Heo Yêu Diêm Vương

Chương 18 :

Ngày đăng: 04:24 20/04/20


Ngày hôm đó, Chúc Tiểu Tiểu cũng chẳng biết mình làm

thế nào mà có thể trụ vững đến giờ tan làm. Dù gì tất cả mọi người đều vẫn đang

căng thẳng tăng ca, chỉ người không có bản lĩnh như cô đây chẳng dùng được vào

việc gì mới có thể nhàn nhã về nhà. Cô cúi đầu đi mãi đi mãi, khi ngẩng lên thì

nhìn thấy một quán nhỏ, liền vào trong gọi đầy một bàn đồ ăn. Khi buồn bã, ăn

uống là thích hợp nhất!



Chúc Tiểu Tiểu ăn liên tục tới lúc không thể ăn nổi

nữa, mới ôm cái bụng căng tròn, tiếp tục cúi đầu lang thang trên đường, tâm

trạng vẫn vô cùng tồi tệ.



Tâm trạng của cô hễ không tốt, là những chuyện xui xẻo

sẽ liên tục xảy ra. Chúc Tiểu Tiểu vừa không để ý một chút, không nhìn thấy

dưới chân là bậc thang của đường đi bộ, liền vấp vào đó, cả người ngã nhoài

xuống đất thành hình chữ "Đại".



Với cú ngã này, Chúc Tiểu Tiểu luôn miệng kêu đau

"ai da ai da”, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, trên con đường lớn tối

đen, không một ai để ý đến cô.



Ở trong công ty Chúc Tiểu Tiếu không để lại quần áo dự

phòng, cho nên hôm nay sau khi tắm rửa thay đồ phải mặc chiếc váy lần trước để

lại. Điều này khiến cô một mặt thấy may mắn là bộ dạng xấu xí tứ chi vòng kiềng

của mình lộ ra không có ai nhìn thấy, một mặt lại thấy buồn vì cảm giác cô đơn

và xui xẻo của mình. Cô bò dậy, ống chân đau buốt đành phải ngồi xuống đất



Chúc Tiểu Tiểu nhìn lòng bàn tay của mình, bị trầy

xước chút xíu, nắn nắn cổ chân, thấy đau dữ dội, chắc mẩm cú ngã vừa rồi có lẽ

đã khiến chân bị trật. Cô buồn rầu, hóa ra lại tệ đến thế. Lần này rõ ràng

không thể đứng dậy nổi nữa, Tiểu Tiểu ngồi trên mặt đất khóc tu tu.



Trên đường có vài ba người đi qua, thấy một cô gái trẻ

ngồi dưới đất khóc, trông rất mất hình tượng. Mấy người ái ngại, chẳng đến hỏi

han, chỉ đi thật nhanh, sợ là đụng phải bệnh nhân tâm thần. Chúc Tiểu Tiểu càng

khóc càng lớn, đừng có để ý đến cô là tốt nhất, cô chính là đồ xui xẻo, cứ để

cô khóc một mình cho chán đi.



Một đôi giày da đen bóng đến bên cạnh Chúc Tiểu Tiểu

từ lúc nào, giọng đàn ông lạnh lùng hỏi: "Khóc cái gì?".



Chúc Tiểu Tiểu ngẩng đẩu lên nhìn, thân hình cao lớn

đó không phải Nghiêm Lạc thì còn là ai. Cô hé miệng, bộ dạng đáng thương gọi:

"Boss".



Khuôn mặt Nghiêm Lạc cứ y như một khối băng, nhưng

trong lòng lại thở dài. Anh vì chuyện cô tự ý ra ngoài làm việc, đang muốn giáo

huấn cho cô một trận, nhưng còn chưa mắng được, thì đã nhặt được một cô gái

ngồi khóc thút thít bên đường.



"Đây là thế nào?"



"Chân trật khớp rồi", cô nước mắt lưng

tròng.



Anh ngồi xuống nhìn chân cô, duỗi tay nắn nắn, Chúc

Tiểu Tiểu kêu oai oái, đau quá!



Nghiêm Lạc nhìn cô một cái: "Heo ngốc", vừa

mắng vừa duỗi cánh tay cẩn thận ôm lấy cô.



Cô ấm ức lau nước mắt, ngoan ngoãn dựa vào vai anh,

nhỏ tiếng nói: "Boss, em phạm lỗi rồi".



"Em biết là được rồi!"



"Nhưng em không phải là cố ý, em không biết sẽ

xảy ra chuyện như thế này. Anh ta bảo em đi cùng đội, em không dám nói không,

những người khác đều không có mặt", cô lại thút thít: "Em không thích

anh ta, nhưng anh ta chết rồi, em rất buồn. Đều trách em, em nên báo cáo, không

nên cứ đi luôn như thế". Cô kìm nén lâu như vậy, lúc này cuối cùng cũng có

người đế trút ra.



Nhắc đến Tống Bình, Nghiêm Lạc liền nổi giận, anh cố

kiềm chế không nói gì. Chúc Tiểu Tiểu cũng không mong chờ anh an ủi, chỉ cần

anh ở bên cạnh cũng khiến cô yên lòng hơn rất nhiều rồi. Có người để trút hết

lòng dạ, cô cảm thấy thoải mái hơn hẳn.



"Em không thích xác sống, nhìn ghê lắm, bọn chúng

còn ăn thịt người." Không biết vì đang khóc, hay vì nghĩ tới xác sống, cô

bắt đầu nôn khan.



Nghiêm Lạc dừng lại, đỡ cô xuống, để cô có thể nôn vào

gốc cây. Chúc Tiểu Tiểu xua xua tay, biểu thị không nôn nổi.



Anh lại bế cô lến. Chúc Tiểu Tiểu không buồn nôn nữa,

tiếp tục nói: Yêu sói cũng rất ghê, sức mạnh của bọn chúng kinh khủng lắm, em

căm ghét bọn chúng".



Nghiêm Lạc để mặc cho cô nói, đi đến bên cạnh xe, anh

ấn nút mở khóa từ xa, ra hiệu cho Chúc Tiểu Tiểu kéo cửa xe, đặt cô vào trong,

sau đó cúi đầu nhìn chân cô, duỗi tay gỡ giày của cô ra, vứt sang một bên.



Không được, không được. Giày của em mới mua để đi

làm, rất đắt đó." Chúc Tiểu Tiểu sốt ruột, tháng đầu tiên cô đi làm đã bị

phạt, còn không biết là có bị trừ lương hay không, cô nghĩ đến mà đau lòng.



Nghiêm Lạc nhìn cô, nhíu mày lại, cuối cùng vẫn giúp

cô nhặt giày về. Chúc Tiểu Tiểu ôm đôi giày vào trong lòng, lẩm bẩm nói:

"Đó là giày của người ta, chưa hỏi gì đã vứt bừa đi". Cô vừa rồi còn

thê thảm như vậy, lúc này đã lại dám to gan trách móc, bĩu môi với Boss đại

nhân.



Nghiêm Lạc chẳng chút biểu cảm, bộ dạng như hoàn toàn

không nghe thấy gì, anh đi về phía bên ghế lái, ngồi vào, khởi động xe.



Chân của Chúc Tiểu Tiếu càng lúc càng đau, rất nhanh

sau đó thì sưng lên một cục, cô đau đến mức chẳng có tâm trạng mà nói nữa. Nghiêm

Lạc thấy cô như vậy, sắc mặt cũng trở nên khó coi, anh nhanh chóng đạp ga tăng

tốc, hai người chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện.



Nửa đêm rồi chỉ có thể đến thẳng phòng cấp cứu, cô y

tá vội vàng đi gọi bác sĩ. Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy, cô y tá này không phải là

nhiệt tình làm hết chức trách, mà thật ra vì cô ta bị Boss đại nhân mặt mũi đen

xì dọa. Anh cứ hằm hằm, bừng bừng "sát khí", khiến cho người đứng bên

cạnh cảm thấy vô cùng áp lực. Cô y tá kia lúc đầu đứng ngẩn ra nhìn khuôn mặt

đẹp trai của Nghiêm Lạc, sau đó thì hoảng hốt chạy đi tìm bác sĩ, bộ dạng của

cô ta khiến Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy rất vui.



Cô không biết bây giờ là mấy giờ, mở túi lấy điện

thoại ra xem, giật thót mình, lại có tới sáu cuộc gọi nhỡ, tên người gọi điện

đến đều là: Nghiêm Lạc.



Chúc Tiểu Tiểu chột dạ, nhanh chóng cất điện thoại đi.

Thôi chết rồi, hóa ra sau khi tan làm Boss đã đi tìm cô, xem chừng là muốn giáo

huấn. Bây giờ cô như dê rơi vào miệng hổ rồi, không biết sẽ thê thảm đến thế

nào đây.



Nghiêm Lạc quay người lại, nhìn thấy bộ dạng rụt đầu

rụt cổ kỳ quái của Chúc Tiểu Tiểu, hỏi: "Em làm sao vậy?".



Chúc Tiểu Tiểu ý thức được, bắt đầu cầu xin:

"Boss, lần sau em không dám tùy tiện ra ngoài nữa, có thể nào không phạt

em không?".



"Bây giờ chân em đang bị thương, đừng nhắc anh

mắng em."



Chúc Tiểu Tiểu bĩu môi, Boss thật là không biết nói

chuyện. Cô lén nhìn anh, cảm thấy anh dường như tâm trạng vẫn tốt. Nhưng hôm

nay cô thảm như vậy, tâm trạng của anh khá tốt có phải là không thông cảm với

cô quá không? Nhưng mà, anh không mắng cô, điều này khiến cô an tâm phần nào.

Sau đó, vấn đề lại xuất hiện.



"Boss, sao mà trùng hợp như vậy, anh lại tìm thấy

em?



"Em nên thấy may mắn là trùng hợp như vậy, nếu

không bây giờ em vẫn ngồi dưới đất khóc.”



Chúc Tiểu Tiểu bĩu môi, khi cô khóc, chẳng cảm thấy

gì, bây giờ nghe Boss đại nhân nhắc đến như thế này, đột nhiên lại thấy thật

mất mặt. Cô phủi phủi váy, giả câm không nói.



Một lát sau, bác sĩ đến. Đó là một bác sĩ trung niên

hói đầu, ông ta nhấc cái chân bị thương của Chúc Tiểu Tiểu cao lên một chút,

xem xét cẩn thận. Nghiêm Lạc lập tức đem chiếc áo khoác ngoài của mình đắp lên

chân của Tiểu Tiểu, hai người bác sĩ và Tiểu Tiểu đều ngẩn ra.



Chúc Tiểu Tiểu đang mặc váy, chân vừa nhấc cao, chiếc

váy liền bị kéo lên, Tiểu Tiểu đang đau, chẳng phát hiện ra mình đã bị lộ cả

một phần đùi. Chiếc áo khoác này của Nghiêm Lạc vừa che lên, cô liền hiểu,

không ngăn được cảm giác xấu hổ, đỏ bừng mặt.



Bác sĩ kia nhìn biểu cảm của Nghiêm Lạc một cái, căng

thẳng lau mồ hôi lạnh, chân cũng không dám nhìn nhiều, nhanh chóng viết bệnh

án: "Chỉ bị thương phần mềm, không có vấn đề gì lớn. Tôi kê hai loại thuốc

bóp, một loại thuốc xịt, quay về có thể dùng đá lạnh chườm trước, trong vòng ba

ngày không được chạm vào nước nóng, đừng đi lại. Tốt nhất là giữ nguyên chân,

nghỉ ngơi hai tuần là được".



"Mắt của ông là máy X quang? Chỉ xem thế này liền

biết là xương không bị thương?"



Giọng nói cúa Nghiêm Lạc trầm trầm, không cần phải lớn

tiếng đã dễ dàng khiến bác sĩ cảm thấy mình thực sự không làm hết chức trách.



"Ý, vậy, hay là chụp một tấm nhé."
bắt đầu xua đuổi những nữ yêu, nữ tinh thân cận của Diêm Vương.



Sau mấy lần bị heo con phá hoại chuyện ân ái, Diêm

Vương cuối cùng cũng thấy nó phiền phức, người tuyên bố trong địa phủ không

được nuôi súc sinh, phải đưa chú heo con quay lại vòng luân hồi đi đầu thai

chuyển thế. Diêm Nữ Vương mặc dù không nỡ nhưng cũng chỉ có thể làm theo.



Heo con là bảo bối trong địa phủ, đương nhiên phải

chọn gia đình tốt có tiền có thế tâm địa lương thiện để heo con đầu thai làm

tiểu thư, sống những ngày tốt đẹp. Nhưng tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ

có điều vào ngày heo con đầu thai, nó đột nhiên vùng thoát khỏi tay Mạnh Bà khi

bà đang chuẩn bị cho nó uống canh, chạy thẳng một mạch đến đại điện của Diêm

Vương.



Lúc đó Diêm Vương đang cùng thuộc hạ tiếp đãi mấy vị

khách thần ma quan trọng, và không ngờ rằng heo con đã xông vào đại điện. Heo

con chẳng nói lời nào, dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, nó xông đến tặng

cho Diêm Vương một nụ hôn thực sự.



Nụ hôn này cũng giống như là cho Diêm Vương một cái

tát trước mặt mọi người. Đứng trước những vị khách quan trọng phải chịu sự sỉ

nhục lớn như thế này, Diêm Vương làm sao có thể nuốt trôi cơn giận? Người một

quyền đánh văng heo con ra, mặc nó trọng thương ngã xuống đất bất động. Diêm

Vương kìm nén cơn giận, không đánh cho heo con hồn bay phách tán ngay tại đó đã

là kiềm chế lắm rồi.



Chú heo con trở thành kẻ thân mang trọng tội, bị đưa

vào nhà lao của địa phủ đợi ngày xử lý. Nhưng cơn giận của Diêm Vương khó xuôi,

không muốn để ý đến chuyện này nữa, thậm chí lệnh cho mọi người không được nhắc

đến chú heo con. Diêm Nữ Vương cũng cảm thấy địa phủ bị một con heo làm mất thể

diện, cũng vô cùng tức giận.



Lúc đó, không có người nào đi thăm chú heo nhỏ, nó bị

giam trong nhà lao cô độc, rất lâu rất lâu.



Đoạn truyện viết đến đây thì kết thúc, Chúc Tiểu Tiểu

đọc tới đó cảm thấy rất buồn. Dường như cô rất hiểu tâm tư của chú heo này. Tuy

bút pháp của Tề Nghiên La cực kỳ bình thường, không dùng quá nhiều biện pháp tu

từ, chỉ đơn giản đều đều thuật lại sự việc, nhưng Chúc Tiểu Tiểu không biết vì

sao, lại đồng cảm và hiểu rất rõ rằng, chú heo đang yêu!



Tuy nó chỉ là một con vật, chỉ là một con thú cưng,

nhưng nó yêu rồi! Nó đã yêu Diêm Vương! Sâu sắc và chân thành như vậy!



Khi đó nó xông đến hôn Diêm Vưong một cái, chỉ là muốn

biểu đạt tình yêu của nó, nó sợ sẽ không kịp nữa, sau khi đầu thai, thì không

thể có cơ hội gặp lại Diêm Vương nữa. Thậm chí từ nay nó sẽ không thể nhớ một

người như Diêm Vương, những ngày tháng người cho nó ăn, xoa đầu nó, đưa nó đi

dạo, im lặng cho nó ngủ bên cạnh, đến một chút xíu ký ức cũng không còn nữa.



Chú heo con chẳng qua là vướng phải một hoàn cảnh sai

lầm, lựa chọn phương thức biểu đạt sai lầm.



Chúc Tiểu Tiểu buồn rầu muốn biện giải thay cho chú

heo con. Heo con chỉ là một chú heo, lại không biết nói chuyện, cũng không biết

viết chữ, nó ngoài việc dùng động tác thân mật để thổ lộ ra, còn có thể dùng

phương thức nào để biểu đạt tình yêu đây?



Đáng thương rằng nó chỉ là một con heo!



Chúc Tiểu Tiểu rất muốn biết chuyện xảy ra sau đó, cô

gọi điện thoại cho Tề Nghiên La, Tề Nghiên La bắt máy: "Cậu đọc

rồi?".



"A La, mình thích chú heo con này quá, xin cậu

đấy, nhất định phải cho nó một kết cục hạnh phúc."



Tề Nghiên La ở đầu dây bên kia mãi cũng không trả lời,

lúc sau mới hỏi Tiểu Tiểu: "Cậu cảm thấy, kết thúc như thế nào là hạnh

phúc đây?”.



"Đương nhiên là người có tình cuối cùng được trở

về bên nhau." Chúc Tiểu Tiểu chẳng do dự chút nào: "Chưa biết chừng

Diêm Vương sẽ mềm lòng, đột nhiên ngộ ra sự quan trọng của chú heo con với

mình, đón chú heo nhỏ từ trong lao ra, hai người từ đó về sau sống những ngày

tháng hạnh phúc...". Cô nói đến đây, tự mình đã thấy buồn cười, để một con

heo làm vương hậu của địa phủ, thật là hơi lừa đảo một chút.



Chúc Tiểu Tiểu tưởng tượng ra hình ảnh heo con trong

phim hoạt hình, mặc áo cưới, đội mũ hoa... Thật thú vị biết bao. Diêm Vương

nhất định là người thuộc loại lạnh lùng, khô khan, thích nghiêm mặt, nhưng thực

ra cũng có chút ấm áp. Nếu không thì sao ngài ấy lại biết mềm lòng đưa heo con

đến đài Vọng Hương để nó được nhìn thấy người chủ nhân nhỏ trước kia?



Không biết vì sao, Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên nhớ đến

Boss,



Ai da, Nghiêm Lạc, cái tên này gần giống với tên Diêm

La1 Vương mà. Chúc Tiểu Tiểu

vui vẻ, cười ha ha, nếu như hình dáng của Diêm Vương giống như Boss, vậy chú

heo con đó kiếm được lời rồi.



1 Diêm

La Vương cũng chính là Diêm Vương. Nghiêm Lạc, tiếng Trung phát âm lá Yán Luò;

còn Diêm La phát âm là Yán Luó, tương đối giống nhau.



Nhưng mà nói ra thì thực sự là trùng hợp, Diêm Vương

bị heo cưỡng hôn, Boss cũng bị bạn gái trước của anh cưỡng hôn; Diêm Vương sau

khi bị hôn thì tống heo con vào trong ngục, Boss sau khi bị hôn thì giáng chức

cô gái kia. Câu chuyện này rõ ràng chính là chuyện thật viết theo lối huyễn

hoặc mà.



Chúc Tiểu Tiểu đổ người xuống giường, duỗi tay vùi

chiếc gối ôm vào trong lòng, cầm điện thoại vừa nói chuyện vừa lăn trên giường,

thật vui vẻ, câu chuyện này rất nhiều tình ý.



Đợi một chút, Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên dừng lại, ngây

ra nhìn trần nhà. Vì sao câu chuyện của A La giống như là chuyện đã trải qua

của Boss vậy? Chỉ khác có nhân vật và bối cảnh mà thôi.



Điều này thực sự trùng hợp đến mức kỳ lạ!



Chúc Tiểu Tiểu cẩn thận suy nghĩ lại, A La có từng

nói, cô ấy và Boss rất thân, nhưng hai người quá không hợp nhau. Thấy bọn họ

mỗi lần giáp mặt, cô cũng có cảm giác bọn họ là oan gia.



Hơn nữa Chúc Tiểu Tiểu vào công ty mới hay, hóa ra

người trong công ty đều biết A La, đồn là cô ấy còn lợi hại hơn bất kỳ nữ hàng

ma sư nào. Cô ấy cũng là người làm công việc này, chỉ có điều không nhậm chức

trong công ty mà thôi.



Còn nữa, khi học năm nhất, A La lỡ miệng nói qua cô ấy

có bạn trai, nhưng sau đó rất ít để cập đến tình hình bạn trai của mình. Còn

nữa còn nữa, Boss vô cùng chiếu cố đối với cô, có phải bởi vì cô là người bạn

được A La nhờ vả?



Trái tim Chúc Tiểu Tiểu đập loạn lên, "Thịch

thịch thịch". Lẽ nào... lẽ nào Tề Nghiên La chính là cô gái cưỡng hôn năm

đó? Với cá tính của A La, sự việc như thế này cô ấy chắc chắn dám làm!



Khi học năm nhất, có thời gian A La rất bận, cô ấy nói

cô ấy đang làm thêm, theo thời gian mà nói, đích xác là trùng hợp.



Cho nên, A La căn bản là có một giai đoạn tình cảm

khắc cốt ghi tâm với Boss, và còn vì nguyên nhân gì đó, mà hai người phải chia

tay.



Chân tướng của sự thực lẽ nào là như thế?



Hai người này vốn dĩ sẽ không gặp lại nhau, thì trong

tiểu khu nhà cô lại bắt đầu có chuyện ma quỷ, A La vì giúp cô, bảo cô đi tìm

Nghiêm Lạc, thế là, cô và sự kiện này trở thành cơ hội để A La và Boss gặp lại

nhau?



"Này, sao cậu không nói gì?", Tề Nghiên La

la hét lên trong điện thoại, làm cho Chúc Tiểu Tiểu bừng tỉnh. Cô cảm thấy mình

dường như vừa phát hiện bí mật rất to tát, cẩn thận thăm dò: "A La, câu

chuyện này của cậu, hình như có nguyên mẫu phải không? Nhân vật chính mình quen

chứ?".



Tề Nghiên La do dự một chút: "Có thể nói như

vậy".



"A La, vậy..."



"Xin lỗi, mình không thể nói nhiều, cậu đọc câu

chuyện là biết, nếu như cậu có thể từ trong đó hiểu ra điều gì, thì chớ có hoài

nghi."



Hai người kết thúc cuộc nói chuyện, Chúc Tiểu Tiểu

không kìm được, lại tiếp tục những suy tưởng lãng mạn, lan man của mình. Dựa

vào quan hệ giữa A La và Boss nhất định họ còn có tình cảm, cho nên Boss mới

đối tốt với mình như vậy, chắc chắn là muốn thu hút sự chú ý của A La. Chưa

biết chừng, còn muốn mình nói tốt giúp anh trước mặt A La nữa.



A La chắc chắn cũng cảm thấy vẫn còn yêu Boss, nhưng

lại không thể hiện ra mặt. Sau cùng, Boss đã từng nói năm đó là anh gạt cô ấy

đi. Cho nên bây giờ A La mới muốn viết lại câu chuyện của bọn họ, chỉ thay đổi

bối cảnh, nhân vật và cất giữ lại. Cô ấy cổ quái như thế này, đột nhiên muốn

viết tiểu thuyết, là muốn cứu vãn lại tình cảm hay sao?



Tiểu Tiểu đứng ngồi không yên, bồn chồn, cảm thấy vai

mình nặng trĩu, trách nhiệm của cô quá lớn! Muốn làm cho hai người yêu thương

nhau này gương vỡ lại lành, xem ra Chúc Tiểu Tiểu cô không ra tay thì không

được rồi. Nhưng mà, phải bắt đầu thế nào mới được đây?