Hẹn Ước Nơi Thiên Đường

Chương 17 :

Ngày đăng: 17:19 18/04/20


Máy lạnh của phòng khách như được người giúp việc vừa mở. Không khí trong phòng vẫn còn oi bức, ngoại trừ ngọn đèn bàn nửa thức nửa ngủ uể oải tỏa ánh sáng trên cái bàn trà. Toàn bộ căn phòng nép mình trong bóng tối, nhưng trong cái nhìn của ông Thiên, vẻ mặt Lâm Tinh vẫn sáng sủa. Cái cô gái không được hoan nghênh này sau khi cướp con trai của ông, có thể đây là lần đầu tiên cô bước vào cửa nhà họ Ngô. Dáng vẻ của cô khiến ông Thiên nhớ lại nửa năm trước đây cô tự xông vào văn phòng của ông và đòi phỏng vấn. Cô ngồi ở sofa với cái tư thế cố làm ra vẻ lão luyện. Để so sánh, ông Thiên tin rằng dáng vẻ mình lúc này với ngày ấy của nửa năm trước đã khác xa. Vẻ mặt ông ảm đạm, tinh thần và thể xác mệt mỏi, giọng nói cũng mất đi cái bóng bẩy bình thường.



“Cô đến tìm Hiểu à?”



Thấy ông bước vào, Lâm Tinh rất lễ phép đứng dậy chào, rồi rất lễ phép hỏi thăm: “Thưa bác, bác có khỏe không ạ?” Trong trí nhớ của ông Thiên, hình đây là lần đầu tiên cô gọi ông là bác, không rõ khiến ông cảm thấy dễ chịu hay xấu hổ. Lúc này mọi cảm xúc của ông trở nên tê dại. Ông hồ đồ hỏi lại:



“Cô tìm Hiểu à?”



“Vâng, anh ấy có nhà không ạ?”



“Nó không có nhà.”



“Anh ấy bảo hôm nay về chúc mừng sinh nhật bác.”



“Ừ, nó về, nhưng đi rồi, ban nhạc của nó vừa có điện gọi nó đi rồi.”



“Có phải đi bàn chuyện quay MTV với đài truyền hình không ạ?”



Dòng suy nghĩ của ông Thiên đang lộn xộn, ông phải cố gắng chăm chú, định thần: “Ừ... hình như vậy.”



Lâm Tinh vẫn với vẻ tự nhiên thoải mái: “Vậy thì được, cháu đến chỉ để báo cho anh Hiểu biết chuyện ấy.”



Ông Thiên nở nụ cười đáp lễ, hỏi: “Cô còn chuyện gì nữa không?” Vẻ mặt mệt mỏi, giọng nói khàn khàn như có ý đuổi khách. Ông không thể để Lâm Tinh ở lại lâu hơn, thậm chí cũng không mời cô ngồi.



Lâm Tinh biết ý, nói: “Không còn việc gì nữa đâu ạ, anh ấy đi là được rồi. Cháu chỉ sợ nhỡ việc của anh ấy cho nên mới đến đây, xin lỗi đã làm phiền bác đang nghỉ ngơi.”



Nhân cơ hội, ông Thiên nói: “Tôi cũng vừa mới đi ngủ.”



Lâm Tinh chuẩn bị cáo từ, cô lấy cái túi xách để trên sofa, đeo lên vai, hỏi: “Đêm nay anh Hiểu còn về đây nữa không ạ?”



Lúc Ngô Hiểu đi, ông Thiên dặn chốc nữa về đây ngủ, tối nay ông có việc muốn nói với anh. Nhưng ông sợ cô gái này ở lại chờ, vậy là ông nói: “Nó không về, không về đây nữa đâu.”
Ông Thiên không giải thích, nhìn ông Lương, nói: “Hôm qua anh về đã nói chuyện này với ai chưa? Dọc đường anh có nói với lái xe của anh Tường không?”



Ông Lương nhìn ông Thiên, tỏ ra không bằng lòng: “Tôi nói làm gì, đâu phải chuyện tốt lành, nói làm gì!” Ông Lương tỏ ra bực tức, ông Thiên không nói gì nữa, để ông ta bình tĩnh lại, cũng để bản thân tìm lời lẽ. Lúc này ông muốn để mình qua khỏi sự khó xử hơn là tìm cách bảo vệ ông Lương. Vì xác chết ông Công đã đưa đi, mà cũng đã mua được Aly. Lúc này, về bề ngoài là để thông báo tình hình cho ông Lương biết và thảo luận đối sách. Trên thực tế thì hướng đi của toàn bộ sự việc đã xác định từ đêm hôm qua. Mũi tên đã rời khỏi dây cung, nước đã đổ khó mà lấy lại. Cuộc mật đàm hôm nay ở quán trà Tử Đằng Lư tuy ông Thiên bắt đầu bằng lời lẽ phân tích, bàn bạc, nhưng kết luận cuối cùng lại là không còn đất lùi, ép buộc ông Lương phải đồng hành mạo hiểm. Cho dù vừa rồi ông nói rõ ràng, nhưng theo phản ứng của ông Lương, trước mắt ông chỉ nghĩ đến hậu quả do sự việc này đưa lại, không nghĩ cách che đậy sự việc. Điều này cũng khó trách ông, đã xảy ra án mạng sẽ che đậy thế nào đây, liệu ai dám che đậy?



Không chịu đựng nổi cái trầm mặc của ông Thiên, ông Lương mặt đẫm mồ hôi, khẽ hỏi: “Chuyện này anh xử lý thế nào?”



Ông Thiên biết phải đưa ông Lương đi cùng đường, nói rõ sự việc đã diễn ra: “Chúng tôi đã xử lý xác chết. Cô gái làm tiền này là người phiêu bạt khắp nơi, mất tích cũng sẽ không có người tìm. Cái cô gái cùng với cô ta chúng tôi đã bàn xong. Cô ta cầm tiền của chúng tôi rồi rời khỏi Bắc Kinh, đổi tên, tiếp tục làm cái nghề của cô ta. Ở bất cứ thành phố nào thì các cô ấy đều là người có lý lịch phức tạp, có khuôn mặt không rõ ràng. Hơn nữa, chẳng sợ gì các cô ấy rượu vào, nói năng lung tung, ai cũng biết miệng các cô ấy nói ra toàn những lời không thật.”



Ông Lương ngước mắt nhìn ông Thiên, giống như nhìn một người xa lạ. Ông hạ giọng: “Anh Thiên, tại sao anh hồ đồ đến nước ấy, như thế không được, không thể giấu nổi, anh to gan quá đấy!”



Ngược lại ông Thiên rất trấn tĩnh, ông nhấn mạnh: “Đấy là tôi vì anh. Anh Lương, không vì anh, việc gì tôi phải làm như thế. Người, không phải tôi tìm về, không phải tôi làm chết. Tôi chẳng có trách nhiệm gì trong chuyện này, nhiều lắm là dư luận ồn ào vài hôm, tôi vẫn là tôi. Điều tôi sợ là, anh mất chức, coi như tôi mắc nợ anh, món nợ suốt đời không trả nổi!”



Không rõ ông Lương kịch liệt phản đối hay không biết phải thế nào, ông hạ giọng: “Nhưng rồi có ngày sẽ bị lộ, các anh làm như thế tính chất sự việc trở nên khác hẳn.”



Ông Thiên nghĩ, không thể đôi co mãi được, ông nói: “Tôi xin nói, tôi, anh Tường, anh Công đã bàn suốt một đêm, vì anh mới quyết định làm như thế. Chuyện này, ngoài cô gái còn sống, chỉ có bốn chúng ta biết. Anh Tường và anh Công cùng tôi hai chục năm nay, hai anh ấy vừa là cấp dưới, lại là anh em tình nghĩa. Tôi với anh cũng thế, anh là lãnh đạo của tôi, mà cũng là bạn. Bao nhiêu năm nay lẽ nào anh vẫn không tin tôi?”



Câu chuyện đến đây ông Lương đành bất đắc dĩ gật đầu: “Tôi tin anh, không phải tôi không hiểu anh Tường, còn anh Công là con người thiếu đầu óc chính trị, lại thích uống rượu, rượu vào nói toàn những chuyện...” Ông Thiên nói: “Chuyện này anh ấy không dám nói đâu. Hơn nữa, hai con người này rất trọng nghĩa khí. Đối tốt với họ, họ cũng sẽ tốt lại. Nhưng nếu bất nhân với họ, họ cũng không bất nghĩa đâu. Chuyện này như ván đã đóng thành thuyền, chỉ còn biết đẩy thuyền xuôi theo dòng nước. Nếu đưa họ ra Công an, nhất định họ sẽ hợp sức cắn cho một miếng, bảo chính anh vẽ đường để xóa dấu tích, họ bị ép buộc phải hành sự. Đến lúc ấy lấy ai ra làm chứng?”



Tất nhiên đấy là những lời đe dọa, nhưng ông Thiên nói tương đối khéo và làm vợi nỗi lo của ông Lương, cho nên nghe cũng lọt tai. Ông Lương lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, với vẻ không quen, hỏi: “Xử lý cái xác thế nào, liệu có ổn không?”



Đó là biểu hiện đồng tình. Ông Thiên nói: “Anh Công làm việc này, cũng ổn thôi, anh yên tâm. Nếu bị lộ, chúng tôi sẽ nói anh hoàn toàn không biết. Hôm nay chúng ta gặp nhau ở đây chỉ có ông trời trông thấy. Chỉ cần anh như bình thường, trong thời gian này Tập đoàn chúng tôi nhờ anh giải quyết vấn đề gì, chỉ cần không vi phạm pháp luật, anh đừng né tránh, nếu không sẽ tỏ ra không bình thường.”



Câu nói ấy thật ra ám chỉ ông Lương phải giúp đỡ Tập đoàn Trường Thiên trong việc xác định quyền sở hữu tài sản hơn là nhắc nhở ông ta phải chú ý đề phòng. Thực tế là một vụ giao dịch có tính chất đe dọa. Ông Lương chỉ biết gật đầu, vẻ ngán ngẩm: “Tôi sẽ xử lý tốt.”



Hai người chia tay dưới chữ “Nghĩa” nơi góc quán trà Tử Đằng Lư. Ông Lương đi trước, giống như khi đến, ông ra cửa vẫy một chiếc taxi về trường Đảng. Ông ta đi rồi, ông Thiên cố ngồi lại để trấn tĩnh, tưởng chừng ông đã tiêu hao nhiều sức lực, toàn thân lộ vẻ mệt mỏi. Ông run rẩy uống nốt chén trà, gọi điện thoại cho xe đỗ ở một con phố gần đấy, rồi về thẳng Công ty.



Buổi chiều, ông Công về, ông Thiên không muốn nghe, nhưng lại không thể không nghe báo cáo chi tiết về việc đưa Aly về nhà. Xác của Hân buộc theo một vật nặng thả xuống một khúc sông vắng vẻ thuộc địa phận tỉnh Hà Bắc. Ông Tường cũng rón rén vào phòng ông Thiên, bàn xem làm cách nào để chi khoản tiền bịt miệng Aly. Ông Thiên nói: “Không lấy tiền của Công ty, lấy ba trăm ngàn tiền mặt không thể không gây chú ý, cho dù chi với bất cứ khoản nào, cô ta còn phải ký nhận. Tốt nhất lấy tiền của tôi.” Ông Tường nói: “Tôi cũng bỏ vào một ít, ba người chung khoản tiền ấy.” Ông Thiên xua tay: “Lấy tiền của anh thể nào chị ấy cũng biết. Đừng để chị ấy làm cho cơ quan Công an có thêm manh mối. Cứ lấy tiền của tôi.” Ông mở két sắt, lấy ra một tờ ngân phiếu tiết kiệm có kì hạn, đưa cho ông Công, dặn ông ta lĩnh rồi đưa tận tay cho Aly. Ông không thể không dặn kỹ ông Công vốn có tính đại khái: “Anh đừng đưa về nhà cô ấy. Hãy hẹn cô ấy đến chỗ nào đấy mà đưa, rồi giục cô ta nhanh chóng rời khỏi Bắc Kinh.” Ông dặn thêm: “Sau này anh không được đến với cô ấy nữa.” Ông Công cầm tờ ngân phiếu, cúi đầu thở dài: “Anh Thiên, chúng em đào hố, lấy tiền của anh lấp đầy. Em không biết nói thế nào, coi như nợ anh. Nếu kiếp này em không trả nổi, kiếp sau nhất định em sẽ trả anh đầy đủ.” Ông Thiên mặt trĩu nặng, không nói gì. Ông Tường nói: “Ông Chử Thời Kiện có quỹ đen ấy vậy mà hay, chúng ta không nghĩ đến cơ sự này.”



Ông Thiên không tỏ ra tiếc tiền. Nếu ba trăm ngàn có thể xong việc, liệu còn vụ giao dịch nào hơn? Nhưng khi trao tờ ngân phiếu cho ông Công, lòng không khỏi xót xa. Đấy là tiền của vợ cho con trai, mấy năm nay ông không dùng đến. Vợ dưới chín suối làm sao biết hôm nay có chuyện phải dùng đến khoản tiền mồ hôi nước mắt này?