Hẹn Ước Dưới Vầng Trăng

Chương 8 :

Ngày đăng: 15:44 19/04/20


Victoria không biết làm sao để vượt qua được đêm nay. Ở bên Robert chỉ một lúc đã đủ tệ lắm rồi, nhưng giờ cô sẽ phải đối mặt với ngài Eversleigh, kẻ chắc chắn đã nghĩ cô là một phụ nữ hư hỏng.



Cô suy xét nhanh chóng đến khả năng giả vờ đau bụng. Cô sẽ nói mình đã tình cờ gặp tiểu thư Hypatia Vinton ngày hôm trước. Nhưng cô cũng không thể lấy đó làm lý do để có những triệu chứng tương tự cô ấy được. Chắc chắn phu nhân Hollingwood sẽ không buộc cô tham gia bữa tiệc tối nếu cô bị ốm. Nhưng rồi phu nhân H. là kiểu người thể nào cũng cho rằng Victoria cố tình tỏ ra buồn nôn để chọc giận bà ta. Đó sẽ là lý do để đuổi việc cô. Với Phu nhân Hollingwood, bất cứ điều gì cũng có thể trở thành lý do đuổi việc.



Thở dài thườn thượt, Victoria nhìn chiếc váy đặt trên giường. Đó không phải loại xấu xí như cô lo sợ, nhưng nó quá rộng và khi mặc lên người chắc chắn chẳng khác gì một chiếc bao tải. Hơn thế nữa nó lại màu vàng, thứ màu luôn khiến cô trở nên xám nhợt. Gạt thói phù phiếm của phụ nữ sang một bên thôi, dù sao cô cũng quyết định sẽ không để chiếc váy khiến cô muộn phiền rồi. Hơn nữa, cô cũng không cần thu hút sự chú ý. Victoria sẽ rất hạnh phúc nêu được đóng vai cô nàng không-ai-để-ý trong bữa tiệc đặc thù này. Thái độ nhu mì như vậy rõ ràng sẽ gây ấn tượng với bà chủ của cô và sẽ thêm vào những lợi ích đi kèm.



Vitoria kiểm tra đồng hồ trong phòng. Giờ là bảy giờ bốn mươi lăm phút - thời điểm để bát đầu chuẩn bị nếu cô muốn xuống tầng dưới vào lúc tám giờ hai mươi lăm. Chính xác tám giờ hai mươi lăm, cô nhăn mặt nghĩ. Không được sớm một giây và cũng không được chậm một giây. Cô biết chắc công việc của mình sẽ phụ thuộc cả vào đấy.



Cô cố gắng vấn tóc đẹp nhất có thể. Nó sẽ không được tinh tế như các tiểu thư khác, vì cô không có cô hầu gái nào để tạo kiểu tóc xoăn bồng bềnh hay uốn mái cho hợp mốt cả. Một búi tóc đơn giản nhưng nhã nhặn là kiểu đẹp nhất cô có thể làm.



Cô đưa mắt nhìn đồng hồ và biết đã đến giờ đi xuống dưới, và thế là cô rời phòng, đóng và khóa cánh cửa lại sau lưng, Khi cô đến phòng tranh, tất cả các vị khách của nhà Hollingwood đã có mặt, họ đang nhâm nhi rượu và hòa nhã trò chuyện. Ngài Eversleigh đứng trong góc, quay lưng về phía cô khi anh ta tán tỉnh một người phụ nữ tóc vàng. Victoria trút một hơi nhẹ nhõm khi cô vẫn thấy bẽ mặt về việc xảy ra vào chiều hôm nay.



Robert đứng dựa vào tường, vẻ mặt anh mang đủ điềm gở để dọa tất cả mọi người bỏ chạy, trừ những kẻ thích giao thiệp ngu ngốc nhất. Đôi mắt anh rất chăm chú và chúng tập trung ở khung cửa khi cô bước vào. Anh rõ ràng đang canh cô đến.



Victoria nhìn quanh. Dường như không có ai có ý định tiến về phía anh. Đám người tối nay hẳn ít ngu ngốc hơn mức trung bình rất nhiều.



Robert tiến một bước về phía cô, nhưng bị chen ngang bởi phu nhân Hollingwood, người ngay lập tức đã đến bên cạnh Victoria. “Cảm ơn cô vì đã trở nên mau lẹ”, bà ta nói. “Anh Percival Hornsby sẽ hộ tống cô đến dùng bữa tối. Tôi sẽ nhanh chóng giới thiệu cô với anh ta.”



Victoria theo sau bà chủ của cô, hầu như không tin nổi người phụ nữ này thực sự đã dùng cả cụm “cảm ơn” lẫn “cô” trong cùng một câu. Và rồi, chỉ ngay khi cô và phu nhân Hollingwood chuẩn bị băng qua căn phòng, cô nghe thấy giọng Robert.



“Cô Lyndon phải không? Victoria?”



Victoria quay lại, kinh hãi lấp đầy bụng cô.



“Trời ạ, đúng cô rồi!” Mặt Robert trông đầy vẻ ngờ vực khi thu hẹp khoảng cách giữa họ bằng những sải chân thong dong.



Victoria híp mắt. Anh đang định làm cái quái quỉ gì thế không biết?



“Ngài Macclesfield!”, phu nhân Hollingwood nói, bị xúc động đến hổn hển. “Đừng bảo rằng là ngài quen cô Lyndon đấy.”



“Tôi khá thân thiết với cô Lyndon.”



Victoria tự hỏi không biết có ai nghe ra hai tầng nghĩa trong giọng anh không. Cô rất mong có thể hạ nhiệt cơn giận và nói với anh chính xác những gì cô nghĩ về trò chơi nực cười của anh.



Phu nhân Hollingwood quay sang Victoria với nét mặt buộc tội. “Cô Lyndon, cô không hề nói với ta rằng cô quen ngài Macclesfield đây.”



“Tôi không biết ngài ấy là khách của bà, thưa phu nhân.” Nếu anh có thể nói dối, quỷ tha ma bắt anh đi, thì cô cũng có thể.



“Chúng tôi lớn lên cùng nhau”, Robert thêm vào, “Ở Kent”.



Hừm, Victoria tự thừa nhận, điều đó cũng không hẳn sai sự thật. Cô có thể đã chuyển đến Kent năm mười bảy tuổi, nhưng chắc chắn cô đã lớn lên chút ít trong thời gian ở đó. Bị lừa lọc và phản bội là cách để khiến con người ta trưởng thành hơn.



“Vậy sao?”, phu nhân Hollingwood hỏi, trông hứng thú kinh khủng và có chút khó chịu khi cô gia sư của mình lại từng có mối giao thiệp với một Bá tước.



“Phải, gia đình hai chúng tôi là bạn tốt của nhau.”



Victoria ho sặc đến mức cô phải xin thứ lỗi để đi lấy thứ gì đó uống.


“Thưa ngài?”



Anh ngước lên. “Phu nhân Happerton. Tôi hẳn phải xin lỗi cô rồi. Tôi không dễ hòa đồng cho lắm”, anh mỉm cười hư hỏng. “Cô nên quở mắng tôi đi.”



Anh nghe Victoria lầu bầu điều gì đó. Anh liếc trộm về phía cô. Sự tập trung của cô với đại úy Pays không hoàn toàn chăm chú như cô muốn anh tin tưởng.



Một người hầu xuất hiện bên tay phải của Robert, đưa ra một đĩa - có thể là gì nhỉ - đậu Hà Lan. Victoria tự xúc cho mình một thìa đầy, rồi tuyên bố: “Tôi yêu đậu Hà Lan”. Cô quay sang Robert. “Theo tôi nhớ thì ngài ghét cay ghét đắng chúng. Thật đáng tiếc là chúng ta lại không được phục vụ món súp đậu.”



Cô Mayford tiếp tục ho, rồi đảo người sang trái để tránh những cú đập của ông Whistledown lên lưng cô.



“Thực sự thì”, Robert tươi cười nói, “Tôi đột nhiên lại thấy thích đậu Hà Lan. Nhưng chỉ tối nay thôi, đương nhiên là vậy”.



Victoria đằng hắng và hướng sự chú ý trở lại với đại úy Pays. Robert dùng dĩa xúc vài hạt đậu, đảm bảo không có ai đang nhìn, nhắm mục tiêu, và hất.



Và trượt. Những hạt đậu bay vèo ra khắp các hướng nhưng không có hạt nào trong số chúng tìm được cách đụng vào Victoria hay Pays. Robert càu nhàu bất mãn. Buổi tối của anh thế này đây. Nó được bắt đầu thú vị ra trò ấy chứ. Tra tấn Victoria lẫn phu nhân H. trong phòng tranh mới vui khủng khiếp làm sao.



Bữa ăn tiếp tục. Không một ai trông có vẻ thích thú, rất có thể trừ ông Whistledown ra, người hình như quên đi tất cả những lời nói kháy để nhoài tới nhoài lui. Thực sự thì một khi thức ăn được bưng lên, ông ta dường như quên bẵng tất cả mọi thứ.



Đến lúc dùng xong món tráng miệng, năm trong số sáu vị khách ngồi ở cuối bàn đều trông rã rời. Người thứ sáu, ông Whistledown, trông no nê tràn trề.



Victoria chưa bao giờ lại cảm thấy mang ơn điều gì bằng lời đề nghị các quý cô lui ra phòng tranh của phu nhân Hollingwood. Cô không mong muốn có được mối quan hệ gần gũi với bà chủ của cô, người chắc chắn đang quyết tìm cách tốt nhất để đuổi việc cô. Nhưng kể cả vậy, phu nhân H. cũng đáng mến hơn Robert, kẻ đóng góp lời sau cùng vào cuộc trò chuyện chung là: “Quả thực vô vùng khó khăn để tìm được sự giúp đỡ tích cực. Đặc biệt là cô gia sư”.



Trong phòng tranh các quý bà quý cô đồn đãi với nhau chuyện này chuyện nọ. Victoria, đóng vai trò là cô gia sư, không được chia sẻ “chuyện này” hay “chuyện nọ”, cho nên cô giữ im lặng. Những cái trừng mắt thường xuyên từ phu nhân Hollingwood càng làm cô tin chắc mình nên giữ mồm giữ miệng.



Sau nửa giờ, các quý ông tham gia với họ để chuyện trò nhiều hơn. Victoria để ý Robert không xuất hiện và trút một hơi nhẹ nhõm. Cô đơn giản không muốn tranh đấu với anh thêm nữa. Ngay khi có thể, cô sẽ lịch sự xin phép được về phòng nghỉ.



Cơ hội ấy xuất hiện chỉ vài phút sau đó. Tất cả mọi người trừ Victoria đều tụ họp trong những nhóm nhỏ hơn để nói chuyện. Cô đi men về phía cửa, nhưng khi chỉ còn cách ba bước nữa, một giọng đàn ông khiến bước chân cô khựng lại.



“Quả là hân hạnh khi lại được gặp cô, cô Lyndon.”



Victoria quay lại, gương mặt cô đỏ gay. “Ngài Eversleigh.”



“Tôi không biết cô sẽ cho chúng tôi vinh dự được diện kiến cô tối nay đấy.”



“Tôi là người thay thế vào phút cuối cùng.”



“À, phải rồi, cơn đau bụng của tiểu thư Vinton.”



Victoria cười rúm ró và nói: “Nếu ngài thứ lỗi cho tôi, tôi phải quay lại phòng của mình”. Cô gật đầu nhanh gọn rồi lướt khỏi phòng tranh.



Từ bên kia căn phòng, Robert híp mắt khi nhìn thấy Eversleigh cúi người chào một cách gần như chế nhạo. Robert quay về phòng tranh hơi chậm, bởi anh phải ngừng lại ở phòng tắm để tự làm dịu bản thân. Khi anh đến nơi thì liền phát hiện Eversleigh đang dồn Victoria vào góc.



Và cái cách hắn ta đang nhìn cô khiến máu Robert sôi lên sùng sục. Đại úy Pays, với tất cả vẻ ưa nhìn sáng chói, tương đối vô hại. Nhưng Eversleigh thì hoàn toàn không có chút đạo đức và e dè nào cả.



Robert bắt đầu băng qua căn phòng, lúc đầu anh muốn vặn cổ Eversleigh, rồi lại quyết định sẽ cảnh cáo một hai câu thay vào đó. Nhưng trước khi anh có thể đến chỗ hắn ta, phu nhân Hollingwood lại đứng dậy và tuyên bố chương trình giải trí tối nay. Bao gồm hát và chơi nhạc cụ trong phòng nhạc cùng chơi bài dành cho các quý ông thích may rủi.



Robert cố gắng chặn Eversleigh lại khi đám đông phân tán, nhưng phu nhân Hollingwood đã bất ngờ tiếp cận anh một cách đầy chủ tâm, và anh nhận ra mình bị mắc kẹt trong cuộc nói chuyện đến gần một giờ.