Hẹn Ước Nơi Thiên Đường
Chương 15 :
Ngày đăng: 17:19 18/04/20
Từ một người theo chủ nghĩa nữ quyền công khai và một người theo chủ nghĩa độc thân tiềm ẩn biến thành một người coi tình yêu là trên hết, bản thân Lâm Tinh cũng khó định nghĩa cuối cùng mình từ bỏ tín điều hay là sự giác ngộ đối với cuộc sống. Cô có thể khẳng định, chuyển biến này thực tế là quá trình trao gửi tất cả những gì là của mình: độc lập, nghị lực, lòng tin. Còn lại chỉ là sự ỷ lại, tình yêu cháy bỏng cuối cùng là sự sợ hãi bình thường.
Sau khi chạy khỏi tháp viện chùa Đàm Chá, cô ẩn náu rất lâu trong cánh rừng trúc rậm rạp bên sườn núi, không muốn trông thấy ai. Aly và Hân gọi tìm rồi đưa cô về bằng taxi, về đến nhà thì đã hoàng hôn. Tường phòng khách sơn màu vàng nhạt ánh chiều càng làm nhức mắt. Ngô Hiểu đang trong nhà vệ sinh rửa mặt, chải tóc, mái tóc chải keo, có thể biết anh đang chuẩn bị đi đâu đấy. Lúc Lâm Tinh bước vào, mắt anh vẫn không rời tấm gương, chỉ hờ hững hỏi một câu: Em có gặp thầy lang không, tại sao phải đi lâu như thế? Lâm Tinh ngồi ở sofa, không trả lời, định nói gì đấy nhưng rồi chỉ “Ờ” một tiếng.
Ngô Hiểu từ trong nhà vệ sinh ra, nói: “Anh với mấy đứa bạn họp mặt làm một bữa, anh phải đi ngay.”
Lâm Tinh nhìn anh, cô có nhiều chuyện muốn nói với anh vào lúc này, nhưng anh vội vã ra đi. Từ rất lâu cô chưa thấy anh chải chuốt cẩn thận như hôm nay. Cô vô cớ liên tưởng đến yêu cầu vui vẻ mỗi tối trước đây của anh, nhưng lâu rồi anh không còn yêu cầu ấy nữa. Bỗng cô bừng tỉnh, thật ra từ lâu phải ý thức được rằng, người cướp hạnh phúc hiện tại của hai người không phải là bố Ngô Hiểu, mà chính là bản thân hai người.
Cô nén lại sự không yên tâm, giấu đi mối hoài nghi, hỏi: “Anh đi đâu, với ai?”
“Mấy đứa bạn cũ, em không biết đâu.”
Ngô Hiểu như nhớ ra phải đem theo cái gì đấy, tay chân bối rối chạy vào phòng ngủ lục tìm. Khẩu khí của anh rất miễn cưỡng giải thích một câu tại sao không đưa cô đi. Cô kiên trì hỏi: “Các anh họp mặt ở đâu?”
Ngô Hiểu từ trong buồng ra, không hiểu do cố ý hay vô tình, trả lời không vào câu hỏi: “Anh đi nhé, em kiếm cái gì đó ăn tạm.”
Lâm Tinh gọi anh lại, không muốn cho anh đi, như để làm phép thử, cô nói: “Anh Hiểu, hôm nay em mệt. Anh có thể ở nhà với em được không?”
Ngô Hiểu cau mày: “Không được, anh đã hẹn với mọi người rồi.”
Lâm Tinh nhìn anh, ánh mắt không thỏa hiệp. Ngô Hiểu bước đến, sờ tay lên trán Lâm Tinh một cách hình thức: “Em có sốt không? Không sốt. Anh phải đi, sẽ về sớm.”
Cô chưa gật đầu anh đã bỏ đi. Một mình ngồi ngẩn ngơ, tâm trạng rối bời. Trời đã tối, nhưng cô vẫn ngồi bất động. Gần đây lòng hai người không có lúc nào rối như thế, rối giống như hồi còn ở ngõ Tĩnh Nguyên trước khi Ngô Hiểu đến chung sống. Đồng thời, cái cô đơn từ lâu rồi Lâm Tinh không còn thể nghiệm nay trở lại và có thêm nỗi đau tâm hồn xa lạ. Nỗi đau khiến Lâm Tinh ý thức được mình không thể xa nổi tình yêu cháy bỏng, biết rõ tình yêu ấy đang nhạt dần và vô vị, nhưng cô vẫn mơ tưởng có thể phá vỡ hoàn cảnh hiện tại. Hoàn cảnh hiện tại như nhiều lần cô được nghe người khác nói: người con trai không còn yêu người con gái bắt đầu từ sự nhàm chán trong sinh hoạt tình dục giữa hai người. Còn nội dung tình yêu của người con gái lại là thời gian cùng sống, hai bên hiểu nhau, thậm chí là sự an ủi, trung thành, yêu thích và quý trọng nhau, rộng mở và giàu chất thơ. Còn tình yêu của đàn ông, tình yêu của đàn ông thật đáng ghét, dù là nội dung hay hình thức, tình yêu của đàn ông không thể xa rời tình dục.
Lâm Tinh cũng không đứng dậy đi làm thức ăn. Cô rất tức giận, buồn và cảm thấy oan ức, ngồi co ro trên sofa. Trong nhà không bật đèn. Rất yên tĩnh. Không còn nghe thấy những âm thanh cố hữu của thành phố mỗi đêm. Cô biết, nếu không có Ngô Hiểu, cô sẽ chết sớm. Vì dù phải xa Ngô Hiểu cô cũng sẽ không dùng một đồng nào của bố anh. Nghĩ đến cái chết, cô không nén nổi nghẹn ngào buồn thương. Cô nghĩ, khi chết sẽ cố gắng để tâm trạng thật bình tĩnh, vì không có gì hối hận. Cô đã được nếm vị hạnh phúc lớn nhất ở đời, đấy là tình yêu của Ngô Hiểu. Cho dù ngắn ngủi nhưng cũng đủ huy hoàng, rực rỡ. Cho dù sau đấy Ngô Hiểu thay lòng đổi dạ, yêu người khác. Lúc chết cô sẽ gọi tên anh, sẽ đem theo tên anh. Nơi chín suối cô vẫn cảm kích vì anh. Anh đã từng tốt với cô. Không có anh, cô sẽ không biết cuộc đời tươi đẹp là thế nào.
Vì nghĩ đến cái chết nên cô khóc rất lâu. Tâm trạng sau khi khóc tự nhiên có những điều chỉnh lớn. Cô nghĩ, thật rồi, vào một lúc nào đó mình sẽ từ giã cõi đời, cho nên những năm còn lại phải rất yêu Ngô Hiểu. Tình yêu chân chính không nên trừng phạt nhau, mà nên bù đắp cho nhau. Vậy là cô lau khô nước mắt, đứng dậy, vào nhà vệ sinh, bật đèn rửa mặt, trang điểm lại. Sau đấy cô thu gọn những thứ Ngô Hiểu vứt bừa bãi ở phòng khách, phòng ngủ, ngâm đồ lót và tất của anh vừa thay ra. Rồi, với tâm trạng chứa chan hạnh phúc, cô ngồi chờ anh.
Đã gần mười hai giờ đêm Ngô Hiểu mới mệt mỏi về đến nhà. Rất lạ là, muộn thế rồi nhưng vẻ mặt Lâm Tinh vẫn tươi cười. Anh hỏi: “Em đã đỡ mệt chưa?” Lâm Tinh nói: “Đỡ rồi.” Hai người lên giường, Ngô Hiểu hỏi Lâm Tinh chuyện hôm nay đến chùa Đàm Chá khám bệnh thế nào. Lâm Tinh nói rõ mọi chuyện, cô không cáu giận, bực mình. Bình thường, Ngô Hiểu nói năng đơn giản, nghe Lâm Tinh nói chuyện, anh chỉ nóng lòng chờ xem kết quả ra sao. Nhưng Lâm Tinh lại thích kể rõ quá trình và thật chi tiết, cảm thấy như thế mới có hứng thú nói chuyện.
Đêm hôm ấy hai người đã đi ngủ như thế. Dẫu sao cô vẫn được ngủ bên cạnh người mình yêu, được đón nhận hơi thở của anh, nghe anh trở mình và nói mê. Tất cả những gì trong quá khứ không cầu mà đến, lúc này trở nên quý giá vô ngần, hình như có thể mất đi bất cứ lúc nào. Trời sáng, cô dậy từ lâu, không dám gọi anh, cho đến khi ánh nắng nhuộm đỏ tấm ri-đô, soi sáng căn phòng, cô mới đánh thức anh dậy. Mỗi động tác của cô rất nhẹ nhàng, tinh tế, cố tình biểu hiện khát khao tình dục. Cô rất muốn anh thỏa mãn nhằm thể hiện giá trị của mình. Ngô Hiểu được Lâm Tinh vuốt ve nửa người dưới nên rất nhanh chóng có phản ứng. Anh nằm để tận hưởng, rồi đột ngột vùng dậy, nói: “Anh phải dậy.” Lâm Tinh không biết anh đã đạt được mục đích hay chưa được gì.
Vệ Hoa có phần ngạc nhiên, có phần trào lộng: “Anh ấy chăm sóc được chị cơ à?”
Lâm Tinh không hiểu Vệ Hoa hỏi vậy là vì có cái nhìn không đúng với con nhà giàu hay vì ác ý với Ngô Hiểu, cô nửa đùa nửa thật chỉ vào Vệ Hoa, cảnh cáo: “Em đừng nói xấu anh ấy!”
Vệ Hoa giơ hai tay làm ra vẻ đầu hàng: “Thôi thôi, em không nói anh ấy nữa. Em rất phục bố anh ấy. Chị biết không, hồi đầu năm cổ phiếu của Công ty đầu tư - thương mại Trường Thiên suýt nữa đổ bể. Chính ông ấy đã đứng ra cứu, chỉ một thoáng là đảo ngược tình thế. Công ty đầu tư - thương mại Trường Thiên không những không chết, chỉ trong vòng hai tháng tập đoàn của chúng em kiếm được bảy tám trăm triệu, không ai không phục. Tất nhiên cũng có người nói, câu chuyện thần thoại ấy đều do một tay bố của anh Hiểu làm nên. Đấy là đòn hiểm của ông ấy, gom tất cả cố phiếu của các nhà đầu tư nhỏ lẻ. Tuy vậy, ít ra cũng đủ chứng tỏ bố anh Hiểu là người có bản lĩnh, có khí phách, làm cho bao nhiêu người tơi tả không còn mảnh giáp, bản thân vẫn không bị lộ.”
Lâm Tinh không lạ gì với trận hải chiến cổ phiếu ấy. Trong trận hải chiến ấy chiếc thuyền nhỏ của Văn Khánh bị chìm nghỉm. Nhưng cô không biết được sự phải trái quanh co của trận chiến, nên không thể nói gì về những lời ca thán của Vệ Hoa. Chỉ đến khi Vệ Hoa hỏi bài điều tra về Tập đoàn Trường Thiên của cô viết đã đăng chưa, cô mới trả lời: “Vẫn chưa đăng, là bởi chị chưa biết đánh giá như thế nào về cái ông chủ của xã hội chủ nghĩa Ngô Trường Thiên.”
Tất nhiên Vệ Hoa không hiểu sự băn khoăn của Lâm Tinh, cậu ta tỏ ra khó hiểu: “Chị đã phỏng vấn rất nhiều người rồi cơ mà?” Rồi như sực tỉnh: “Hay là chị sắp thành người một nhà, nên không tiện khen? Có điều gì đâu, cứ khách quan mà nói.”
Từ lúc nghe nói Lâm Tinh và Ngô Hiểu kết bạn, lời lẽ của Vệ Hoa pha chút chế giễu, tất nhiên có đôi chút ghen tị, Lâm Tinh nhìn ra. Hai người đứng nói chuyện đến nửa tiếng đồng hồ bên cái cửa kính to, lúc chia tay, Vệ Hoa mong giữ liên lạc với nhau, mong có dịp tâm tình trò chuyện. Cậu ta nói với Lâm Tinh, bắt đầu từ khi làm thủ tục đi du học Mỹ, cậu không muốn lên máy bay ngay, nhưng hôm nay đến cửa máy bay rồi mới phát hiện có quá nhiều chuyện lưu luyến, nhất là đối với Lâm Tinh. Cậu ta nói: “Chị là người con gái duy nhất mà em thích. Chị là nguyên nhân để em lưu luyến.”
Lâm Tinh biết cậu ta nói câu ấy rất chân tình, nhưng cậu ta không phải là người kích động như Ngô Hiểu. Tiếp theo không xảy ra bất cứ câu chuyện lãng mạn nào không tính đến hậu quả. Hai người chia tay rất bình thường, chúc mừng lẫn nhau, cùng hẹn gặp lại và cũng đều biết có thể không bao giờ gặp lại.
Lâm Tinh rời sân bay về thẳng nhà. Ở cửa có một người đàn ông đang đứng. Trời đã tối, qua mái tóc xõa ngang vai, cô nhận ra đấy là tay chơi organ trong ban nhạc của Ngô Hiểu. Vừa trông thấy Lâm Tinh, anh này nói ngay: “Ôi, Hiểu không đi với em à?”
“Không, anh ấy về chỗ bố.”
“Em với Hiểu... vẫn sống chung đấy chứ?”
Suýt nữa thì Lâm Tinh không hiểu câu nói ấy, cô ngớ ra hồi lâu. Năm ấy, trai và gái hợp rồi tan là chuyện thường tình. Cô gật đầu: “Vẫn sống với nhau. Anh tìm anh ấy có việc gì?”
“Bọn này quay MTV, tối nay người của đài truyền hình đến, muốn nghe thử. Nhưng đến lúc này không thấy Ngô Hiểu đâu, nhắn tin cũng không trả lời, mọi người sốt ruột lắm. Em có biết số điện thoại của bố cậu ta không?”
Lâm Tinh lắc đầu: “Em không biết.”
Tay chơi organ lại hỏi, có biết số điện thoại công ty bố Ngô Hiểu không. Lâm Tinh lại lắc đầu. Từ sau khi sống chung với nhau, cô không đến công ty Trường Thiên nữa. Tay chơi organ tỏ ra sốt ruột bỏ đi, chỉ dặn nếu Ngô Hiểu về bảo cậu ta đến ngay ban nhạc, đây là việc vô cùng quan trọng.
Lâm Tinh cũng biết đấy là việc quan trọng của Ngô Hiểu. Nhưng cô không có cách nào tìm anh, biết mà không giúp được gì. Vào nhà, cô thấy cái quần Ngô Hiểu treo ở đầu giường, phát hiện máy nhắn tin có tín hiệu. Anh thay quần, để quên máy nhắn tin trong túi. Chợt Lâm Tinh nhớ đến Aly và Hân, hai cô này biết số điện thoại của ông Công trợ thủ của ông Ngô Trường Thiên, gọi cho ông Công có thể tìm được ông Thiên, cũng có thể tìm được Ngô Hiểu. Vậy là cô chạy ra trạm điện thoại công cộng gọi cho Aly và Hân, gọi ba lần mà không thấy hồi âm. Cô đứng bên sạp báo cạnh trạm điện thoại, mắt nhìn những tờ tạp chí in màu lòe loẹt, nghĩ bụng hay là mình đến biệt thự Kinh Tây, nơi đang tổ chức mừng sinh nhật ông Thiên?