Heo Yêu Diêm Vương

Chương 17 :

Ngày đăng: 04:24 20/04/20


Ngày hôm sau, Chúc Tiểu Tiểu đến công ty từ sớm, lập

tức đi tìm hiểu tình hình của gã đàn ông cướp linh hồn bắt được ngày hôm qua,

không ngờ lại nghe được một tin xấu. Trên đường áp giải, gã đàn ông đó đã bị

đột tử. Hàng ma sư thu linh hồn của hắn ta về, nhưng phát hiện linh hồn đó cũng

xảy ra vấn đề.



"Linh hồn đó xảy ra vấn đề?", Chúc Tiểu Tiểu

không hiểu, hỏi lại Ray.



"Chính là muốn nói, người này bị trúng bùa chú,

khi hắn ta bị niệm chú sát hại, hồn phách cũng chịu sự tổn thương. Như vậy

chúng ta không thể khảo tra người, và cũng không thể tra xét linh hồn

được."



Chúc Tiểu Tiểu ngẩn người, không ngờ rằng trên thế

giới này còn có thủ đoạn tàn độc như vậy. "Nhưng, Boss cũng không thể cứu

được linh hồn này sao?"



Ray lắc đầu: "Không thể. Tối qua Boss tới kiểm

tra rồi, anh ấy nói loại bùa chú này đã thất truyền từ lâu, không ngờ rằng bây

giờ còn có người biết dùng. Kẻ sai khiến đứng sau tổ chức cướp hồn này, lại có

thế huấn luyện ác linh giăng kết giới, lại có thể dùng bùa chú khống chế một

cao thủ như thế, sợ là không đơn giản".



"Đem giết người ta rồi là xong, vì sao còn giết

cả linh hồn nữa?"



"Xử lý như thế này sạch sẽ nhất, thậm chí không

cần lo lắng linh hồn sau khi chết quay lại báo thù, cũng đảm bảo rằng chúng ta

sẽ không tìm được bất cứ manh mối nào từ đó."



"Thật quá tàn độc!" Chúc Tiểu Tiểu cắn cắn

môi, lại hỏi: "Vậy bọn họ cướp linh hồn để làm gì? Hai người nhân viên

phục vụ kia có cứu được không?".



"Nhân viên phục vụ cứu được rồi. Nhưng mục đích

cướp hồn thì vẫn chưa rõ, chỉ biết là không phải để nuôi thú ăn linh hồn, bởi

vì những linh hồn bọn chúng cướp đều đã qua lựa chọn, mà thú ăn linh hồn lại

không bao giờ chọn đồ ăn."



Ray giao một phần tư liệu cho Chúc Tiểu Tiểu:

"Chỗ số liệu này cô nhập vào kho, buổi chiều bộ phận chúng ta họp, vụ án

loại này cô gặp hai lần rồi, cũng đến họp nhé!".



Chúc Tiểu Tiểu gật đầu, cảm thấy vui vẻ vì mình đã

được tham gia vào công việc có tính thiết thực. Cô suy nghĩ đôi chút, lại hỏi:

"Ray, bọn họ mấy lần trước cướp linh hồn, đều có ác linh hoặc là sự kiện

khác che chắn bảo vệ, lần này tại sao hắn ta lại hành động đơn độc như

vậy?".



Ray trả lời: "Lần này hắn chính xác là quá tự tin

rồi. Nhưng mà câu lạc bộ là chỗ vui chơi giải trí, hoàn cảnh đặc thù, không

giống như trong tòa nhà văn phòng làm việc. Mục tiêu của hắn lần này là linh

hồn của các nhân viên phục vụ, bởi vậy hắn phải đợi đến tối khi các nhân viên

phục vụ đều đi làm mới hành động được. Mà buổi tối là thời gian câu lạc bộ náo

nhiệt nhất, nhiều người như thế này, hắn làm sự việc lớn lên thì không dễ khống

chế. Có lẽ vì vậy, nên hắn mới lợi dụng không gian nhộn nhạo của câu lạc bộ,

một mình lén lút đưa các linh hồn cướp được đi. Nhưng thật không ngờ giữa đường

lại gặp phải cô thế này".



"Trong chiếc túi đó của hắn có chứa ác linh phải

không?"



"Đúng vậy. Cuối cùng, hắn muốn thả ác linh

ra...", Ray nói,nhìn Chúc Tiểu Tiểu nửa cười nửa không.



Chúc Tiểu Tiểu đỏ mặt, giải thích: "Boss nói rồi,

chiêu thức hiệu quả, chính là chiêu thức tốt".



Ray cười: "Đúng, đúng, may mà cô có chiêu này,

mới không làm sự việc ở chỗ đó phiền phức lớn". Chúc Tiểu Tiểu ngượng

ngùng làm mặt xấu. Ray cười nghiêng ngả, sau lại nói: "Đúng rồi, phòng

Nhân sự nói với tôi, cô với Tiết Phi Hà của tổ hành động bên ngoài cùng mấy

người mới nữa, bắt đầu từ tuần sau, thứ Hai, Tư, Sáu đều phải tham gia lớp huấn

luyện, cô chuẩn bị đi. Bọn họ chắc sẽ gửi thư điện tử thông báo".



Đợi đến thứ Hai, Chúc Tiểu Tiểu quả nhiên nhận được

thông báo huấn luyện. Có các môn học là Tập bắn, Chiến đấu và Trang bị kiến

thức. Chúc Tiểu Tiểu không nhẫn nại được nữa, đến tối khi gặp Nghiêm Lạc liền

hỏi: "Boss, vì sao trong quy trình huấn luyện của công ty không có bài

Pháp thuật?".



“Công ty là chỗ để làm việc, lại không phải là trường

học, lấy đâu ra bài Pháp thuật." Nghiêm Lạc nói: "Pháp thuật thông

dụng, những người khác đều biết. Các môn phái, gia tộc đều không giống nhau,

cho nên công ty thông thường không dạy những điều này. Hàng ma sư cấp một phụ

trách sẽ xem khả năng của bọn họ để sắp xếp công việc. Còn về khả năng của em,

có chút không giống với mọi người, đợi em luyện xong cơ sở, anh sẽ dạy

em".



"Ồ!" Chúc Tiểu Tiểu biết cô lại làm vướng

chân người khác: "Em rất muốn học giăng kết giới, em thấy người ta rất lợi

hại, khi đánh nhau có thể giăng kết giới, đối phương sẽ không thể đánh đến

được".



“Cái đó cần có pháp lực rất cao thâm, bây giờ em chưa

học được."



"Ồ!", Chúc Tiểu Tiếu thở dài trong lòng.



Nghiêm Lạc nhìn cô một cái: "Em tuy có tài năng

thiên bẩm, nhưng thực sự bản lĩnh quá kém, cần nỗ lực rèn luyện mới được, biết

không?".



Chúc Tiểu Tiểu nghe đến đây thì bĩu môi, Boss thật là,

đã chẳng an ủi cổ vũ, trái lại còn xát muối lên vết thương của cô.



Từ ngày hôm đó, Chúc Tiểu Tiểu vô cùng nghiêm túc tập

luyện. Cô tự nhắc nhở mình, nhất định không được để Boss xem thường, nhất định

không được để mất mặt với Boss.



Một tuần sau, trong số bốn người mới cùng lên lớp có

Chúc Tiểu Tiểu và Tiết Phi Hà. Bài tập nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với yêu cầu

của Boss đại nhân. Mỗi môn học lại có một người hướng dẫn khác nhau, còn có cả

các đồng nghiệp cùng học, áp lực giảm đi rất nhiều. Nhưng mà cũng bởi vì trước

đó Nghiêm Lạc có dạy cô một chút, nên bây giờ cô lên lớp thấy không vất vả lắm.

Mà ba người gọi là người mới còn lại, thực ra đều là những tay lão luyện trong

giới hàng ma. Người ta chẳng qua chỉ muốn học thêm về các loại vũ khí mới và để

thích ứng với yêu cầu của Nhã Mã mà thôi. Chúc Tiểu Tiểu thì khác, tất cả các

loại khí cụ hàng ma, cô đều phải học từ đầu.



Bởi vậy, môn học nào cũng thế, thành tích cùa Tiểu

Tiểu đương nhiên đều kém nhất. Hơn nữa chuyện thành tích của cô kém còn lan

truyền khắp cả công ty. May mà thần kinh của Chúc Tiểu Tiếu không phải là vô tư

ở mức bình thường, giác quan cảm ứng đối với những lời bàn tán cũng không mạnh,

thêm vào đó phía sau cô còn có Boss chống lưng, những người lắm mồm nhiều

chuyện kia bởi vậy vẫn không lời ra tiếng vào trước mặt cô. Cho nên những ngày

tháng của Tiểu Tiểu trong công ty này vẫn trôi qua vô cùng thoải mái.



Hôm nay, bên ngoài xảy ra một vụ án lớn, những người ở

lại phòng làm việc rất ít, một số còn phải đi ra ngoài viện trợ, một số khác

thì đi công tác, không có mặt ở công ty. Cả sáu phòng giám sát hôm nay đều đang

trong trạng thái hoạt động, thậm chí hai phòng hội nghị cũng được dùng để làm

phòng chỉ huy giám sát tạm thời.



Trong lúc mọi người đều đang bận rộn, chẳng có ai thừa

thời gian, tâm sức đi chỉ dạy người mới. Chúc Tiểu Tiểu lại được dịp nhàn rỗi,

mọi thông tin, số liệu, cô thuộc tương đối rồi, lúc này chỉ có thể tiếp tục

chơi điện tử thôi.



Đến hơn hai giờ chiều, tổ trưởng của tổ 52 - Tống Bình

đến tìm cô, nói là phải ra ngoài làm nhiệm vụ, đưa một nhóm hồn phách quay về.

Bởi vì nhân lực không đủ, cho nên cần Chúc Tiểu Tiểu đi cùng để hỗ trợ công tác

số liệu.



Nghe nói phải ra ngoài làm nhiệm vụ, Chúc Tiểu Tiểu

nhanh chóng cầm túi, chuẩn bị cùng bọn họ xuất phát, nhưng cô chưa ra ngoài làm

nhiệm vụ bao giờ nên không biết phải chuẩn bị cái gì, liền hỏi: "Tôi cần

đi xin trang bị gì không?".



Tống Bình liếc qua trò chơi điện tử Chúc Tiểu Tiểu mở

trong máy tính, câu hỏi có chút nhạo báng: "Cô biết dùng cái gì?".



Chúc Tiểu Tiểu bị anh ta châm chích, nhưng vẫn nói:

"Vậy tôi đi báo cáo với Ray một tiếng nhé".



Tống Bình nhíu mày lại: "Ray trong phòng giám
Chúc Tiểu Tiểu kinh hồn bạt vía, nhìn Smile ra hiệu

bằng tay, bảo bọn họ nhanh đi đi. Tiểu Tiểu vội vàng khởi động máy, quay đầu

lại nhìn một cái, Smile đang đánh nhau với hai yêu sói.



Happy bị tiếng hét của hai cô gái làm nhức óc, đang

xoa xoa tai thì nghe thấy Chúc Tiểu Tiểu lớn tiếng nói: "Happy, tôi không

biết nhận đường. GPS kia cũng không biết dùng".



Chu Duệ vội vàng nói: "Tôi chỉ cô đi. Đi tới

trước mặt mười tám mét thì rẽ phải, đi tiếp năm mươi mét sẽ thấy một cái ngã

rẽ, từ ngã rẽ đó sẽ đi ra đường chính". Chúc Tiểu Tiểu căng thẳng trả lời,

ngồi đựng thẳng người dậy, nhìn về con đường phía trước chăm chú lái xe.



Tiết Phi Hà đột nhiên nói: "Tôi nhớ ra rồi, Smile

rất giống nhân vật Thuấn trong truyện Thánh đấu sĩ đó là

bộ truyện tranh duy nhất mà tôi từng đọc. Chưa xem được mấy tập đã bị bố tôi

phát hiện tịch thu, còn bị phạt đứng tấn một tuần lễ. Tôi nhớ rõ, chính là

Thuấn trong Thánh đấu sĩ”.



Mặt Chúc Tiểu Tiểu sắp lên cơn co giật, cô ấy đổi chủ

đề nhanh quá, sao lúc này còn có thể nói đến truyện tranh cơ chứ? "Phi Hà,

đây là lần đầu tiên tôi lái xe ngoài đường, cô đừng làm tôi cười, rất dễ xảy ra

chuyện đó". Chu Duệ và Happy nghe thấy những lời này cũng đều rất muốn

cười.



Khi Chúc Tiểu Tiểu lái xe ra đường chính, bọn Chu Duệ

đã có thể nhìn thấy cô thông qua camera giao thông. Chiếc xe SUV bị Tiểu Tiểu

lái loạng choạng lắc lư, trên đường nhiều xe, cô tăng giảm tốc độ không ổn

định, chiếc xe đi trên đường trông rất nguy hiểm. Thêm nữa, Chúc Tiểu Tiểu dáng

người quá nhỏ, suýt chút nữa khiến người ta tưởng chiếc xe đó không có người

lái.



Chu Duệ hướng dẫn cô đi suốt cả đoạn đường. Happy thấy

cô lái xe quá nguy hiểm đã nhanh chóng gọi điện liên hệ với bộ phận quản lý

giao thông. Một lát sau, Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng còi cảnh sát, cô sợ hãi

hét lên: "Làm thế nào đây? Cảnh sát đến rồi, chắc chắn là muốn kiểm tra

tôi. Tôi không mang theo giấy phép lái xe. Chết rồi chết rồi! Vừa rồi tôi đâu

có vi phạm giao thông, tôi đi đúng quy định mà. Làm thế nào đây, làm thế nào

đây!".



"Heo Con, cô lái chậm thế này, bọn A Dũng đang

đợi truyền huyết thanh, tôi tìm người giúp cô mở đường, cô đi theo hai chiếc xe

cảnh sát này, đừng lo lắng. Cô làm rất tốt, không đầy hai mươi phút nữa là đến

công ty rồi, cô phải gắng kiên trì.”



Xe cảnh sát quả nhiên đến mở đường, cảnh sát lái xe

kia đưa xe đến bên cạnh xe của Chúc Tiểu Tiểu, giơ tay ra hiệu với cô, sau đó

lái xe lên trước chiếc suv. Hướng theo tiếng còi bên đường, chiếc xe cảnh sát

này duy trì tốc độ lái ổn định, cả đoạn đường dẫn xe Chúc Tiểu Tiểu quay về

công ty.



A Dũng và A Cường lập tức được đưa vào phòng trị liệu,

Tiết Phi Hà cũng đi băng bó vết thương. Chúc Tiếu Tiểu thì không bị thương, chỉ

đi lau rửa, thay quần áo. Cô ngồi trong phòng thay đồ của nhân viên nữ nhớ lại

từng sự việc mà sợ toát mồ hôi.



Cô ngồi ngẩn ra rất lâu, tay vẫn cứ run run, cuối cùng

nước mắt rơi lã chã. Tống Bình đã chết, tuy anh ta không thích cô, nhưng anh ta

hy sinh thế này, cô vẫn cảm thấy rất buồn.



Người mới vừa rồi còn tức giận quở trách cô, chớp mắt

đã không còn nữa, Chúc Tiểu Tiểu nhất thời không biết nên hình dung cảm xúc

trong lòng như thế nào.



Qua một lúc lâu, đồng nghiệp ở phòng Nhân sự đến tìm

Tiểu Tiểu, nói Emma muốn gặp cô. Chúc Tiểu Tiểu đi tới, Emma hỏi cô một số vấn

đề, ví dụ như lần này ra ngoài làm việc, nhiệm vụ do ai sắp xếp, cô báo cáo với

ai… Chúc Tiểu Tiểu trả lời từng câu theo sự thật. Cô mập mờ cảm thấy hình như

mình đã phạm phải điều gì đó.



Quả nhiên, Emma bảo với cô, cô đã vi phạm quy tắc, ra

ngoài làm việc trái phép. Hơn nữa nhiệm vụ lần này kết quả rất xấu, có nhân

viên bị thương và thiệt mạng, cho nên nhất định sẽ xử phạt những người liên

quan. Mà kết quả xử phạt, phòng Nhân sự và bộ phận liên quan bàn bạc xong sẽ

báo lên Boss, lúc đó sẽ công bố.



Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy rất ấm ức, cô là người mới,

chẳng phải người ta bảo cô làm gì thì phải làm cái đó sao. Cô cũng rất chăm chỉ

làm việc, hơn nữa cô cảm thấy mình cuối cùng vẫn có thể đưa xe quay trở lại, đã

rất dũng cảm rồi.



Nhưng Emma lại nói: “Quy định của công ty không chỉ để

tiện cho việc quản lý, quan trọng nhất là vì an toàn của mọi người. Cô được bộ

phận khác điều động, phối hợp làm việc, thì cần phải có sự phê chuẩn của lãnh

đạo bộ phận. Đây không phải là sự thể hiện chức quyền, mà là lãnh đạo của cô sẽ

phán đoán tình hình này cô có thế làm được không, có vấn đề gì không rồi mới

quyết định. Sự việc ngày hôm nay, trước tiên chưa nói đến sai lầm của người

khác, đơn giản chỉ nói về cô. Nếu như lần này đi cùng không phải là cô, mà là

một hàng ma sư khác, kết quả có thể đã khác. Còn nữa, nếu như các cô kém may

mắn hơn một chút có phải bản thân cô cũng nguy hiểm đến tính mạng rồi

không?".



Ngữ khí của Emma không thể coi là nghiêm khắc, nhưng

cũng khiến cho Chúc Tiểu Tiểu bật khóc. Emma tiếp tục nói:



"Đặc thù công việc của chúng ta đây, đặc biệt là

đội làm việc bên ngoài, cực kỳ nguy hiểm, cô đã biết rồi. Nếu như hôm nay cô

báo với cấp trên một tiếng rằng mình ra ngoài, chuyện vi phạm quy định cúa Tống

Bình có khả năng sẽ không xảy ra, Hoặc là công ty sẽ điều tổ khác đi cùng hỗ

trợ. Anh ta vi phạm, tổ viên của anh ta cũng vi phạm, cô cũng vi phạm, tất cả

tình tiết đều là các sai lầm nhỏ, cuối cùng thì diễn biến thành sai lầm

lớn".



Chúc Tiểu Tiểu buồn bã lau nước mắt, dù vẫn ấm ức,

nhưng lại không thể không thừa nhận, lời của người ta nói rất có lý. Sự việc

này không chỉ là trách nhiệm của Tống Bình. Tiết Phi Hà cũng là người mới,

nhưng đã được Tư Mã Cần phê chuẩn rồi mới đi cùng. Còn cô đích xác là chẳng nói

cho ai đã đi cùng Tống Bình rồi. Nói khó nghe một chút, thực sự là có chết ở

bên ngoài, công ty có lẽ vẫn cho rằng cô còn ngồi ở vị trí làm việc kia. Nếu

như đi cùng là một hàng ma sư khác, có lẽ Tống Bình cũng không phải chịu kết quả

thế này.



Chúc Tiểu Tiểu chạy vào nhà vệ sinh âm thầm khóc, sau

đó còn mang theo những day dứt trong lòng, cô đi lên tầng ba mươi bảy để thăm A

Dũng và A Cường. Emma cùng hai người đồng nghiệp phòng Nhân sự vừa từ trong đó

đi ra. Chúc Tiểu Tiểu vì làm sai việc, thật sự có chút e ngại khi gặp phải

người của phòng Nhân sự, đợi bọn họ đi xa rồi, mới bước vào phòng.



A Dũng và A Cường, hai người đã được tiêm huyết thanh,

băng bó vết thương, truyền dịch, tinh thần tỉnh táo nằm lại trên giường bệnh.

Hai người đàn ông vẻ mặt đau thương, mắt đều đỏ lên, chắc là đang nghĩ đến Tống

Bình.



Chúc Tiểu Tiểu không biết nên nói gì trong khi bọn A

Cường cứ luôn miệng cảm ơn cô. Dù gì với bản lĩnh chỉ làm vướng chân người khác

của cô, còn dám xông xuống xe cứu bọn họ, cũng thật sự coi là dũng cảm rồi.

Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy lời cảm ơn, trong lòng càng rầu rĩ hơn.



Những người cô coi là quen biết đều chưa quay lại công

ty. Ray và các đồng nghiệp trong bộ phận cũng vẫn đang bận. Chu Duệ vội vội

vàng vàng chạy đến thăm cô, nói với cô chuyện này Ray biết rồi, các đồng nghiệp

trong bộ phận đều nhờ anh chuyển đến cô lời hỏi thăm, cô không sao là tốt rồi,

bảo cô đừng tự trách mình quá. Nói đơn giản mấy câu rồi anh ta lại vội vội vàng

quay về phòng giám sát làm việc.



Tiểu Tiểu ngồi một mình ở vị trí, cảm thấy những đồng

nghiệp khác đều có việc để làm, chỉ mình cô là chẳng có tác dụng gì, chỉ làm

vướng chân mọi nguời, trong lòng vô cùng buồn bã.



Chẳng bao lâu sau, mấy đồng nghiệp vội vội vàng vàng

chạy ra khỏi công ty, thấp thoáng nghe thấy hình như Smile mang thi thể của

Tống Bình quay lại rồi. Chúc Tiểu Tiểu muốn đi xem xem, nhưng được báo rằng

trước mắt sự việc vẫn trong quá trình điều tra xử lý, người không được cho phép

không thể đến xem.



Chúc Tiểu Tiểu thẫn thờ đứng ở đó, không chú ý đến

Smile và Happy ở đằng xa đang vừa nói chuyện vừa nhìn cô, trên mặt của hai

người đều không chút biểu cảm.



Sau đó, phòng Nhân sự thông báo, ngày mai toàn thể

nhân viên trong công ty dự họp. Chúc Tiểu Tiểu đoán chắc chắn là vì sự việc ngày

hôm nay. Cô thất thần đi tới dãy hành lang mình đã đứng tuyên thệ, nhìn thấy

khuôn mặt tươi cười của các hàng ma sư quá cố trên tường, cuối cùng không kìm

được ngồi xuống, vùi mặt vào đầu gối khóc, trong lòng liên tục nói: "Xin

lỗi, xin lỗi...".