. Ở đây. Với anh. Tưởng tượng mà xem.”



Victoria ngậm miệng lại.



“Anh cũng đang thích thú đấy”, anh nói. “Thật mừng khi lại được nghe em cười. Đã rất lâu rồi.”



Victoria im lặng, không chắc nên trả lời thế nào. Phủ nhận cảm giác vui vẻ thì rõ ràng là đang nói dối. Và cũng thật khó khăn để thừa nhận - thậm chí với chính cô - rằng sự bầu bạn của anh đem đến cho cô niềm vui. Cho nên cô chỉ làm điều duy nhất mình nghĩ ra được lúc này, và ngáp. “Anh có phiền nếu tôi chợp mắt một, hai phút không?” Cô hỏi, nghĩ rằng ngủ sẽ là một cách hay để lờ đi tình trạng khó xử này.



“Không hề gì”, anh đáp. “Anh sẽ kéo rèm cho em.”



Victoria buông tiếng thở dài ngái ngủ và dần thiếp đi, không chú ý đến nụ cười rộng ngoác tràn lên mặt Robert.



Chính sự yên tĩnh đã đánh thức cô. Victoria luôn tin chắc Luân Đôn là nơi ầm ĩ nhất trái đất, nhưng cô không nghe một gợn âm thanh nào trừ tiếng vó ngựa lộc cộc.



Cô ép mi mắt mở ra.



“Buổi sáng tốt lành, Victoria.”



Victoria chớp mắt. “Buổi sáng?”



Robert mỉm cười. “Chỉ là một lối diễn đạt thôi. Em ngủ khá say.”



“Trong bao lâu?”



“Ờ, nửa giờ gì đó. Hẳn em rất mệt.”



“Phải”, cô lơ đãng nói. “Rất mệt.” Rồi cô lại chớp mắt. “Anh vừa nói là nửa giờ phải không? Giờ chúng ta nên về đến nhà tôi rồi chứ?”



Anh lặng thinh.



Với linh cảm có chuyện gì không ổn chút nào, Victoria dịch về phía cửa sổ và kéo tấm rèm sang một bên. Ráng hoàng hôn nhập nhoạng bao trùm không gian, nhưng cô có thể nhìn rõ ràng thấy cây cối, bụi rậm, và thậm chí cả một con bò.



Một con bò?



Cô quay phắt lại nhìn Robert, đôi mắt cô híp lại. “Chúng ta đang ở đâu đây?”



Anh vờ vịt giật một sợi vải trên tay áo. “Ừm chúng ta đang trên đường ra bờ biển, anh nghĩ vậy.”



“Bờ biển?”, cô lên giọng, gần như rít lên.



“Ừ.”



“Đấy là tất cả những gì anh sẽ nói về chủ đề này đấy à?”, cô đay nghiến.



Anh mỉm cười. “Anh cho rằng mình có thể tuyên bố anh vừa bắt cóc em, nhưng anh nghĩ em cũng tự hình dung được hết cả rồi.”



Victoria xông đến bóp cổ anh.