Hẹn Ước Dưới Vầng Trăng

Chương 17 :

Ngày đăng: 15:44 19/04/20


Victoria thức dậy và ngửi thấy làn không khí mằn mặn vị muối. Cô ngáp và chớp mắt, ngay lập tức thắc mắc về khung cảnh bao quanh. Cô nhận ra đây hẳn là căn nhà của Robert. Cô tự hỏi không biết anh đã mua nó khi nào. Anh không hề sở hữu nơi này lúc họ hẹn hò nhiều năm trước.



Cô ngồi dậy trên giường và đánh giá căn phòng. Nơi này thực sự rất đáng yêu, toàn một màu xanh biển và hồng đào. Căn phòng không đặc biệt nữ tính, nhưng nó cũng không mang cảm giác dành cho đàn ông, cô chắc chắn đây không phải là phòng ngủ của Robert. Cô trút tiếng thở dài nhẹ nhõm. Cô thực sự không nghĩ anh sẽ trơ trẽn đến mức đưa cô vào phòng ngủ của anh, nhưng đúng là có một chút sợ hãi.



Victoria đứng dậy và quyết định thăm thú căn nhà. Ngôi nhà yên tĩnh - Robert hẳn đang ngủ hoặc ra ngoài. Điều này cho cô cơ hội tuyệt vời để ngó nghiêng. Cô đi chân đất ra ngoài hành lang, không buồn xỏ giày vào. Đây là một ngôi nhà nhỏ và kiên cố, với những bức tường đá dày và phần mái làm từ gỗ. Hai căn phòng chiếm hết diện tích trên tầng hai của ngôi nhà, nhưng mỗi phòng đều có một lò sưởi. Victoria nhòm vào căn phòng kia và chắc chắn đó là phòng của Robert. Chiếc giường bốn cọc chắc chắn, đầy nam tính và hướng ra ngoài cửa sổ rộng lớn, có một tầm nhìn tuyệt vời ra Eo biển Dover[1]. Một chiếc kính thiên văn nằm cạnh cửa sổ. Robert lúc nào cũng thích ngắm nhìn các vì sao.



[1] Eo biển giữa Anh và Pháp. Đây là nơi gần lục địa Châu u nhất của nước Anh.



Cô bước trở lại hành lang và đi xuống tầng. Không còn từ gì để miêu tả ngôi nhà ngoại trừ ấm cúng. Không hề có một phòng ăn chuẩn mực, phòng khách trông thoải mái và khá đáng yêu. Victoria đi ra khu vực phía sau qua phòng ăn, đang định xem xét nhà bếp thì phát hiện được một tờ giấy nhắn trên bàn. Cô nhặt nó lên và ngay lập tức nhận ra nét chữ của Robert.



V -



Anh đi bơi. - R



Đi bơi? Người đàn ông này điên ư? Ừ thì cứ cho đây là mùa hè đi, nhưng hôm nay nào có nhiều nắng lắm, và nước hẳn là vẫn còn lạnh cóng. Victoria đi ra cửa sổ để xem có thể thấy Robert giữa những con sóng không, nhưng mặt nước ở quá xa để cô có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.



Cô chạy lên tầng và đi giày vào. Bởi cô không có khăn - quả thực, cô thậm chí không có một chiếc váy nào khác để thay ngoài chiếc váy ngủ bằng lụa xanh quyến rũ mà anh đã chọn - cô lấy một tấm mền mỏng để choàng quanh vai. Gió có vẻ đang mạnh dần lên, và bầu trời dần thẫm tối hơn. Cô không dám chắc chiếc váy đang mặc có thể đủ ấm để đương đầu với thiên nhiên không.



Victoria hăm hở đi xuống tầng và ra ngoài cửa. Cô có thể thấy phía bên trái một con đường dẫn thẳng xuống triền dốc ra bãi đá trên bờ biển. Con đường rất hẹp, cho nên cô cẩn thận bước xuống, dùng một tay giữ tấm mền trên vai, tay kia để giữ thăng bằng. Sau vài phút đi rón rén, cô đã đến nơi và rà mắt ra xa để tìm Robert.



Anh đâu rồi?



Cô khum tay lên môi để gọi tên anh. Cô không nghe thấy tiếng đáp lại qua tiếng sóng vỗ rào rào. Cô không thực sự mong anh sẽ hét lên đáp lại, nhưng một cái vẫy tay hoặc một cử động cho thấy anh vẫn còn sống cũng ổn rồi.



Cô siết chặt tấm mền quanh người, rồi sửa lại chút ít để bảo vệ váy áo khi ngồi xuống.



Ngọn gió trở nên dữ tợn hơn, không khí mằn mặn chích vào hai gò má cô. Tóc cô dần trở nên khô quánh, những ngón chân đông cứng, chết tiệt, Robert đâu rồi? Đi bơi trong cái thời tiết này không thể nào an toàn được. Cô lại đứng lên, nhìn về phía xa, và hét tên anh. Rồi, ngay khi cô quyết định không để tình cảnh của mình tệ hơn nữa, thì một giọt mưa đột ngột rơi bộp lên má.



Victoria ngước lên, nhìn thấy hai cánh tay đang run rẩy và nhận ra không phải vì hơi lạnh. Cô đang sợ hãi. Nếu Robert chết đuối…



Cô không dám nghĩ tiếp. Cô vẫn còn cáu giận với anh vì thái độ kiêu căng của anh suốt tuần vừa qua, cô không hề chắc chắn mình có muốn cưới anh hay không, nhưng ý nghĩ anh sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế giới này là điều vượt quá nhận thức của cô.



Mưa trở nên nặng hạt hơn. Victoria tiếp tục hét gọi tên Robert, nhưng cơn gió thổi ngược không đưa tiếng cô ra ngoài biển. Cô cảm thấy bất lực và bơ vơ. Chắc chắn mạo hiểm lao xuống nước cứu anh là vô ích - anh bơi giỏi hơn cô rất nhiều, và bên cạnh đó, cô không có manh mối nào chỉ ra anh đang ở đâu. Cho nên cô chỉ có thể tiếp tục gào thét tên anh. Không phải vì anh có thể nghe thấy, mà vì đó là điều duy nhất cô có thể làm.



Nếu không làm gì thì sẽ đau đớn đến tột độ.



Cô quan sát bầu trời đen sẫm báo hiệu đầy điềm gở, lắng nghe tiếng gió rít mỗi lúc một dữ tợn hơn. Và tự nhủ phải hít thở đều đặn trong khi trái tim rộn lên vì sợ hãi. Và rồi, ngay khi cô chắc chắn mình sẽ suy sụp hoàn toàn, cô nhìn thấy một điểm hồng chớp lên phía chân trời.



Cô chạy đến mép nước. “Robert!”, cô hét. Một phút qua đi, rồi cô cuối cùng cũng có thể xác định vật thể trong nước ấy quả thực là một người đàn ông.



“Ôi, tạ ơn Chúa, Robert”, cô thở hắt, chạy đến tầng nước ngập cao dần. Anh vẫn ở quá xa với khả năng của cô, nhưng cô không thể ngăn nổi bản thân hướng về phía anh. Bên cạnh đó, có vẻ hơi ngốc nghếch khi lo lắng sẽ làm ướt mắt cá chân trong khi cơn mưa đã làm váy áo cô ướt sũng.



Cô lội ra xa hơn cho đến khi những con sóng cao đến đầu gối. Luồng nước lúc này rất mạnh, đang đẩy cô ra xa về phía nước sâu, cô run lên vì sợ hãi. Robert đang chiến đấu với dòng nước. Giờ cô có thể nhìn thấy anh rất gần; sải bơi của anh vẫn rất mạnh mẽ, nhưng chúng dần trở nên không đều nữa. Anh đang thấm mệt.



Cô lại hét lên tên anh, lần này anh ngừng lại và ngước lên trong khi vẫn quạt nước. miệng anh mấp máy, và từ tận trái tim Victoria biết rằng anh đã gọi tên cô.



Anh hụp đầu xuống và bơi về phía trước. Có thể là do trí tưởng tượng của Victoria, nhưng giờ trông như thể anh đang di chuyển nhanh hơn một chút. Cô vươn tay ra và bước thêm một bước về phía trước. Lúc này khoảng cách giữa họ chỉ còn khoảng chín mét. “Gần đến nơi rồi!”, cô la lên. “Anh có thể làm được, Robert!”



Nước giờ đã cao đến eo và rồi đột nhiên một đợt sóng ập tới ngập đầu cô. Cô ngã dúi dụi, trong một thoáng không biết làm sao để đứng lên. Và rồi, một cách diệu kỳ, bàn chân cô chạm tới đáy, gương mặt cô hướng lên trên kiếm tìm không khí. Cô chớp mắt, nhận ra giờ cô đang đối diện với bờ cát, và quay lại vừa kịp lúc Robert loạng choạng tiến về phía cô. Ngực anh để trần, còn chiếc quần bám dính vào đùi anh.



Anh gần như đổ nhào lên người cô. “Lạy Chúa, Victoria”, anh hổn hển, “Khi anh nhìn em ngã xuống…” Anh gập lưng, thở dốc, không thể nói hết câu.



Victoria túm lấy cánh tay và bắt đầu kéo đi. “Chúng ta phải đến chỗ bờ cát”, cô nài nỉ.



“Em… Em ổn chứ?”



Cô há hốc mồm nhìn anh qua màn mưa như trút. “Anh đang hỏi em đấy à? Robert, anh bơi cách bờ cả dặm! Em không thể nhìn thấy anh. Em sợ hãi. Em…” Cô ngưng lại. “Sao giờ em lại nói đến chuyện này thế này?”



Họ lảo đảo tiến về bờ. Victoria thấy lạnh và không còn chút sức lực, nhưng cô biết anh còn yếu hơn, nên cô ép buộc hai chân mình bước tiếp để kéo cả hai người cùng đi. Anh bám lấy cô, cô có thể cảm nhận được hai chân run rẩy của anh.



“Victoria”, anh hổn hển.



“Đừng nói gì hết.” Cô tập trung nhìn về phía bờ, khi đến nơi cô lại tập trung đi lên con đường mòn.



Anh khựng lại, ngăn cô ngừng bước. Anh dùng tay đón lấy mặt cô, mặc kệ mưa và gió, để nhìn vào mắt cô. “Em ổn chứ?”, anh lặp lại.



Victoria trừng mắt với anh, không tin nổi anh ngừng lại giữa cơn bão chỉ để hỏi cô câu này. Cô lấy tay mình phủ lên tay anh và nói: “Robert, em ổn. Em thấy lạnh, nhưng em vẫn ổn. Chúng ta phải đưa anh vào trong”.



Victoria không biết họ đã đi lên còn đường dốc ngược đó bằng cách nào. Gió và mưa khiến mặt đất nhão nhoét, hơn một lần một trong hai người bị vấp chân và trượt ngã, rồi lại được người kia kéo đứng dậy. Cuối cùng, với đôi bàn tay trở nên tê buốt và thô ráp, Victoria kéo mình qua đỉnh đồi và đặt chân lên thảm cỏ xanh mướt của ngôi nhà. Một giây sau đó Robert đến cùng cô.



Lúc này mưa xối rào rào, gió rú rít như tiếng thét của hàng trăm nữ thần báo tử. Họ cùng nhau loạng choạng tiến về phía trước của ngôi nhà. Robert túm lấy tay nắm và giật cửa mở, đẩy Victoria vào không gian ấm áp bên trong.



Lúc cả hai vào đến nơi, họ đứng yên như phỗng, tê liệt và nhẹ nhõm.



Robert là người đầu tiên hồi tỉnh, anh vươn tay siết lấy Victoria rồi lôi cô về phía anh. Hai cánh tay anh run rẩy mất kiểm soát, nhưng vẫn ôm cô thật chặt. “Anh cứ tưởng đã mất em”, anh thì thào, ấn môi mình lên thái dương cô. “Anh cứ tưởng đã mất em rồi.”



“Đừng có ngốc thế, em…”



“Anh cứ tưởng đã mất em”, anh lặp lại, cái ôm của anh vẫn mạnh mẽ. “Đầu tiên anh tưởng mình sắp… rằng anh không thể quay lại, anh không muốn… Lạy Chúa, anh không muốn chết, nhất là khi chúng ta đã gần đến…” Hai bàn tay anh đưa lên mặt cô, giữ cô thật yên trong khi anh ghi nhớ từng đường nét, từng vết tàn nhang, từng sợi lông mi của cô. “Rồi khi em ngã xuống…”



“Robert, chỉ có một lúc thôi.”




Trước vẻ ngạc nhiên của anh, cô bật cười. “Em không biết anh lại sáng tạo như vậy đấy, Robert.”



“Anh không hề dựng chuyện. Em thừa biết anh đã học khoa học tổng quát ở trường đại học. Nhiệt động lực học là một trong các môn yêu thích của anh.”



“Robert, em từ chối gây tổn hại đến thanh…”



“Ôi, thôi nào, Torie, em không thể gây tổn hại bản thân thêm được nữa đâu.” Anh nghĩ mình đã chọn nhầm câu để nói khi nhìn thấy biểu cảm tổn thương đó trên mặt cô. “Ý của anh là”, anh tiếp tục, “nếu có ai biết em đã ở cả đêm với anh ở đây, họ sẽ kết luận điều tồi tệ nhất. Dù chúng ta có cư xử phải phép hay không. Không ai quan tâm cả.”



“Em quan tâm.”



“Victoria, anh sẽ không quyến rũ em. Dù có cố thì anh cũng không thể. Cả cơ thể anh lạnh đến chết tiệt… Tin anh đi, chính xác thì anh không được trong trạng thái hoạt động tối ưu đâu.”



“Anh vẫn thấy lạnh à?”, cô hỏi.



Anh bắt được ý ngay trước khi mỉm cười. Đương nhiên rồi! Victoria sẽ không rúc lên giường với anh để tự làm ấm bản thân, nhưng cô sẽ vui lòng làm thế nếu để tốt cho anh. “Đông cứng”, anh nói, và va răng vào nhau lập cập mấy cái để tăng thêm hiệu quả.



“Nếu em lên đó nằm cùng anh thì sẽ giúp anh ấm hơn chứ?” Trông cô có vẻ hồ nghi.



Anh gật đầu, có thể duy trì biểu cảm chân thật nhất trên mặt vì nghiêm túc mà nói thì anh không hề nói dối. Anh sẽ cảm thấy ấm áp hơn với hơi nóng phả ra từ cơ thể của ai đó khác nằm bên cạnh anh.



“Và em cũng cảm thấy ấm hơn nữa?” Cô rùng mình.



Mắt anh hẹp lại. “Em sẽ lên đây nằm với anh chứ? Em vẫn rét run vậy mà vẫn chạy quanh nhà lo cho anh mà để mặc bản thân mình.” Anh nhoài người ra thêm vài phân, rồi vươn người lên từ dưới những tấm chăn. Những tấm chăn trượt dần xuống, để lộ vòm ngực vạm vỡ của anh.



“Robert!”



Bàn tay anh nắm lấy bàn chân trần của cô. “Lạy Chúa!”, anh la lên. “Em còn lạnh hơn cả anh.”



“Thực tế chỉ có chân em lạnh thôi. Sàn nhà…”



“Ngay lập tức!”, anh rống.



Victoria vội vội vàng vàng chui vào dưới những tấm chăn. Cánh tay Robert vòng ôm lấy cô và kéo mạnh cô nằm bên cạnh anh trên giường.



“Em đảm bảo không cần thiết phải thế này!”, Victoria phản đối.



“Ồ, cần thiết chứ.”



Victoria nuốt khan khi anh kéo cô lại gần hơn. Lưng cô áp lên phần trước người anh, và thứ duy nhất chắn ngang làn da trần của họ là lớp váy lụa mỏng dính. Cô hoàn toàn chắc không hiểu tại sao cuối cùng mình lại nằm thành tư thế này. Bằng cách nào đó Robert đã điều khiển cô mà đến cô cũng không nhận ra. “Em vẫn thấy lạnh”, cô cáu kỉnh nói.



Khi anh lên tiếng, những lời nóng bỏng của anh phả lên tai cô. “Đừng lo. Chúng ta có cả đêm.”



Victoria dùng khuỷu tay thúc vào mạn sườn anh. Thật mạnh.



“Oái!” Robert lảo đảo ngã ra sau và chà mạnh lên sườn. “Vì cái gì đấy?”



“Chúng ta có cả đêm”, cô nhại giọng. “Thực tế, Robert, anh đúng là kẻ chuyên đi sỉ nhục bậc thầy. Em đang cho anh một đặc ân…”



“Anh biết.”



“…nằm đây cạnh anh, và…” Cô ngước lên. “Anh vừa nói cái gì?”



“Anh bảo là ‘Anh biết’. Em đang cho anh một đặc ân tuyệt vời. Anh cảm thấy ấm hơn rồi này.”



Câu nói đó chặn cô lại, và tất cả những gì cô có thể nghĩ ra để nói là: “Grừ”. Không phải cô không nhận ra mình đã tỏ ra dí dỏm.



“Dù sao thì chân em vẫn lạnh như băng.”



Victoria cau có. “Chúng ta phả ra hơi lạnh à?”



“Vật chất không phả ra hơi lạnh được”, anh nói, đột nhiên nghe có vẻ rất chuyên nghiệp. “Các vật thể lạnh hấp thụ nhiệt từ không khí xung quanh, điều đó khiến chúng có vẻ như đang tỏa ra hơi lạnh, nhưng thực tế thì nó chỉ có thể tỏa nhiệt được thôi.”



“Ồ”, Victoria thốt, chủ yếu để anh nghĩ rằng cô vẫn đang lắng nghe.



“Đó là một sai lầm thường gặp.”



Có vẻ cuộc bàn luận đến đó là chấm dứt, thành ra lại bỏ Victoria lại ngay nơi bắt đầu - nằm trên giường cạnh một người đàn ông không mặc tí áo quần nào. Và cô đang mặc cái váy ngủ cắt thấp đến khiếm nhã - điều vượt trội hơn hết thảy. Victoria cố gắng kéo người ít nhất cũng cách xa anh vài phân, nhưng cánh tay anh, trong khi vẫn lạnh lẽo, có vẻ khỏe đến đáng ngưỡng mộ. Robert rõ ràng không định để cô lỉnh ra mé bên kia của cái giường.



Victoria nghiến răng thật chặt đến mức cô nghĩ cằm mình có thể vỡ cả ra. “Em ngủ đây”, cô kiên quyết công bố, rồi nhắm mắt lại.



“Thật sao?”, Robert dài giọng, rõ ràng anh không nghĩ cô có thể làm được như vừa tuyên bố.



“Thật”, cô nói, mắt vẫn nhắm chặt. Cô nghi ngờ mình có thể ngủ được, nhưng cô lúc nào cũng rất giỏi giả vờ.



“Chúc ngủ ngon.”



Hai mươi phút sau Robert ngạc nhiên nhìn xuống cô. Hàng mi cô rợp bóng dịu dàng trên đôi gò má, và ngực cô phập phồng theo một nhịp điệu nhẹ nhàng và đều đặn. “Mình không tin nổi cô ấy lại có thể ngủ”, anh lẩm bẩm. Anh không muốn bỏ vòng ôm khỏi cô, nhưng tay anh dần trở nên tê cứng, nên anh lăn người xuống với tiếng thở dài và nhắm mắt lại.



Bên cạnh anh, Victoria cuối cùng cũng mở mắt ra và khẽ mỉm cười.