Heo Yêu Diêm Vương

Chương 16 :

Ngày đăng: 04:24 20/04/20


Thứ Sáu, thực sự là ngày hẹn hò lớn của Chúc Tiểu

Tiểu.



Đó là ngày diễn ra tiệc mừng thăng chức của Vu Lạc

Ngôn, anh mời Chúc Tiểu Tiểu, đương nhiên cũng mời cả Âu Dương Tĩnh.



Chúc Tiểu Tiểu hạ quyết tâm, không thể lãng phí thời

gian thêm nữa, lần gặp mặt này là một thời cơ lớn, cô phải tìm cơ hội hai người

ở riêng với nhau rồi thổ lộ cùng học trường.



Buổi chiều tan làm, Chúc Tiểu Tiểu trang điểm nhẹ

nhàng từ lúc ở công ty, thay trang phục mới, đi giày cao gót, đeo túi xách tay

chuẩn bị cho cuộc hẹn. Âu Dương Tĩnh lái xe đến đợi cô ở dưới lầu, bởi vì lo

tắc đường lâu, cô sẽ đói, anh còn cẩn thận chuẩn bị bánh ga tô cho cô ăn lót dạ

trước. Trong lòng Chúc Tiểu Tiểu rất vui, hai người nói chuyện trên cả quãng

đường, không khí tương đối tốt.



Trên đường, Chúc Tiểu Tiểu ngắm chuẩn thòi cơ cất lời:

“Học trưởng, em muốn nói với anh…”.



Đáng tiếc cô còn chưa nói đến trọng điểm. Điện thoại

của Âu Dương Tĩnh lại vang lên, anh xin lỗi cười cười với cô rồi nhận điện

thoại: "Ừ, đón được rồi, đón được rồi, cậu căng thẳng gì chứ, bọn mình

đang trên đường đến, cậu đợi ở đó là được. Hết cách rồi, tắc đường, chiếc hộp

sắt của cậu lại chẳng biết bay, chẳng phải chỉ có thể đứng yên thôi sao. Đừng

sốt ruột, sắp đến rồi, đừng giục".



Người gọi đến là Vu Lạc Ngôn, hôm nay anh bao một

phòng trong câu lạc bộ, bây giờ tất cả đã sắp đến đủ, chỉ đợi có hai người bọn

Chúc Tiểu Tiểu nữa thôi. Âu Dương Tĩnh dập máy, khuôn mặt Tiểu Tiểu lúc này bao

trùm một cảm xúc khó tả, không rõ là đang do dự điều gì.



Chúc Tiểu Tiểu cắn cắn môi, định tiếp tục nói thì Âu

Dương Tĩnh lại lên tiếng: "Tiểu Tiểu, anh và Lạc Ngôn là bạn rất tốt"



"Dạ?" Trái tim Chúc Tiểu Tiểu bỗrtg thấp

thỏm.



"Em là một cô gái tốt, Lạc Ngôn rất thích em.

Thực ra cậu ấy cũng được lắm, chỉ là tính cách hơi hướng ngoại, có chút sôi

nổi, nhưng không phải loại công tử đào hoa như mọi người trong trường nói. Anh

biết em không có suy nghĩ yêu đương gì với cậu ấy, nhưng mà cậu ấy thực sự rất

chân thành. Anh quen biết cậu ấy lâu như vậy rồi, chưa từng thấy cậu ấy dành

nhiều tâm tư cho ai như thế. Em cũng cho cậu ấy một cơ hội đi, đừng vội phủ

định cậu ấy được không?"



Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra, những lời vừa rồi mới lên đến

miệng, cô đành nuốt cả xuống. Vậy mà cô đã cho rằng, nếu Âu Dương Tĩnh biết

mình không thích Vu Lạc Ngôn, thì vấn đề này sẽ không còn là trở ngại giữa họ.



Âu Dương Tĩnh thấy cô không nói gì, cũng có chút ngại

ngùng: "Tiểu Tiểu, anh không ý gì đâu, vấn đề này đương nhiên cũng cần bọn

em phải thích nhau. Anh chỉ cảm thấy, có thể em hiểu về Lạc Ngôn không đúng lắm

với con người thật của cậu ấy”.



Chúc Tiểu Tiểu thực sự không biết phải đáp lời thế

nào, không khí trong xe càng ngượng ngùng hơn. Âu Dương Tĩnh thở dài: "Xin

lỗi, Tiểu Tiểu, có lẽ anh không nên nói những lời này, em đừng để ý".



"Em rất là để ý", Chúc Tiểu Tiểu cúi đầu

nhìn ngón tay của mình, khe khẽ nói.



Trong xe yên tĩnh hồi lâu, hai người đột nhiên lại

đồng thanh nói: "Xin lỗi". Sự trùng hợp này khiến hai người họ bật

cười, coi như là hóa giải cục diện khó xử ban nãy.



Nhưng những lời Chúc Tiểu Tiểu trước đó muốn nói đã

chẳng còn tâm trạng để nói nữa rồi. Cô không biết ý của Âu Dương Tĩnh là gì,

trước đó khi anh một mình gặp mặt cô, cảm xúc giữa hai người hoàn toàn không

giống như là không có gì với nhau. Nhưng bây giờ, anh đột nhiên lại nói giúp

cho Vu Lạc Ngôn, điều đó đúng là đã khiến cho Tiểu Tiểu có chút đau lòng.



Hai người chuyển chủ đề, đối thoại vài câu chung

chung, sau đó thì vẫn là yên lặng.



Cuối cùng bọn họ cũng đến nơi.



Vu Lạc Ngôn hôm nay mời tới mười mấy người bạn học và

bạn cũ, đại đa số Chúc Tiểu Tiểu đều quen. Quà tặng Tiểu Tiểu chuẩn bị cho Vu

Lạc Ngôn rất bình thường, là một chiếc bút máy khá đẹp. Vu Lạc Ngôn vui vẻ cài

lên túi ngoài của áo vest, nhân cơ hội ôm cô một cái để biểu thị cảm ơn. Mọi

người xung quanh hò reo cổ vũ, xác thực tội danh Vu Lạc Ngôn ăn đậu phụ1 cúa người

ta.



1 Ản

đậu phụ: Từ lóng trong tiếng Trung, ý chỉ tiếp xúc thân mật.



Vu Lạc Ngôn phóng khoáng nhận uống cạn ly rượu để chịu

phạt, hôm nay anh rất vui. Còn Chúc Tiểu Tiểu thì đúng là không vui nổi. Âu

Dương Tĩnh vừa mới đến đã rất nhanh chóng hòa nhập với mọi người, bọn họ uống

rồi lại uống, ăn rồi lại ăn, hát rồi hát, cả một đám ồn ào.



Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy hối hận vì đã bỏ qua cơ hội

hai người ở riêng với nhau để nói với anh tâm ý của minh. Thích hay không

thích, chẳng qua chỉ là một câu nói, hỏi rõ rồi, trong lòng cô sẽ thấy dễ chịu

hơn.



Vu Lạc Ngôn không hề giấu giếm ý định theo đuổi của

anh với Chúc Tiểu Tiểu, tuy trước đây đã bị từ chối, nhưng anh thấy càng trở

ngại thì càng phải dũng cảm tiến lên. Một ngày Chúc Tiểu Tiểu còn chưa bị người

khác mang đi, anh vẫn còn có cơ hội.



Mọi người đều ủng hộ, cố đẩy Chúc Tiểu Tiểu đến ngồi

bên cạnh Vu Lạc Ngôn. Âu Dương Tĩnh ngồi ở bên còn lại, cũng rất quan tâm đến

hai người họ. Một người bạn trông thấy tình cảnh này thì cất tiếng cười lớn:

"A Ngôn, Âu Dương Tĩnh thật là anh em tốt của cậu, thời gian cậu ra nước

ngoài, cậu ấy thực sự có giúp cậu chăm sóc Tiểu Tiểu, còn cướp cả vé xem phim

của mình".



Âu Dương Tĩnh vỗ vai Vu Lạc Ngôn một cái: “Nhắc mới

nhớ, cũng đến lúc phải tính toán rồi. Vu thiếu gia của chúng ta chỉ dặn dò bảo

tôi trông nom Tiểu Tiểu. Tôi cũng giúp cậu ấy chăm sóc một chút, nhưng tôi

không chịu hết chi phí đâu…”



Mọi người vừa cười lớn vừa chuốc rượu cho nhau, tuy

những người này luôn đùa như vậy, nhưng trong lòng Chúc Tiểu Tiểu cũng nguội đi

phân nửa. Học trưởng trước đó hẹn gặp mặt cô rốt cuộc là có ý gì? Chúc Tiểu

Tiểu nghĩ ngợi mông lung. Không thể điểu khiển được tâm trạng, cô chỉ đành liên

tục ra vào nhà vệ sinh. Thời gian trôi qua chậm chạp, cô thấp thỏm không yên

như ngồi trên thảm kim vậy.



Vốn dĩ hôm nay khó khăn, lắm mới hạ được quyết tâm làm

chuyện lớn, vậy mà chưa bắt đầu thì đã bị dội cho một chậu nước lạnh. Căn phòng

náo nhiệt lúc này bỗng nhiên lại khiến cô không thở nổi.



Chúc Tiểu Tiểu đứng dậy, lại mượn cớ đi rửa tay để ra

ngoài. Ra khỏi phòng bao, cô đi đến một ngã rẽ, nhân viên phục vụ thường đứng ở

đây bây giờ lại chẳng thấy đâu. Chúc Tiểu Tiểu không để ý điều đó, cứ tiếp tục

đi về phía trước.




"Phiền như thế này thì đừng thích anh ta nữa, đổi

người khác đi."



"Boss!"



Haizz, biết ngay là có hỏi anh cũng chẳng ích gì mà.



Chúc Tiểu Tiểu chu môi lên nói: "Điều kiện của

anh tốt như vậy, chắc chắn toàn là người khác theo đuổi anh, cho nên anh cũng

không biết nên làm thế nào nhỉ?". Cô rất quan tâm tìm lý do giúp anh.



Nghiêm Lạc không để ý đến cô. Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ

giây lát lại tiếp tục hiếu kỳ: "Boss, chắc là anh vẫn chưa kết hôn

nhỉ?". Chưa từng nghe thấy người trong công ty nói tới chuyện này, cô cảm

thấy anh cũng không giống người đã có gia đình.



Nghiêm Lạc tỏ vẻ không vui nhìn cô một cái, rõ ràng là

ánh nhìn đối với một kẻ ngu ngốc.



"Vậy bây giờ anh có bạn gái không?" Ánh mắt

Chúc Tiểu Tiểu sáng lên. Buôn chuyện à? Nhưng cô thực sự rất muốn biết.



"Sắp có rồi."



"Boss." Chúc Tiểu Tiểu càng kích động hơn:

"Hóa ra chúng ta là đồng bệnh tương liên!".



Nghiêm Lạc nhìn thẳng về phía trước, chăm chú lái xe,

coi như không nghe thấy.



"Boss, chia sẻ một chút đi mà, em cần phải tham

khảo kinh nghiệm của người khác một chút." Chúc Tiểu Tiểu rất hứng thú với

chủ đề này: "Là cô ấy theo đuổi anh?".



"Ừm." Mãi sau Nghiêm Lạc mới buông ra một

chữ.



Woa, tốt quá rồi, con đường là giống nhau. Cô gái đó

thật quá lợi hại, đến Boss thế này cũng có thể theo đuổi, cô học hỏi một chút

chắc sẽ thành công.



Chúc Tiểu Tiểu kích động đến mức đỏ cả mặt, hỏi liền

một hơi: "Boss, Boss, mau chia sẻ chút chút đi mà, cô ấy theo đuổi thế

nào, lại có thể khiến anh xiêu lòng vậy".



Nghiêm Lạc cuối cùng cho xe dừng lại, quay đầu nhìn

chăm chú Chúc Tiểu Tiểu, nói: "Trước mặt rất nhiều người, cô ấy đã lao đến

hôn anh một cái".



Chúc Tiểu Tiểu há hốc miệng kinh ngạc, thật là to gan,

thật là quyết đoán!



Nhưng mà...



"Boss, hóa ra anh lại dễ dàng bị thu phục đến

vậy."



Trong lòng, Tiểu Tiểu cảm thấy có chút đáng tìếc. Vốn

cho rằng tinh anh hàng đầu như Boss thế này, đẹp trai lại nam tính, cần phải

trải qua rất nhiều gian nan mới có thể thu phục được. Thật không ngờ, một nụ

hôn là OK rồi.



Quả nhiên nữ theo đuổi nam khoảng cách mong manh như

vậy, trong chốc lát Chúc Tiểu Tiểu lại có lòng tin. Tuy phương pháp này có chút

hơi mạnh bạo quá so với tính cách của mình, nhưng mà đến Boss cũng có thể thu

phục được, vậy chưa biết chừng Âu Dương học trưởng cũng có thể. Vì hạnh phúc

nửa đời sau cúa mình, phải bạo gan lên.



"Chỉ có heo ngốc mới làm như thế." Nghiêm

Lạc dội một gáo nước lạnh lên đầu Chúc Tiểu Tiểu đang khí thế bừng bùng.



Chúc Tiểu Tiểu bị chọc tức, lên tiếng: "Boss, sao

anh có thể nói bạn gái mình như vậy".



"Cô ấy vốn dĩ chính là một con heo ngốc."



Chúc Tiểu Tiểu chẳng thấy vui vẻ gì nữa, điểm này của

Boss thật không tốt, chẳng dịu dàng chút nào, cũng không biết nói những lời dễ

nghe, quen sai khiến ra lệnh với người khác, xem ra đối với bạn gái cũng như

vậy.



Không đúng, vừa rồi Boss nói là: sắp có rồi. Đó chính

là nói bây giờ cô gái kia vẫn chưa phải là bạn gái của Boss, vẫn còn

chưa hoàn toàn rơi vào móng vuốt của anh?



Chúc Tiểu Tiểu nhìn Nghiêm Lạc, trong đầu suy nghĩ,

Boss rất đẹp trai, lại có tiền, nấu ăn cũng ngon như vậy, chỉ có điều tính khí

hơi khó chịu một chút, cô gái kia chắc chắn cũng bằng lòng chấp nhận.



Ai da, muốn biết chuyện của bọn họ quá! Tế bào buôn

chuyện khắp toàn thân Chúc Tiểu Tiểu đang hò reo ầm ĩ.



"Biểu hiện này cùa em là gì?" Nghiêm Lạc giơ

tay véo cái má bầu bĩnh của cô, đôi mắt tròn xoe của cô đưa qua đưa lại. Cái

mặt mũm mĩm, tròn vo vo, thật khiến người ta muốn véo.



"Boss." Chúc Tiểu Tiểu đau quá, gạt tay

Nghiêm Lạc ra, ấm ức xoa xoa khuôn mặt mình. Không thể véo không người ta như

vậy chứ, thật ấm ức: "Boss, anh kể cho em nghe chuyện của bọn anh đi, chưa

biết chừng em có thể dùng để tham khảo".



Nghiêm Lạc hất cằm, làm hiệu bảo Chúc Tiểu Tiểu nhìn

ra ngoài cửa sổ: "Đến nơi rồi, nhanh về nghỉ ngơi".



Chúc Tiểu Tiểu nhìn ra bên ngoài, là sự thật, chiếc xe

đã dừng dưới lầu nhà cô rồi, cô lại chẳng hề biết.



"Nhưng em bây giờ không thấy mệt. Boss, anh kể

cho em nghe đi."



Không mệt sao? Vậy được, chúng ta đi đến trường huấn

luyện, vừa hay có thể cho em bổ sung bài tập còn thiếu của ngày hôm nay."



Chúc Tiểu Tiểu tròn mắt, nhanh chóng mở cửa xe:

"Thôi ạ, thôi ạ, đột nhiên lại thấy mệt quá, em vẫn nên quay về nghỉ

ngơi". Boss đại nhân e rằng đến việc nửa đêm bắt người ta ra trường huấn

luyện cũng có thể làm được, cô nên chuồn trước là hơn.



Đêm, Chúc Tiểu Tiểu nằm mơ một giấc mơ kỳ lạ, cô thấy

mình anh dũng hất ngã một người đàn ông, đứng trên ngực anh ta,

"chụt", mạnh bạo hôn anh ta một cái...



Sau khi tỉnh mộng, Chúc Tiểu Tiểu làm thế nào cũng

không nhớ lại được tướng mạo của người đàn ông đó. Cô nhất định đã suy nghĩ quá

nhiều trước khi ngủ, chắc là bị câu chuyện của Boss đại nhân ám ảnh rồi. Nhưng

mà, vì sao cô lại mơ mình thành ra nhỏ bé như vậy, còn có thể giẫm lên ngực của

người ta giở trò lưu manh?