Hẹn Ước Nơi Thiên Đường

Chương 11 :

Ngày đăng: 17:19 18/04/20


Mưa to suốt hai ngày.



Khi Lâm Tinh và Ngô Hiểu chặn được một chiếc taxi thì toàn thân đẫm nước mưa. Hai người ngồi trong xe ôm nhau, sưởi ấm cho nhau bằng trái tim nồng cháy. Hôm nay Lâm Tinh đến cùng Ngô Hiểu với tâm trạng bình tĩnh, hy vọng đối thoại bình đẳng về tình yêu, về gia đình về quan hệ cha con với bố của Ngô Hiểu, một doanh nhân tài năng, thành đạt, đồng thời nói rõ lòng mình về Ngô Hiểu. Nhưng sau khi gặp ông Thiên, tất cả đều bất ngờ. Ngô Hiểu ôm hôn và cái nhìn của ông Thiên làm tan vỡ không kịp đề phòng, cô không thể không hốt hoảng bỏ chạy. Cô chạy khỏi tòa biệt thự ấy cũng hàm ý chạy khỏi chiến trường mà cô không cố tình bước vào. Nhưng lúc này, trong khoang taxi nhỏ hẹp, mưa gió vây bủa, người con trai mà cô tin rằng thật lòng yêu mình đang ôm mình thật tình cảm, không hề nhắc lại về gia đình có thể sống trong giàu sang sung sướng, đi ngược lại với ông bố có thể dành cho anh tất cả, cô không thể không xúc động! Cô tin rằng, mỗi một người con gái cho dù lạnh lùng vô tình đến đâu, nhưng nơi sâu thẳm tâm hồn cũng sẽ mơ tưởng đến một thanh niên bay nhảy, khắc cốt ghi xương một tình yêu, sẵn sàng xả thân, cùng mình phiêu bạt đến tận chân trời... Đấy là tình tiết làm cho người con gái phải động lòng. Cho dù xét về lý trí, Ngô Hiểu không thích hợp với cô. Nhưng sau khi chán ghét Văn Khánh đầy những hơi đồng, Ngô Hiểu một con người chân thành và nhiệt tình không giấu giếm, mạnh mẽ mở toang cõi lòng cô, khiến cho lý trí và mọi sự rụt rè mất tự nhiên đổ vỡ trong phút chốc, thậm chí không kịp nghĩ tất cả có phải là những gì mà mình đang nghĩ hay không.



Bất giác cô cũng ôm chặt Ngô Hiểu. Cô muốn vào lúc này anh nói gì đó, dù là một câu thề non hẹn biển ấu trĩ nhất cũng khiến cô được tận hưởng và cảm kích tận đáy lòng. Nhưng Ngô Hiểu vẫn im lặng, không nói gì. Người lái xe hỏi anh về đâu, anh cũng không trả lời. Anh chỉ chú ý ôm chặt Lâm Tinh trong lòng mình, áp khuôn mặt gầy lên mái tóc ướt của Lâm Tinh. Người lái xe hỏi lại: “Hai người về đâu?” Lúc này Lâm Tinh mới lên tiếng: “Về ngõ Tĩnh Nguyên.” Cô bảo người lái xe cho xe chạy về nhà mình ở ngõ Tĩnh Nguyên.



Lâm Tinh đưa Ngô Hiểu vào phòng khách nhỏ. Cô rét run, phải đi tìm áo quần khô trước đã, đồng thời vứt cho Ngô Hiểu cái áo chui vừa dài vừa rộng như áo thụng. Ngô Hiểu đứng sững giữa phòng khách, người ướt như gà rơi xuống nước. Anh không nhặt cái áo ở dưới đất, chỉ cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì. Lâm Tinh vội vã tránh vào phòng ngủ thay đồ. Cô thò đầu ra nhìn anh khó hiểu. “Sao anh không thay đồ đi, cẩn thận bị cảm lạnh đấy.” Ngô Hiểu từ từ nhặt cái áo lên, cởi áo ướt ra. Lò sưởi trong phòng đã ngừng, da thịt bị nước mưa làm cho lạnh buốt vẫn đang run lẩy bẩy. Lâm Tinh nhảy lên giường, chui vào chăn, cô gọi: “Anh Hiểu!” Ngô Hiểu vào. Cái áo chui rộng thùng thình anh mặc vào người không rộng chút nào, dài cũng chưa đến đầu gối, để lộ cặp đùi, trông rất hài hước. Vành mắt anh hơi đỏ, vẻ mặt như người mất hồn. Lâm Tinh hỏi: “Anh sao thế?” Không còn cái vẻ bất cần vừa rồi, anh lẩm bẩm với giọng sợ hãi của trẻ con:



“Bố anh tức lắm!”



Lâm Tinh an ủi: “Bố đánh là yêu, mắng là thương đấy.”



Suy nghĩ của Ngô Hiểu tưởng như trở về với sự việc vừa nãy. Anh vuốt nước mưa trên mặt, ngẩn ngơ nói:



“Bố chưa bao giờ đánh anh.”



Bộ dạng Ngô Hiểu khiến trái tim Lâm Tinh thắt lại. Cô nghĩ, hai người cũng cần bình tĩnh, có thể ngay lúc này vẫn còn kịp ra tay sửa lại rào cản vừa bị những tình cảm xung động mãnh liệt xô đổ. Cô ôm cái chăn bông không biết là ấm hay lạnh, nói với giọng thật bình tĩnh: “Anh về đi, về nhận lỗi với bố, đừng để bố phải buồn.”



Ngô Hiểu không nhận ra cái châm biếm và thất vọng trong lời nói của Lâm Tinh. Thậm chí có thể anh hiểu nhầm đấy là sự khoan dung và yêu thương, chở che. Anh cúi xuống định ôm Lâm Tinh, nhưng Lâm Tinh ngăn anh lại. Anh bỏ tay cô ra, vẫn định ôm, nhưng Lâm Tinh kiên quyết đưa hai tay ra chống đỡ. Anh hỏi: “Thế nào?”



Bỗng Lâm Tinh bật khóc: “Anh là con cưng của bố. Em không muốn vì em mà anh xa bố, xa gia đình. Trong cái nhà ấy, anh cần gì có nấy.”



Ngô Hiểu nói: “Nhưng anh yêu em!”



Lâm Tinh bình tĩnh như đang chỉ giáo cho cậu em trai của mình: “Anh đã yêu ai bao giờ chưa?”



Ngô Hiểu nói: “Chưa, em là đầu tiên.”




Bác sĩ kê rất nhiều thuốc. Sau đấy, lần đầu tiên cô nghe thấy một từ của y học - lọc máu. Mỗi tuần lọc máu một lần, Lâm Tinh biết chỉ riêng tiền lọc máu mỗi tháng mất ba ngàn đồng.



Lâm Tinh chân thấp chân cao ra khỏi bệnh viện, bật khóc trong bước đi loạng choạng, nhưng ra đến phố, chạm vai người qua lại, cô không tìm được chỗ đứng khóc. Cô không có tiền, làm gì có nhiều tiền để theo thầy theo thuốc lâu dài như vậy. Cô còn trẻ, vẫn còn khỏe mạnh, không nghĩ đến bảo hiểm y tế. Còn cơ quan, cô biết tòa báo không lời bao nhiêu, đóng góp tiền để chữa bệnh, dưỡng lão, bảo hiểm thất nghiệp, mọi khoản phúc lợi đều chưa tính đến. Cho nên, câu cuối cùng cô hỏi bác sĩ: “Bệnh này không chữa có được không?” Bác sĩ cho rằng cô hỏi đùa: “Phải chữa, chữa sẽ khỏi.” “Không chữa có chết được không?” Cô lại hỏi, bác sĩ gật đầu, tránh nói đến tiếng chết: “Sợ rằng chuyển sang nhiễm độc nước tiểu, cho nên cô phải chữa ngay.”



Đấy là bệnh gì, bệnh không thể không chữa, có tiền chữa hay không vào lúc này đều trở thành vấn đề. Đứng trước tình cảnh ấy điều càng làm cô đau lòng, muốn bật khóc to là Ngô Hiểu, chàng trai cô vừa mới yêu. Cô không cha không mẹ, không người thân, muốn chuyên tâm làm việc, cho đến sáng nay mới nhận ra cô cần một tình yêu, yêu chân thành, để không cô đơn. Tình yêu ấy đã đến, nhưng chỉ một đêm, cũng sắp chạm vai qua đi.



Cô sợ về nhà, không biết Ngô Hiểu đã dậy chưa. Cô sợ trông thấy anh.



Về tòa soạn báo. Ông Tổng biên tập trông thấy, gọi cô vào nêu ý kiến để sửa chữa đôi chỗ bài điều tra Tập đoàn Trường Thiên. Tuy Tập đoàn Trường Thiên rất có ảnh hưởng, nhưng cô giới thiệu thành tích và bước đường phát triển trong mấy năm vừa rồi, có phần giống với mấy doanh nghiệp trước đây đã giới thiệu, cho nên điểm đột phá nên là nhân vật. Ông Tổng biên tập nói: Ông Ngô Trường Thiên, Chủ tịch Tập đoàn, là nhân vật rất đáng viết. Ông vận dụng đạo đức truyền thống của Trung Quốc là trung hiếu nhân nghĩa vào quản lý doanh nghiệp, rất được lòng người, rất đặc sắc. Nếu không có gì trở ngại sẽ viết riêng về ông. Có thể đây là bài viết rất mới. Ông Tổng biên tập nói ý kiến của mình rồi trả bài lại cho cô và hỏi: “Cô đã đi bệnh viện khám chưa, đau ở đâu?” Lâm Tinh nói: “Thưa bác, cháu đau thận.”



Ông Tổng biên tập nói: “Ôi, vậy phải chú ý, nếu mệt cô nghỉ ít hôm.”



Ông Tổng biên tập bày tỏ sự quan tâm của một vị lãnh đạo đối với cấp dưới, rồi ông vội vã đứng dậy. Lâm Tinh ngồi bên cửa sổ, thẫn thờ nhìn tập bản thảo. Cho đến khi bóng chiều trong văn phòng thu lại, trở nên mờ ảo không rõ ràng, cô mới đứng lên, thu gọn cái ba lô của mình, cho tập bản thảo vào ngăn kéo, không đưa nó đi theo.



Tối hôm ấy đường phố hình như đông đúc hơn. Cô chờ rất lâu ở bến xe buýt, chờ cho giờ cao điểm qua đi mới chen lên xe nổi. Lúc đứng quá mệt, cô nghĩ hay là gọi taxi, nhưng rồi lại thôi. Cô biết mỗi đồng tiền trong tay lúc này nó sẽ quyết định cô tồn tại ở đời trong bao lâu.



Ở nhà vẫn chưa bật đèn. Aly và Hân đều không có nhà, Ngô Hiểu cũng đã đi. Lâm Tinh bật đèn trong phòng ngủ mới phát hiện căn phòng và giường đệm đã được thu xếp gọn gàng. Trên cái bàn nhỏ có để một con hạc đầu đỏ nom rất vui mắt, căn phòng trở nên sống động. Đáng chú ý nhất là, Ngô Hiểu để cuốn sổ tay trên cái tủ đầu giường, nhắn lại anh đi diễn, hỏi cô có đến quán bar “Ánh Trăng” không? Còn hỏi, anh diễn xong, tối nay có đến đây nữa không. Lâm Tinh bật khóc. Cô nói trong tiếng khóc, không không, anh Hiểu, đừng đến nữa!



Mười một giờ đêm, Ngô Hiểu vẫn đến. Vừa bước vào phòng, Lâm Tinh nói: “Anh đến làm gì!” Ngô Hiểu nói: “Em không biết anh không còn chỗ nào để về nữa à?” Lâm Tinh nói: “Anh cũng không thể coi nơi này là nhà của anh.” Ngô Hiểu cười: “Anh cũng như em đều là người bỏ nhà ra đi. Bắt đầu từ hôm kia, nơi này là chỗ tị nạn của chúng ta. Anh không thể về chỗ mọi người. Anh không muốn bố tìm thấy anh.”



Lâm Tinh nhìn anh, vẻ mặt tươi cười, nói: “Anh Hiểu, anh nghe lời em, nên về. Bố có đánh thì cũng là bố. Còn em, em không thể cùng với anh nữa rồi...” Cô không sao nói tiếp, nụ cười trên khuôn mặt co rúm lại. Cô cố gắng tự kiềm chế. Kết quả nén được tiếng khóc nhưng không ngăn nổi nước mắt. Nước mắt như mưa. Ngô Hiểu ôm cô, hỏi: “Em sao thế, bố anh đến tìm à? Ông ấy nói gì?”



Lâm Tinh lắc đầu, nghẹn ngào không nói nên lời. Lúc này Ngô Hiểu trông thấy thuốc và phiếu xét nghiệm để trên mặt bàn, có cả phiếu lọc máu chưa thanh toán tiền. Anh buông Lâm Tinh để xem những phiếu xét nghiệm, xem bản thuyết minh thuốc. Nhưng anh không hiểu, chỉ vội hỏi:



“Em ốm đấy à?”