Hẹn Ước Dưới Vầng Trăng

Chương 19 :

Ngày đăng: 15:44 19/04/20


Victoria nhắm mắt trước sự cay đắng của anh, nhưng cô không thể bịt tai mình lại. Những bước chân giận dữ vang khắp cả căn nhà, rồi được kết thúc bằng tiếng sập cửa chói tai từ phòng ngủ của anh. Cô dựa lên bức tường bếp. Cô đang e sợ điều gì? Cô không thể phủ nhận việc mình quan tâm đến Robert lâu hơn được nữa. Không thứ gì có sức mạnh nâng trái tim cô lên bằng một nụ cười của anh. Nhưng để anh làm tình với cô thì khác, nó sẽ thay đổi tất cả. Cô sẽ phải buông xuống cơn giận cô đã giữ chặt trong lòng suốt bao nhiêu năm qua. Theo góc độ nào đó thì giận dữ đã trở thành một phần của con người cô rồi, và không gì có thể khiến cô hoảng sợ hơn là đánh mất một phần bản thân mình. Đó là tất cả những gì cô có thể giữ lại khi cô còn là một gia sư. Tôi là Victoria Lyndon, cô sẽ tự nói với bản thân sau một ngày đặc biệt cố gắng. Không ai có thể tước đoạt nó khỏi tôi.



Victoria lấy hai tay che mặt và thở hắt ra. Đôi mắt cô vẫn nhắm chặt, nhưng tất cả những gì cô có thể thấy là nét mặt ấm áp của Robert. Cô có thể nghe được giọng nói của anh trong tâm trí, và anh cứ tiếp tục nói, hết lần này đến lần khác, câu “Anh yêu em”. Và rồi cô hít hà. Đôi bàn tay cô có mùi như của anh, tựa như mùi gỗ đàn hương và da thuộc. Quá lấn át.



“Mình cần ra khỏi đây”, cô lẩm bẩm, rồi băng qua căn phòng đến chỗ cánh cửa dẫn ra khu vườn sau nhà.



Khi ra đến nơi, cô hít vào một hơi thật sâu bầu không khí trong lành. Cô quỳ xuống thảm cỏ và chạm vào những bông hoa. “Mẹ à”, cô thì thầm, “Mẹ có đang lắng nghe không?”



Chẳng có chớp sáng nào giữa bầu trời, nhưng giác quan thứ sáu mách bảo cô quay trở lại, chính khi đó cô nhìn thấy Robert qua khung cửa sổ phòng anh. Anh ngồi lên bệ cửa sổ với tấm lưng đưa về phía cô. Tư thế của anh trông thật cô độc và hoang vắng.



Cô đã làm tổn thương anh. Cô cứ bám chặt lấy cơn giận dữ của bản thân vì đấy là tất thảy những gì cô có thể dựa vào, nhưng tất thảy những gì cô đang làm lại gây tổn thương cho người mà cô…



Bông hoa trong bàn tay cô bị xé thành hai nửa. Cô đã bao giờ định nói đến từ yêu chưa?



Vicroria cảm giác như được nâng lên bằng thứ sức mạnh vô hình nào đó. Lúc này trong trái tim cô còn hiện hữu điều gì khác nữa. Cô không chắc có phải tình yêu hay không, nhưng nó là một thứ tình cảm rất dịu dàng và tốt đẹp, và đã đẩy cơn giận dữ sang một bên. Cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết trong suốt những năm vừa qua.



Cô ngước nhìn lên cửa sổ. Đầu Robert vùi trong lòng bàn tay anh. Thật sai lầm. Cô không thể tiếp tục tổn thương anh theo cách này. Anh là người tốt. Tuy vẫn có những lúc còn đôi chút độc đoán, cô nghĩ với nụ cười run run, nhưng vẫn là người tốt.



Victoria trở lại ngôi nhà và lẳng lặng đi lên phòng mình.



Cô ngồi bất động trên giường khoảng một phút. Cô thực sự có thể làm chuyện này không? Cô nhắm mắt và gật đầu. Rồi, hít một hơi sâu, cô di chuyển bàn tay run rẩy lên những chiếc móc trên váy.



Cô chui vào chiếc váy ngủ màu xanh dương, trượt dọc đôi bàn tay theo chiều dài mượt như lụa của nó và cảm giác như đã đổi khác.



Cuối cùng cô cũng tự thừa nhận điều mình đã biết suốt bấy lâu - cô muốn Robert. Cô muốn anh, và cô muốn biết rằng anh cũng muốn cô. Câu hỏi về tình yêu vẫn còn quá đáng sợ để cô có thể đối diện, ngay cả trong tâm trí, nhưng khát vọng của cô quá mạnh mẽ và không tài nào phủ nhận được. Với lòng kiên quyết đến không ngờ, Victoria bước đến cánh cửa dẫn sang phòng anh và xoay tay nắm.



Anh khóa cửa.



Miệng cô trễ xuống. Cô thử xoay tay nắm lần nữa để xác định. Nó rõ ràng đã bị khóa.



Cô suýt sụp xuống đất vì thất vọng. Cô đã ra một trong những quyết định trọng đại nhất đời, còn anh thì bỏ đi và khóa cái cửa chết dẫm ấy lại.



Victoria định quay người và trở về phòng, nơi cô có thể hờn dỗi một mình. Anh sẽ không bao giờ biết anh đã bỏ lỡ cái gì, tên đàn ông phải gió. Nhưng rồi cô nhận ra chính cô cũng sẽ không bao giờ biết. Và cô thì muốn được cảm nhận rằng mình được yêu thêm lần nữa.



Cô đưa tay gõ cửa.



Đầu Robert ngẩng phắt lên vì ngạc nhiên. Anh nghĩ mình vừa nghe thấy tiếng tay nắm cửa kêu lạch cạch, nhưng anh cho rằng đó chỉ là âm thanh kẽo kẹt của một ngôi nhà cũ thôi. Ngay cả trong những giấc mơ hoang đường nhất anh cũng không tưởng tượng nổi Victoria sẽ tự nguyện đến với anh.



Nhưng rồi anh lại nghe thấy tiếng gì đó khác. Tiếng gõ cửa. Cô có thể muốn gì nữa đây?



Anh băng qua phòng bằng những sải chân dài, nhanh nhẹn và kéo mở cửa ra. “Em định làm…” Anh hít vào một hơi. Không biết mình đang trông đợi điều gì, nhưng chắc chắn không phải thế này. Victoria mặc bộ váy ngủ quyến rũ anh tặng cô, và lần này cô không choàng tấm mền nào lên người nữa. Lớp lụa xanh ôm lấy mọi đường cong của cô, đường viền cổ trễ xuống để lộ khe rãnh thanh tú, và có thể thấy rõ một chân của cô qua đường xẻ tà dài thật dài.



Cơ thể Robert ngay lập tức căng thẳng. Không hiểu sao anh phải rất cố gắng để thốt lên tên cô. Thật không dễ dàng khi miệng anh trở nên khô như ngói.




Anh bật cười. “Sẽ thoải mái hơn. Anh hứa.”



“Ôi, không tệ lắm đâu”, cô nói, cố gắng cam đoan với anh. “Làm ơn đừng nghĩ…”



Anh lại cười khúc khích khi dịu dàng áp ngón tay lên môi cô. “Suỵt. Chỉ cần để anh chỉ cho em thôi.” Anh thay thế những ngón tay bằng miệng mình, phân tán cô để cô không phát hiện khi anh bắt đầu di chuyển trong cô.



Cô nhận ra. Lần ma sát khẽ khàng đầu tiên khiến cô hô khẽ, và trước khi cô kịp làm quen thì cô đã vòng chân quanh người anh.



“Ôi, Victoria”, anh rên rỉ. Nhưng đó là tiếng rên vô cùng hạnh phúc. Anh lại đẩy vào trong, rồi rút lui, chậm rãi tạo nên một nhịp điệu tuyệt đẹp như chính hành động ban sơ này vậy.



Victoria chuyển động hòa nhịp cùng với anh, bản năng dẫn dắt cô đến những nơi mà kinh nghiệm không có khả năng chỉ lối. Thứ gì đó bắt đầu cao dần trong cô - thứ áp lực leo thang. Cô không biết đó là đau đớn hay khoái cảm, và giờ phút đó cô cũng chẳng quan tâm. Tất cả những gì cô biết là cô đang trên đường đến nơi nào đó, và nếu cô không đến sớm, cô chắc chắn sẽ bùng nổ.



Và rồi cô đến nơi lẫn bùng nổ cùng lúc, lần đầu tiên trong đời cô hoàn toàn lĩnh hội được cảm giác tuyệt đối bình yên như thế này.



Những chuyển động của Robert trở nên mãnh liệt hơn, rồi sau đó anh thét lên giải thoát và đổ sụp xuống người cô. Vài phút trôi qua trước khi ai đó trong số họ có khả năng lên tiếng.



Robert lăn người sang một bên, kéo Victoria theo cùng với anh. Anh dịu dàng hôn lên môi cô. “Anh có làm em đau không?”



Cô lắc đầu.



“Anh có nặng quá không?”



“Không. Em thích cảm nhận sức nặng của anh.” Cô đỏ mặt, thấy mình thật suồng sã. “Sao anh lại khóa cửa?”



“Hửm?”



“Cánh cửa. Nó bị khóa.”



Anh quay sang nhìn cô, đôi mắt xanh dương của anh ấp áp và suy tư. “Thói quen, anh nghĩ thế. Anh luôn khóa cửa phòng mình. Anh chắc chắn không định ngăn em ở bên ngoài.” Đôi môi anh giãn ra thành một nụ cười lười biếng và thỏa mãn. “Anh thích được ở bên em.”



Cô cười khúc khích. “Phải rồi, em tin là anh đã chứng minh điều đó rồi.”



Gương mặt anh trở nên nghiêm túc. “Sẽ không có thêm bất cứ cánh cửa khóa nào giữa chúng ta nữa. Các rào cản không có chỗ trong mối quan hệ của chúng ta, hay những cánh cửa, dối gạt và cả hiểu lầm.”



Victoria nuốt khan, xúc động không nói nên lời. Tất cả những gì cô làm là gật đầu.



Robert gác một chân lên người cô, và kéo cô lại gần hơn.



“Em sẽ không đi, đúng không? Anh biết giờ đang là giữa ngày, nhưng chúng ta có thể chợp mắt một chút.”



“Vâng”, cô dịu dàng nói. Rồi cô cuộn mình trong vòng tay anh, nhắm mắt, và trôi dần vào giấc ngủ yên bình.