Heo Yêu Diêm Vương

Chương 28 :

Ngày đăng: 04:25 20/04/20


Lúc này đã gần mười một giờ đêm, phía bên khách sạn

vẫn chưa có bất cứ động tĩnh gì, số điện thoại thần bí kia từ đầu đến cuối vẫn

không mở máy, người thứ năm ở lại trong căn phòng xảy ra vụ án tại khách sạn

cũng vẫn chưa biết được là ai.



Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên nhớ ra, số điện thoại của nhà

Vu Lạc Ngôn tổ chức Thần Khải là làm thế nào mà biết được? Người kia cung cấp

cho Chung Tường Sơn tin tức bệnh trạng của Vu Lạc Ngôn và những người bị lừa

khác, những tin tức này Thần Khải làm thế nào mà có?



Chúc Tiểu Tiểu vội vội vàng vàng đi tìm Vu Kiến Quốc:

"Chú Vu, Vu Lạc Ngôn bị bệnh, bọn chú đã đưa đi những bệnh viện nào để

khám, hoặc là có tìm đến những bác sĩ nào?" .



Vu Kiến Quốc lập tức gọi điện thoại, sau khi hỏi rõ

ràng liền viết ra tên của các bệnh viện, bác sĩ, số điện thoại... đưa cho Tiểu

Tiểu, thậm chí họ tên, số điện thoại của cố vấn sức khỏe gia đình cũng đưa cả

ra.



Chúc Tiểu Tiểu đem những tin tức này nhanh chóng đến

thảo luận với mọi người, cái gọi là "Thần Khải" này có thể cung cấp

được tin tức về tình hình bệnh tật cho Chung Tường Sơn, vậy có phải nghĩa là

hắn đang nhậm chức trong cơ quan y tế điều trị hoặc là có quan hệ tương đối mật

thiết với những chỗ đó. Các suy đoán này được sự đồng ý của mọi người, Ray cũng

cho rằng muốn cung cấp máu cho yêu ma hoặc là tế người, bệnh viện đích xác là

lá chắn tốt nhất.



Thế là Chu Duệ từ chỗ Chung Tường Sơn hỏi được danh

tính, điện thoại của những người đã bị ông ta lừa. Sau đó ngay trong đêm, yêu

cầu bên cảnh sát lộ diện gặp những người này dò hỏi, tìm hiểu trước đây bọn họ

đều đã đến khám ở những bệnh viện nào, khám qua của những bác sĩ nào.



Hơn hai giờ sáng, tư liệu đối chiếu của bệnh viện cuối

cùng cũng xuất hiện, mục tiêu chỉ đến bệnh viện An Thánh, chỗ đó cách khách sạn

Hải Dật Hằng Nhã năm con đường, tức là gần 10 km.



A Dũng dẫn tổ của anh lái hai chiếc xe công ty trang

bị xuất phát, sau khi Tống Bình mất, anh vượt qua sát hạch trở thành tổ trưởng

mới của tổ 52. Sự việc lần đó khiến tất cả mọi người không còn dám có bất kỳ

khinh mạn nào đối với quy định an toàn nữa.



Cùng đi với A Dũng còn có một nhân viên cảnh sát trong

tổ của Hồ Dương. Chúc Tiểu Tiểu và Chu Duệ ở lại công ty làm điều phối hỗ trợ

cho hành động ở bệnh viện An Thánh. Bọn họ mở sẵn thiết bị giám sát điều khiển,

đợi lệnh bất cứ lúc nào. Bởi vì hành động ở bệnh viện kia cũng thuộc phạm vi vụ

án tại khách sạn, cho nên bọn họ và tổ của Ray ở trong cùng một phòng điều

khiển giám sát, thuận tiện thông báo trao đổi tin tức.



Nhóm của A Dũng đã đến bệnh viện. Sau khi kiểm tra

xong thiết bị liên lạc và điều chỉnh lại máy giám sát siêu nhỏ trên vai, A Dũng

đưa A Cường và nhân viên cảnh sát Tiểu Mạc đi vào trong bệnh viện. Một tổ viên

khác là Tiếu Phi trước đó mấy phút đã đi vào trước, anh tìm đến buồng máy và

phòng theo dõi giám sát của bệnh viện, đem hình ảnh giám sát của bệnh viện

chuyển về công ty, kiêm phụ trách bảo vệ cho bọn A Dũng làm việc. Hai hàng ma

sư còn lại thì đặc biệt trấn giữ trên hai chiếc xe được phân.



Nhóm người A Dũng đầu tiên chia nhau ra, đi tới những

địa điểm lớn của bệnh viện để tuần tra, không phát hiện thấy điều gì khác

thường. Sau đó A Dũng và cảnh sát Tiểu Mạt đi tìm bác sĩ trực ban để hỏi, A

Cường thì lặng lẽ đến phòng làm việc của bác sĩ, bác sĩ điều trị của mấy bệnh

nhân kia lại không phải là cùng một người, nhưng không loại trừ khả năng giữa

các bác sĩ có thể trao đối tư liệu bệnh nhân cho nhau.



Lúc này đã quá ba giờ sáng, khu hành chính trong bệnh

viện gần như không có người, rất nhiều chỗ đã tắt đèn, cả tầng lầu yên tĩnh u

ám. A Cường vừa đi vừa nhỏ tiếng báo cáo vị trí của mình, anh mở cửa phòng làm

việc của bác sĩ ra, đi vào trong cẩn thận lật tìm kiểm tra.



Bọn A Dũng đang hỏi han bác sĩ trực ban, đối phương

trả lời ứng phó mấy câu, nói phải gọi điện thoại cho viện trưởng báo cáo trước,

bọn A Dũng đồng ý, lùi sang bên cạnh đợi.



Còn hình ảnh trong phòng giám sát của bệnh viện mấy

phút trước đã được chuyển tất cả đến máy giám sát của công ty, Tiếu Phi thuận

lợi hoàn thành công việc của mình. Nhìn vào hình ảnh trên màn hình, mọi thứ vẫn

rất bình thường. Lúc này điện thoại của Chúc Tiểu Tiểu vang lên, cô nhìn xem,

là Boss, liền vội vàng nhận điện, nhỏ tiếng nói: "Boss, em đang bận, không

tiện nói chuyện".



Phía bên kia Nghiêm Lạc lạnh lùng hừ một tiếng:

"Chuyện lớn đến thế sao?".



Chúc Tiểu Tiếu bĩu môi, không biết nên tiếp lời thế

nào, con người này, chắc chắn đang cố ý trêu cô. Nghiêm Lạc ở bên kia lại nói:

"Biết em đang tăng ca rồi, không nói chuyện, anh chỉ gọi điện đến để nghe

giọng nói của em, anh dập máy đây". Nói xong anh dập máy thật, lại còn dập

cực kỳ dứt khoát.



Chúc Tiểu Tiểu nhìn chiếc điện thoại, đây là ý gì chứ,

kỳ lạ. Cô đang oán thán trong lòng thì lúc này bệnh viện đột nhiên mất điện,

hình ảnh trên màn hình giám sát tất cả tối đen.



Chu Duệ lớn tiếng nói với mọi người ở bên kia qua

thiết bị liên lạc: "Mọi người giữ nguyên vị trí, đừng hoảng loạn. Bệnh

viện có điện dự phòng".



Chúc Tiểu Tiểu thao tác nhanh nhẹn, điều chỉnh máy

giám sát mini trên vai bọn A Dũng sang chế độ nhìn ban đêm.



Một đồng nghiệp khác ở bên cạnh cũng rất mau lẹ, kiểm

tra lại một lượt: "Điện cung ứng ở khu vực đó không vấn đề gì, chỉ có mỗi

bệnh viện mất điện".



Kỳ lạ! Tình huống này không bình thường!



Một phút sau, điện dự phòng vẫn còn chưa khởi động,

Ray ở bên cạnh nhanh chóng chỉ thị: "An toàn là quan trọng nhất, bảo bọn

họ rời khỏi đó trước".



Lúc này bên trong bệnh viện đã rối tung lên, bệnh

nhân, người nhà kêu ca không ngừng, các y tá vội vàng vỗ về, cầm đèn dùng trong

trường hợp khẩn cấp đến, có một số bắt đầu gọi điện thoại, hỏi về sự việc cung

ứng điện.



Tiếu Phi ở trong buồng máy tối đen như mực bên này bật

đèn pin, cả đoạn đường lần sờ đi ra, dưới sự chỉ dẫn của Chúc Tiểu Tiểu rút lui

tới ngoài cửa lớn của bệnh viện, nhưng anh đang đi đột nhiên dừng lại:

"Tiểu Tiểu, chỗ này không có đường".



"Con đường này khi nãy anh đã đi qua, không sai

đâu. Tôi đang nhìn trên hình ảnh của thiết bị giám sát, đều bình thường mà, đi

hết chỗ này lại rẽ trái thì là cửa lớn của bệnh viện rồi.



Tiếu Phi nghe vậy tỏ ra rất kỳ lạ, anh giơ tay sờ vào

giữa khoảng không ở trước mặt, làm động tác biểu ý: Ở trước mặt tôi là một bức

tường.



Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc há hốc miệng ra, Ray sắc mặt

nặng nề: "Là kết giới, bọn họ bị giam bên trong rồi".



Quả nhiên A Cường và A Dũng đều gặp phải vấn đề như

vậy, bọn họ cứ đi qua đi lại một chỗ mà không tìm được đường ra. Những gì bản

đồ không gian trên màn hình giám sát nhìn thấy không giống với những gì mắt

thật bọn họ nhìn thấy. Bốn người đi vào trong, bị giam lại ở ba khu vực khác

nhau trong tòa nhà bệnh viện.



Ray nhanh chóng thông báo cho bọn Smile biết: “Phía

bệnh viện bên kia có chuyện, nhóm của A Dũng sau khi đi vào gặp phải kết giới

mang cảnh ảo, e là khách sạn bên đó cũng có chuyện khác thường, các anh phải

cẩn thận hơn".



Lúc này một trong số hai hàng ma sư ở lại giữ xe tên là

Phương Khải cầm rìu phá ấn chuẩn bị xông vào bệnh viện ứng cứu. Anh ở cửa lớn

lại không gặp phải trở ngại nào, rất thuận lợi đi vào bên trong. Chu Duệ bảo

anh thử đi ngược ra ngoài, kết quả không ra được. Đây là kết giới một chiều,

chỉ có thể vào không thể ra.



Phương Khải niệm chú, vung tay cầm rìu phá ấn chém vào

kết giới trên cửa lớn, lưỡi rìu đó còn chưa hạ xuống, một lực gió mạnh đã đột

nhiên ập đến, cả người Phương Khải bị đẩy bật ra xa, ngã xuống đất, cây rìu

trong tay cũng bị rơi mất. Đồng hồ của anh phát ra ánh sáng màu đỏ, là ác linh!



Phương Khải phản ứng rất nhanh, liền lăn một vòng,

tránh được một đòn tấn công của ác linh, sau đó nhanh tay vung ra một sợi dây

trói hồn. Đáng tiếc con ác linh cũng rất mau lẹ, lập tức tránh được. Sợi dây

trói hồn đó bay bay rồi rơi xuống đất. Phương Khải không mang kính nhận hồn,

không nhìn thấy bóng sáng của ác linh, chỉ đành giữ chặt dây trói hồn và bình

dẫn hồn cẩn thận phòng bị, nhưng lúc này anh phát hiện màu đỏ trên đồng hồ đã

không còn nữa rồi.



Con ác linh kia chỉ tấn công một lần liền rút lui,

điều này thực sự không bình thường. Nếu nói nó là bị dây trói hồn của Phương

Khải dọa cho sợ chạy, cũng không hợp lý lắm. Có thể đem Phương Khải một người

đàn ông to khỏe như thế hất một cái ngã xuống đất, lại có thể tránh được dây

trói hồn, chứng tỏ năng lượng của ác linh này không phải tầm thường. Nhưng vì

sao nó lại rút lui nhanh như vậy?



Hàng ma sư còn lại đang trông giữ trong xe nghe được

tin tức liền chạy xuống, lao về phía bệnh viện định đi hỗ trợ cho Phương Khải.

Nhưng vừa tới cửa bệnh viện, anh đã bị Chu Duệ gọi lại. Hóa ra Phương Khải nhìn

thấy ác linh đi rồi, liền muốn nhặt lây cây rìu phá phong ấn, ai ngờ lúc này

giữa anh và chiếc rìu, lại có thêm một đường kết giới. Phương Khải không lường

được điều này, chỉ còn biết đập mạnh lên trên đó.



Vậy là đến Phương Khải cũng bị giam trong bệnh viện
"Ok, hiểu rồi." Chúc Tiểu Tiểu nhân lúc đèn

đỏ, mở GPS ra, lại lần nữa đeo thiết bị liên lạc lên, Ray chuyển tần số của cô

đến tổ đang hành động trong khách sạn, Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng của Smile rồi:

"Các tổ chú ý, lập tức rời khỏi tòa nhà chính, tất cả các tổ viên lùi về

tòa nhà phụ phía đông đợi lệnh, mục tiêu đã chắc chắn, tòa nhà chính lập tức sẽ

được phong tỏa giăng kết giới, tất cả nhân viên di chuyển khỏi đây ngay".



Tiếp sau đó là tiếng của Tư Mã Cần: "Chỗ tôi phát

hiện có một khách hàng của tầng mười vẫn chưa chuyển đi, chúng tôi đang chạy

đến đưa anh ta rời khỏi đó, cần thêm mấy phút nữa".



"Huyền Thiên Ngọc Nữ, cô đợi một chút, bên trong

còn có người, cho chúng tôi thêm mấy phút nữa. Không. Đồ đàn bà chết

tiệt!" Happy cuồng nộ trong thiết bị liên lạc. Rõ ràng Huyền Thiên Ngọc Nữ

đã bắt đầu giăng kết giới phong tỏa.



"Đợi một chút tôi đón được anh ta rồi."

Trong thiết bị liên lạc truyền đến tiếng của Tư Mã Cần, anh chạy cật lực suốt

cả đoạn đường, giọng nói thều thào.



"Tư Mã, không còn kịp nữa, kết giới đã giăng lên

rồi, các anh không thể ra được. Trời, đây là thứ gì chứ?" Trong giọng nói

của Smile lộ rõ vẻ kinh ngạc khiến lòng Chúc Tiểu Tiểu chùng xuống. Xem ra kẻ

nhận tế phẩm bên trong tòa nhà xuất hiện rồi, có thể khiến cho Smile kinh hãi,

tuyệt đối không phải loại yêu ma quỷ quái thông thường.



"Là Hậu Khanh!" Thôi phán quan kinh hãi thốt

lên, đã nhận ra thân phận của ma thần vừa mới xuất thế này.



Hậu Khanh là ma thần thượng cổ, thủy tổ của cương thi,

hắn ta một khi xuất thế, chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.



Happy lớn tiếng nói: "Tư Mã, các cậu chạy xuống

lầu dưới đi, Hậu Khanh đang xông lên trên tầng thượng, bây giờ không có cách

nào đưa các cậu ra khỏi tòa nhà, tìm một nơi an toàn tránh trước đi. Ray, rò

quét tòa nhà chính, tìm một chỗ tà khí yếu để bọn Tư Mã Cần ẩn thân".



Lúc này Chúc Tiểu Tiểu bám theo Mẫn Kỳ đến được cửa

khách sạn, cô nhìn thấy anh ta thần sắc khẩn trương, xuống xe lao về phía tòa

nhà chính của khách sạn.



Chúc Tiểu Tiểu vừa báo cáo vừa đuổi, rất nhanh chóng

bên kia có bốn, năm người chạy đến định vây lấy Mẫn Kỳ. Mẫn Kỳ nhanh chóng xoay

tay niệm chỉ quyết, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, thì đã bị một luồng khí

đánh bật ra ngoài. Bọn họ tiếp tục xông vào, liền bị một bức tường vô hình ngăn

lại.



Trong lòng Mẫn Kỳ có chút sốt ruột, anh ta đến muộn,

bây giờ tòa nhà đã bị phong tỏa, anh ta muốn đi vào thật sự có chút phiền phức,

cũng may mới chỉ là kết giới, thứ này ắt không ngăn được anh ta.



Phàm là phong ấn kết giới, tất sẽ có huyệt điểm, anh

ta là người giỏi về cái này nhất trên đời. Kết giới phong ấn của tòa nhà vô

cùng tề chỉnh, nhưng anh ta chỉ nhìn một cái đã thấy ngay vị trí huyệt điểm.

Mẫn Kỳ ở bên cạnh bày ra kết giới phòng thân, bắt đầu vẽ bùa chu sa phá phong

ấn.



Chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, lúc này lại có một

đường kiếm tấn công đến, Mẫn Kỳ nghiêng người liên tiếp lùi mấy bước, duỗi tay

ra tóm lấy cổ tay của người tấn công đến, lại là cô gái trong lúc nửa đêm ở

bệnh viện phá hết tất cả kết giới của anh ta.



Chúc Tiểu Tiểu bị anh ta tóm lấy cổ tay phải, thế tấn

công vẫn không ngừng lại, cô thả lỏng tay, để Tiểu Phấn Hồng rơi xuống tay

trái, tay trái xoay một cái, lưỡi kiếm sắc bén lại đột nhiên dài ra hai tấc,

đâm vào phần bụng của Mẫn Kỳ. Lúc này Mẫn Kỳ không thể không buông cô ra, nhanh

chóng lùi về phía sau.



"Từ khi nào trong giới hàng ma lại mọc ra nha đầu

như cô đây?" Mẫn Kỳ thật sự chưa từng biết tới một hàng ma sư nào có bản

lĩnh về kết giới hơn những người thuộc Mẫn gia anh ta.



Chúc Tiểu Tiểu không nói gì, vùi đầu tấn công tiếp.

Ngoài kết giới của Mẫn Kỳ, mấy người đang vẽ bùa giơ rìu có ý muốn phá. Mẫn Kỳ

nheo mắt lại, dưới tình thế cấp bách ra tay độc ác, nghiêng người tránh một đòn

tấn công của Chúc Tiểu Tiểu sau đó một dao chém lên cánh tay của cô. Chúc Tiểu

Tiểu đau đớn kêu lên một tiếng, không nắm chắc được Tiểu Phấn Hồng nữa, vũ khí

"choang cạch" rơi xuống đất Mẫn Kỳ quay người tung chân một cái hung

mãnh, Chúc Tiểu Tiểu bị đá bay ra xa ngoài kết giới.



Tiểu Tiểu ôm lấy bụng, nằm cuộn lại trên mặt đất rất

lâu không động đậy. Mẫn Kỳ không để ý đến cô, nhanh chóng vẽ nốt bùa, hai lòng

bàn tay chập vào nhau lẩm nhẩm đọc, tiếp đó toàn thân sáng lên, đi vào trong

kết giới do Huyền Thiên Ngọc Nữ giăng.



Trên đỉnh của tòa nhà, Huyền Thiên Ngọc Nữ và năm vị

đệ tử của Huyền Thiên phái, còn có cả Thôi cục trưởng dẫn đầu các phán quan,

cùng Happy, Smile, mọi người đang đối mặt với một mớ tóc màu đen càng lúc càng

dài, ác chiến trong làn khói dày đặc.



Mọi người cẩn thận, ma thần Hậu Khanh này được sinh

tế gọi tỉnh, lúc này huyết lực không đủ, cần phải hút nhiều máu tươi, nhất định

không thể để hắn ta thoát ra khỏi kết giới." Huyền Thiên Ngọc Nữ vừa nói

xong lời này, liền cảm thấy kết giới của mình bị người nào đó dùng bùa chú phá.

Cô ta vung kiếm chém đứt một bó tóc của Hậu Khanh đang cuốn đến, chỗ tóc đó giống

như có sinh mệnh vậy, lại nhanh chóng dài ra, cuốn lấy.



Thôi phán quan giơ côn khua, cuộn đám tóc đen lại, lớn

tiếng hét: "Mau phong kết giới". Đến ông cũng cảm thấy được kết giới

bị phá một lỗ rồi, Hậu Khanh này không thể nào không phát giác ra.



Quả nhiên Hậu Khanh toàn thân căng cứng, dùng lực gạt

hết đám người tấn công ra, thân thể phình lên giống như muốn nổ tung, khói đen

dày đặc từ từ lan ra. Hậu Khanh này là ma vật thượng cổ, thủy tổ của cương thi,

lấy máu để sống, hút hồn dưỡng linh, còn có thuật phân thân, có thể biến hóa ra

nhiều thân thể, khó phân thật giả.



Đến lúc này cơ thể hắn ta trương căng lên, tiếp đó là

có ý phân thân, hắn ta tốc độ cực nhanh, một khi phân thân trốn ra, sợ là càng

khó bắt về hơn. Happy và Smile vung hai sợi tỏa liên1 Tiểu

Hắc và Tiểu Bạch ra, kết thành lưới dày đặc vây kín lấy Hậu Khanh. Lần này

Huyền Thiên Ngọc Nữ tranh thủ thời gian nhanh chóng niệm chú, lập lại kết giới,

lại lần nữa phong ấn chết tòa nhà.



1 Sợi

tỏa liên: Sợi xích.



Mọi người tất cả xông lên, cùng tấn công Hậu Khanh.

Hậu Khanh này vừa mới thức tỉnh, năng lượng chưa hoàn toàn khôi phục, cần phải

nhân cơ hội tiêu diệt hắn ta. Nếu không, một khi hắn ta lại hấp thu được thần

lực, thì không phải là cục diện mấy người bọn họ có thể xử lý được.



Nhưng Hậu Khanh trước mắt cũng đã đủ lớn mạnh rồi, Vô

Thường tỏa liên căn bản không giữ được hắn ta, chỉ nghe thấy "phựt"

một tiếng, tỏa liên đứt thành vô số đoạn, Happy và Smile bị đẩy bay ra ngoài

mấy mét, "ộc" một tiếng nôn ra máu. Máu tươi kích thích Hậu Khanh,

con mắt đỏ như máu của hắn ta sáng lên, móng vuốt giống như xương khô duỗi ra,

nhào về phía Happy và Smile.



Thôi phán quan kinh hãi, đưa ngang cây côn ra ngăn

chặn móng vuốt của hắn ta, Lý phán quan, Vũ phán quan chạy đến, dùng Phán Yêu

chú tấn công tới trước ngực Hậu Khanh. Nhưng chưởng chú cứ như đánh lên một bức

tường vô hình, năng lượng bị hóa giải không còn tung tích. Huyền Thiên Ngọc Nữ

vốn muốn nhân cơ hội rút kiếm đâm vào sau gáy của Hậu Khanh, yềt hầu mới là chỗ

cửa mệnh của hắn ta. Nhưng lúc này, lưỡi kiếm cũng như đâm trúng một bức tường

vô hình, cong lại, bật ngược ra sau.



Hậu Khanh chẳng biết có phải do mất kiên nhẫn, hay do

ngửi thấy mùi vị của máu người, hắn ta "soạt" một cái, hóa thành năm

thân thể, cuộn một làn khói nồng xuyên xuống dưới lầu.



Ở trên đỉnh của tòa nhà, chúng thần và ma vật đánh

nhau nước sôi lửa bỏng, còn các hàng ma sư bên này lại gặp phải một cục diện

căng thẳng khác.



Chúc Tiểu Tiểu bị Mẫn Kỳ đá ngã xuống đất, sau khi

được người ta đỡ dậy chỉ cảm thấy bụng đau như lửa đốt, nóng rực. Trong thiết

bị liên lạc truyền đến giọng của Ray, báo cáo thông qua máy giám sát của khách

sạn đã tìm thấy hành tung của Mẫn Kỳ. Hắn ta đi thang máy lên thẳng đỉnh của

tòa nhà ba mươi tầng. Tư Mã Cần nghe thấy tin tức, bảo hai hàng ma sư còn lại

đưa người khách kia đi ẩn nấp, còn mình thì chạy lên trên đỉnh tòa nhà.



Chúc Tiểu Tiểu chậm lại một chút, cảm thấy không còn

đau nữa, cũng hỏa tốc xông vào trong khách sạn. Kết giới của Huyền Thiên Ngọc

Nữ quả nhiên cũng không ngăn cản được cô, cô nhẹ nhàng chạy vào bên trong tòa

nhà.



Lúc này Mẫn Kỳ đã lên đến đỉnh, mở ba lô sau lưng, lấy

ra một chiếc hộp gỗ, bên trong đặt bốn quả cầu tròn màu đỏ máu, đây là huyết

chú đan, là Linh vật quan trọng để Hậu Khanh hoàn toàn khôi phục năng lượng,

phá vòng vây xuất thế, cũng là cống phẩm có thể giúp Hậu Khanh nguyện ý làm

việc cho anh ta. Cổ thư có viết, người hiến huyết chú đan, cũng là người hiệu

lệnh ma tính Hậu Khanh.



Mẫn Kỳ giơ cao chiếc hộp lên đỉnh đầu, đợi một lúc,

nhìn thấy trong lối đi của tòa nhà bắt đầu có khói đen tản ra, không kìm được

liền cười. Tuy quá trình này có chút khó khăn, còn gặp phải khá nhiều phiền

phức, nhưng chẳng bao lâu nữa mọi thứ đều sẽ có kết quả. Hậu Khanh một khi khôi

phục được năng lượng, những người cản đường linh tinh vớ vẩn này sẽ chẳng còn

là vấn đề.



Khói đen càng lúc càng dày hơn, một cặp mắt màu đỏ máu

đang xuất hiện thấp thoáng trong đám khói mờ.