Heo Yêu Diêm Vương

Chương 29 :

Ngày đăng: 04:25 20/04/20


Hậu Khanh nhìn thấy huyết chú đan, trong miệng phát ra

tiếng cười quỷ dị. Móng vuốt xương xẩu của hắn ta vươn dài ra, trước mắt chỉ

muốn lấy được huyết chú đan.



Tay Mẫn Kỳ có chút run rẩy, trái tim hưng phấn đập

liên hồi, vì thắng lợi đang sắp đến mà có chút quên đi tất cả.



Một chiếc phi đao lao vụt tới, nhanh như chớp đâm vào

cánh tay cầm hộp của Mẫn Kỳ. Mẫn Kỳ không phòng bị, kêu lên một tiếng thảm

thiết, chiếc hộp trên tay rơi xuống đất. Biến cố này đổi lại là một tiếng rống

thống thiết của Hậu Khanh. Ở phía sau hắn, Huyền Thiên Ngọc Nữ và các phán quan

cũng đã đuổi đến, mọi người lại lần nữa cùng nhau tấn công.



Mẫn Kỳ không để ý đến vết thương trên cánh tay, nhanh

chóng quỳ xuống nhặt bốn quả huyết chú đan. Tư Mã Cần chạy đến gần, phi

thân nhào về phía hắn ta, hai người quần nhau thành một khối.



Lúc này Chúc Tiểu Tiểu cũng chạy lên đến tầng ba mươi.

Nhìn thấy Tư Mã Cần dưới kia yà đám người Smile trên này đều đang ở tình thế

nguy cấp, nhất thời ngẩn ra, không biết nên giúp bên nào trước.



Sư huynh muội Huyền Thiên Ngọc Nữ, các phán quan và

Hắc Bạch Vô Thường, mười người hợp lại cùng đánh nhau với Hậu Khanh cũng không

chiếm được chút lợi thế nào, không chỉ bởi vì chỗ này chật hẹp, người nhiều

trái lại không tiện thi triển tấn công, càng bởi vì hai lần lúc trước không thể

đâm vào được kết giới bảo vệ cơ thể của Hậu Khanh. Năng lượng của hắn ta tuy

không đạt đến đỉnh, nhưng cũng đủ khiến những người này không tấn công vào

được.



Hậu Khanh trong lúc giao tranh kịch liệt, tóc dài cuốn

lại, lấy được một quả huyết chú đan vào lòng bàn tay, cặp mắt đỏ máu của hắn ta

vì hưng phấn mà rõ ràng càng lúc càng đỏ hơn. Mọi người vừa thấy liền hoảng

hồn, nếu để hắn ta nuốt được huyết chú đan, chỉ sợ kết giới của Huyền Thiên

Ngọc Nữ cũng ngăn không nổi hắn ta nữa. Đến khi đó để mặc cho hắn ta chạy ra

ngoài, e rằng nhân gian sẽ thành cục diện xác khô ở khắp nơi.



Hai người đệ tử của Huyền Thiên phái nhanh chóng nhào

đến, bị Hậu Khanh đưa ngang móng vuốt quét ngã. Mắt nhìn thấy hắn ta nâng tay

muốn nhét huyết chú đan kia vào miệng, Happy, Smile cùng vung tỏa liên ra, cuốn

lấy cánh tay hắn ta kéo ra sau, nhưng lại bị hắn ta giơ tay vung một cái đập

vào tường. Thôi phán quan giương côn lao tới, mũi côn biến thành bút hình nón

nhọn đâm thẳng vào yết hầu Hậu Khanh, nhưng còn cách khoảng năm mươi centiinet

nữa thì bị kết giới bảo vệ cơ thể hắn ta ngăn lại. Huyền Thiên Ngọc Nữ duỗi

thanh kiếm dài, chém vào cánh tay cầm huyết đan của Hậu Khanh.



Chúc Tiểu Tiểu ở bên cạnh quan sát một hồi lâu cũng

nhìn không ra được sơ hở của hắn ta. Lúc này cô nhiệt huyết dâng trào, toàn lực

xung kích nhảy lên trên tường, mượn lực nhảy, vút lên cao đâm một kiếm vào Hậu

Khanh kia.



Vào khoảnh khắc này, khi tất cả mọi người đang cùng

lúc hành động, lưỡi kiếm dài của Huyền Thiên Ngọc Nữ "tang" một tiếng

bị chắn lại ở ngoài kết giới bảo vệ cơ thể, mà lưỡi kiếm kia của Chúc Tiểu Tiểu

ở bên cạnh cô ta lại trực tiếp đâm xuống, "vút" một cái chém đứt cánh

tay của Hậu Khanh.



Hậu Khanh quá bất ngờ, hắn ta đau đớn rống lên thảm

thiết, cánh tay còn lại quét tới phía Chúc Tiểu Tiểu. Thôi phán quan cầm chắc

cây côn xoay ngang ra, vững chãi thay Chúc Tiểu Tiểu chống đỡ chiêu này. Huyền

Thiên Ngọc Nữ một tay đập vào Hậu Khanh, hét về phía Tiểu Tiểu: "Đâm vào

yết hầu hắn!".



Happy, Smile phấn chấn tinh thần, lại thi triển tỏa

liên kéo giữ Hậu Khanh. Chúc Tiểu Tiểu dùng hết khí thế phi thân lao đến, cánh

tay đẩy kiếm đâm thẳng, thoáng cái đã đâm trúng mục tiêu.



Tất cả dường như đều dừng lại.



Khói nồng tản đi, Hậu Khanh cứng đờ đứng yên tại chỗ,

Chúc Tiểu Tiểu thở dốc một hơi, rút kiếm ra, huyết dịch màu đen phun trào, bắn

đầy lên người cô. Tiểu Tiểu như không có cảm giác gì, chỉ nhìn lên khuôn mặt

khô gầy xanh đậm kia của Hậu Khanh, ánh mắt đỏ máu đang nhìn cô, cứ nhìn mãi.



Sau đó, hắn ta đổ rầm xuống.



Huyền Thiên Ngọc Nữ lấy ra một chiếc hộp ngũ trận đồ

phong ấn, niệm chú trong miệng, tay bày ra chỉ quyết, đem Hậu Khanh kia hóa làm

khói nồng thu lại toàn bộ vào trong chiếc hộp.



Chúc Tiểu Tiểu đứng không vững nữa, chân mềm nhũn ra

ngồi phịch xuống đất, nhất thời chỉ cảm thấy cánh tay và phần bụng bị thương

lúc trước toàn bộ đều cảm thấy đau đớn. Tay cô vẫn cứ run run, đâm kiếm vào yết

hầu một người chân thực như thế, thật sự là việc đáng sợ quá mức. Dạ dày của cô

co thắt, cổ họng tắc nghẹn càng khó chịu.



Mẫn Kỳ ở bên cạnh nhìn thấy biến cố này, chịu sự đả

kích quá Iớn, anh ta cuối cùng bị Tư Mã Cần ấn nằm trên mặt đất, bị vặn ngược

tay ra sau rồi còng lại. Mẫn Kỳ không ngừng vùng vẫy, nhìn Chúc Tiểu Tiểu, lớn

tiếng hỏi: "Cô là ai? Cô rốt cuộc là aì?".



Tư Mã Cần đá cho anh ta một cái, dùng sức lôi anh ta

đi. Huyền Thiên Ngọc Nữ tìm kiếm lục soát khắp nơi xung quanh một lượt, xác

nhận không bỏ sót chút gì.



Smile đi đến đỡ Chúc Tiểu Tiểu dậy, luôn miệng hỏi cô

bị thương ở đâu. Tiểu Tiểu lắc đầu. Vào lúc này, cô chỉ muốn được nói chuyện tử

tế với Boss, cô giết ma rồi, cô muốn báo cho anh, cô chỉ muốn được nói chuyện

cùng với anh.



Smile đỡ cô đi vào thang máy, Huyền Thiên Ngọc Nữ ở

phía sau gọi lại: "Heo Con, bây giờ muội đã hiểu rồi phải không? Muội

chính vì sự nghiệp phục ma mà sinh ra, đừng để cái gọi là tình yêu làm mê

muội".



Chúc Tiểu Tiểu quay người lại nghiêm túc nhìn cô ta,

trả lời: "Tôi chỉ biết một điều, nếu như không có chúng tôi, những người

của Diêm Vương nhất phái mà cô khinh bỉ, muốn thu phục yêu vật kia, chắc chắn

không thể dựa vào bản lĩnh của các cô".



Huyền Thiên Ngọc Nữ bị lời này của cô làm cho sững

lại, còn chưa kịp thay đổi sắc mặt, Chúc Tiểu Tiểu đã cùng với bọn Smile bước

vào thang máy rồi.



Công việc thu dọn tàn cục sau đó, Chúc Tiểu Tiểu không

hỏi qua nữa, cô được đưa về công ty kiểm tra vết thương trên người. Tiểu Tiểu

bị một đá rất nặng của Mẫn Kỳ, nhưng cũng may không gây ra nội thương. Chỉ có

điều cánh tay và phần bụng của cô sẽ bị đau và tím mất mấy ngày. Chúc Tiểu Tiểu

kiểm tra xong, nhanh chóng đi tìm Ray hỏi: "Có tin tức gì của Boss

không?".



"Có, nghe nói bọn họ thu phục được một ma thần

lớn."



Tiểu Tiểu nghe thế, vui mừng ra ngoài gọi điện cho

Nghiêm Lạc nhưng vẫn thấy trạng thái tắt máy. Tiểu Tiểu quay lại hỏi: "Tại

sao Boss vẫn tắt máy, anh ấy còn nói gì với anh nữa?".



"Tôi không trực tiếp liên lạc với Boss, tình hình

là do tổ làm việc bên đó thông báo." Ray nhìn bộ mặt khổ não của Tiểu

Tiểu, không kìm được thở dài: "Tiểu Tiểu, cô mệt rồi, cả một đêm không

ngủ, cô nên nghỉ ngơi đi. Mau ăn chút gì, rồi quay về nhà ngủ bù. Cô đợt này

mấy lần ra ngoài làm nhiệm vụ, có ba ngày nghỉ bù, cô nghỉ ngơi cho tốt đi, đợi

cô đến làm, lại có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh như núi băng kia của Boss. Đừng

lo lắng cho anh ấy, bọn họ đánh thắng trận rồi, chuẩn bị khải hoàn quay về

đó".



"Ừm." Chúc Tiểu Tiểu vẫn còn cảm thấy buồn

bã không vui, công việc của Boss bên kia nếu thuận lợi như vậy, vì sao không mở

điện thoại chứ?



Cô ngồi ở vị trí làm việc nghĩ cả hồi lâu, không nhịn

được mở máy tính ra tìm vào nhật ký phân công công việc, nhìn thấy tên của tổ

hàng ma Boss đưa đi, tìm ra được khách sạn bọn họ ở.



Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng gọi điện đặt vé chuyến bay

sớm nhất, cô gửi Bát Bát cho Smile chăm sóc, nói mình muốn nghỉ ngơi mấy ngày,

sau đó đeo ba lô lên, gọi một chiếc taxi chạy ra sân bay.



Trên đoạn đường, Tiểu Tiểu chẳng để ý đến cơn đau trên

cánh tay và bụng, cũng chẳng cảm thấy đói, hoàn toàn không hứng thú với đồ ăn

trên máy bay. Cô chỉ cảm thấy đầy một bụng lời muốn nói với Boss, nhưng cô lại

không biết mình phải nói cái gì. Cô ngẫm nghĩ, suy xét cẩn thận, chỉ nghĩ tới

chuyện làm sao để Boss mời cô ăn một bữa sang trọng. Cô vẫn chưa thể nói với

Boss rằng cô nhớ anh, nếu không nhất định anh sẽ đắc ý.



Đúng rồi, cô chỉ nên nói cô đi nghỉ, vừa hay lại đến

thành phố C, trùng hợp lại ở cùng khách sạn thế này. Nhưng lý do đó có phải quá

khô cứng không? Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, lại thấy vui vui.



Cứng thì cứng, kệ anh chứ, dù gì cô cũng đến rồi. Ai

bảo anh không nhận điện thoại, còn tắt cả máy. Cô muốn phạt anh mời cô ăn cơm,

cô không mang theo quần áo, nhất định phải bắt anh đưa cô đi dạo phố mua quần

áo. Còn nữa, vé máy bay cũng phải giúp cô thanh toán.



Cô tính toán trên cả đoạn đường, phải nói với Boss những

gì, muốn anh cùng cô làm những chuyện gì. Cô chẳng để tâm đến tính tùy tiện của

mình, cũng không nghĩ xem mình làm thế này có phải là hơi quá khích, không cân

nhắc hậu quả không, trong đầu óc cô bây giờ chỉ toàn Boss là Boss.



Càng lúc càng đến gần anh rồi, cô càng nghĩ lại càng

chờ mong, tim cô đập mạnh hơn, chỉ mong cho máy bay nhanh hạ cánh, nhanh nhanh

hạ cánh!
thích cô, muốn ở cùng với cô, tại sao cô phải tức giận thành ra thế này, còn

anh lại vẫn có thể vui mừng được. Nếu như đổi lại là anh tức giận cô, cô chắc

chắn sẽ vô cùng lo lắng. Điều này nói lên cái gì chứ? Điều này nói rõ Boss căn

bản không thích cô đến mức như cô tưởng tượng.



Là cô tự thích, tự đa tình rồi, cô cho rằng cứ coi như

anh thông qua cô tìm thấy được hình ảnh heo con, vậy cũng nên là thứ tình cảm

rất sâu đậm mới đúng, nhưng căn bản lại không phải thế. Nhìn khuôn mặt đang

cười đáng ghét của anh, cô giống như kẻ mất trí vậy. Ngồi máy bay cả quãng

đường xa xôi đi tìm anh, kết quả lại nhìn thấy người con gái khác tuyên bố chủ

quyền đối với anh, sau đó còn gặp phải bao nhiêu sự việc xui xẻo, cô đã buồn bã

đến thế này, nhưng anh lại vẫn thoải mái mà cười được.



Chúc Tiểu Tiểu mấy hôm nay tuyến nước mắt vô cùng phát

đạt, chỉ ngẫm nghĩ thôi thì nước mắt liền chảy ra rồi. Lần này nụ cười của

Nghiêm Lạc không còn giữ nổi trên mặt nữa, anh kéo Tiểu Tiểu vào lòng:

"Chuyện gì vậy? Rõ ràng anh mới là người bị đánh mà, em đánh người vì sao

còn khóc?".



Chúc Tiểu Tiểu không nói gì, chỉ ra sức khóc, bôi toàn

bộ nước mắt, nước mũi lên người Boss. Nghiêm Lạc thầm thở dài, dung túng cho sự

trả thù nho nhỏ của cô đối với mình, vỗ vào đầu cô, cuối cùng bắt đầu giái

thích: "Hồ Dĩnh đó là Hồ tiên, bọn anh quen nhau hơn bốn trăm năm rồi. Cô

ta đích thực là có ý với anh, trước kia, khi em còn chưa quay lại bên anh, bởi

vì quan hệ công việc nên anh thỉnh thoảng cũng có gặp gỡ cô ta. Hồ tộc của cô

ta có rất nhiều tai mắt trong nhân gian, hơn nữa luôn có thể lấy được những tin

tức tình báo khó kiếm, cho nên bọn anh có chút hợp tác trên công việc. Nhưng

giữa bọn anh không phải cái loại quan hệ như em nghĩ kia. Heo Con, từ khi em

trở lại, anh không còn để ý bất kỳ người phụ nữ nào khác. Trước đây anh đã từng

đồng ý với em, bây giờ cũng như vậy, anh chỉ có một mình em".



Chúc Tiểu Tiểu khịt khịt mũi, nhận lấy giấy ăn anh đưa

để lau mặt, nghiêm chỉnh ngồi lên sofa, nói: “Trước đây anh không phải đồng ý

với em, anh vốn đồng ý với heo con kia, không phải là em".



Nghiêm Lạc sững lại, nhìn vào đôi mắt Chúc Tiếu Tiểu,

anh không hiểu, điều này có khác biệt sao?



"Boss, nếu như em không phải là chuyển thế của

chú heo đó, anh có còn thích em không?"



Nghiêm Lạc đương nhiên không có cách nào trả lời, anh

vẫn luôn nhìn theo cô, nhìn đến mấy kiếp rồi, chính bởi vì cô là heo con của

anh. Cứ coi như nói không nghe được, sờ không chạm đến, nhưng anh vẫn muốn nhìn

thấy cô, đó là một loại nhu cầu về mặt tinh thần. Cũng giống như có người thích

xem ti vi, có người thích chơi game, có người thích đồ ăn ngon, còn anh, chỉ

thích nhìn thấy cô.



Nếu như cô không phải là heo con chuyển thế, chỉ là

một cô gái trong chúng sinh đông đúc, anh sẽ không nhìn thấy cô, không nhìn

thấy đương nhiên sẽ không thích cô, nhưng lời này anh thực sự không dám nói.

Trực giác nói cho anh biết, nếu như anh nói ra, hậu quả nhất định sẽ là chuyện

anh không thể tiếp nhận nổi.



Chúc Tiểu Tiểu không có được câu trả lời, đổi sang một

phương thức hỏi khác: "Vậy nếu như chúng ta tiếp xúc lâu như vậy rồi, anh

phát hiện ra em căn bản không giống như heo con đó, anh có còn thích em

không?".



"Heo Con, em làm sao vậy?" Anh bắt đầu thấp

thỏm.



Chúc Tiểu Tiểu nhìn vào mắt anh, nỗi bất an và thất

vọng trong lòng đang lớn dần lên.



"Em không phải là heo con, em là Chúc Tiểu Tiểu.

Boss, em không tu luyện thành tiên, em chỉ là một người bình thường, không phải

là hình người chú heo đó hóa thành. Cứ coi như em còn có năng lực xuyên qua kết

giới, nhưng tất cả những thứ khác của em, đều không giống heo con đó. Em nhỏ

mọn, em giả tạo, em thích suy nghĩ lung tung. Em chuyên tâm nhưng chẳng làm

được việc gì. Em không dám cưỡng hôn anh trước mặt mọi người. Em sẽ không hồ đồ

đến mức, rõ ràng biết anh không yêu em, sau khi bị đưa vào trong đại lao còn

muốn tiếp tục yêu anh. Em chưa từng tưởng tượng được mình sẽ cao thượng tới mức

có thể vì anh mà từ bỏ sinh mạng. Nếu như anh và Cửu Thiên Huyền Nữ cùng dỗ

dành lừa em bái sư học nghệ, chỉ là để em ra chiến trường, em nhất định sẽ một

chân đá văng sư môn, sau đó quay lại đánh nhau với anh."



Chúc Tiểu Tiểu một hơi nói ra toàn bộ những lời muốn

nói: "Em thích hư vinh, yêu cái đẹp, hay tính toán, em căn bản không phải

là chú heo con các anh nói kia. Em không có sự ôn hòa thuần hậu của nó, không

có sự dũng cảm của nó, cũng không có nghị lực và lòng kiên trì giống như

nó". Quan trọng nhất đó là, em không yêu anh nhiều như chú heo đó, cô vốn

muốn nói như thế nhưng phát hiện ra nói thế nào cũng chẳng ra lời được.



Hai người yên lặng nhìn nhau. Nghiêm Lạc cảm thấy đáy

lòng lạnh ngắt, anh lại nghe thấy Tiểu Tiểu nói: "Boss, em nhìn thấy cô

gái kia thân mật với anh như vậy, em...".



Tiểu Tiểu nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc giống

như bình thường của Nghiêm Lạc, cô không thể đoán được trong lòng anh đang nghĩ

gì, đắn đo rồi lại đắn đo, cuối cùng vẫn nói: "Boss, em nghĩ, chúng ta

thực sự không hợp nhau. Xin lỗi, em không muốn làm bạn gái của anh".



Nghiêm Lạc im lặng, anh không biết nên nói gì mới

được. Những chuyện liên quan đến yêu đương, tuy anh sống hơn ba nghìn năm rồi,

nhưng lại không phải là tay lão luyện, lời lẽ ngọt ngào anh căn bản chưa từng

nói qua. Trước đây đều là Heo Con biểu thị tình yêu với anh, là Heo Con vẫn

luôn trông mong anh, là Heo Con ở bên cạnh anh, cười với anh, chỉ cần anh duỗi

tay ra, đã có thể ôm được cô rồi.



Nhưng nếu như có một ngày Heo Con nói cô không muốn

yêu anh nữa, vậy anh phải nói gì? Anh không biết. Anh chỉ cảm thấy trái tim

mình đang đập rất mạnh.



Tiểu Tiểu nhìn Nghiêm Lạc, buồn bã và nặng nề, cô cúi

đầu đi ra ngoài, khi đi qua bên người anh thì bị anh một tay kéo lại. Anh nắm

lấy tay cô, nhưng không nói gì. Tiểu Tiểu có chút hoảng hốt, hai người im lặng

đứng một lát.



Cuối cùng Nghiêm Lạc lên tiếng: "Heo Con, em có

biết, lúc đầu sau khi anh đưa em đến đường luân hồi, Cửu Thiên Huyền Nữ đã hạ

độc chú gì với anh không?".



Chúc Tiểu Tiểu lắc đầu, tuy không hiểu rõ vì sao lúc

này anh lại nói đến chuyện đó, nhưng nghe thấy Boss bị hạ độc chú, cô vẫn rất

căng thẳng. Trong câu chuyện A La viết cho cô kia, chuyện hạ chú chỉ được viết

qua, không kể tường tận, cho nên cô vẫn chưa rõ lắm.



Nghiêm Lạc nói tiếp: "Bà ấy nguyền rủa anh không

thể nói chuyện với em nữa, không cách nào tiếp xúc, không cách nào để hôn, anh

và em, mãi mãi không thể gần gũi với nhau được".



Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc há hốc miệng, ngẫm nghĩ hồi

lâu rồi nói: "Làm sao vậy được? Chúng ta vẫn luôn có thể nói chuyện, cũng

có thể chạm vào nhau, chúng ta bây giờ còn đang nắm tay". Vì để chứng

minh, cô còn lắc lắc bàn tay bị Nghiêm Lạc nắm Iấy.



“Đó là bởi vì em, Heo Con. Mấy kiếp trước em mới

chuyển thế, anh đều đã đi tìm em, anh đối diện với em, thực sự một câu cũng

không nói ra được, anh muốn chạm vào em, tay lại xuyên qua cơ thể của em. Cứ

như vậy hết kiếp này đến kiếp khác. Sau đó, anh mới hết lòng tin, chỉ cần đứng

từ xa nhìn em là được rồi. Nhưng ở kiếp này, chúng ta có thể ở cùng nhau, tất

cả chính bởi vì em."



Nghiêm Lạc duỗi tay ra xoa khuôn mặt đang không hiểu

chuyện gì của Chúc Tiểu Tiểu: "Chúng ta nói với nhau câu đầu tiên, lần đầu

tiên tiếp xúc, đều do em bắt đầu trước".



Chúc Tiêu Tiểu cau mày cố gắng nhớ lại, là cô gọi điện

thoại cho Boss, câu đầu tiên đó, đích thực là cô nói. Cô ở trong thang máy bị

ác linh tấn công, Boss muốn đón lấy khi cô sắp ngã xuống đất khi đó cô cảm thấy

mình xuyên qua cánh tay của anh, cho rằng là ảo giác, sau đó là cô thử thăm dò

sờ vào cánh tay anh, chứng thực có thể cảm giác thấy sự tiếp xúc thật sự.



Chúc Tiểu Tiểu nhớ lại tất cả, không kìm được, trợn

tròn mắt lên. Nghiêm Lạc kéo cô lại gần, cúi đầu xuống, từ lừ hướng đến, kề gần

vào đôi môi của cô: "Chứng thực thêm một lần nữa, em sẽ biết được, những

điều anh nói là thật.



Môi của anh ở gần cô như vậy, Chúc Tiểu Tiểu căng

thẳng lùi ra sau, nhưng bàn tay to lớn của anh đã giữ lưng cô lại, để cô muốn

tránh cũng chẳng thể tránh được. Cô nghe thấy Nghiêm Lạc nói với mình: "Đừng

sợ, anh chẳng thể làm gì được em đâu".



Hơi thở của anh phả vào mặt cô, gần đến mức khiến cô

có thể thấy rõ ngay cả hàng mi của anh, cô cứng đơ nhìn môi anh ép xuống, trái

tim đập dữ dội, mặt bắt đầu nóng lên.



Rất lâu sau, Nghiêm Lạc cứ ép như thế trên môi của cô

không hề động đậy, Chúc Tiểu Tiểu cuối cùng phản ứng lại được, nếu như dựa vào

thị giác thì đúng là bọn họ đang hôn nhau, nhưng dựa trên xúc giác, môi của cô,

một chút cảm giác cũng không có. Nghiêm Lạc cuối cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt

anh sâu thẳm, cảm xúc ở trong đó như chèn ép khiến trái tim cô phát đau.



"Anh không hôn được em, Heo Con. Nếu như anh có

thể lựa chọn, anh thực sự hy vọng mình chưa từng nhớ nhung em." Anh đưa

tay thay cô vuốt lại mái tóc, nhìn thẳng vào mắt cô, tiếp tục nói: "Nếu

như em không phải là chuyển thế của chú heo con ấy, anh sẽ không nhìn em, nhưng

mà khi anh nhìn thấy em, anh biết em không phải là heo con năm đó. Như thế này,

em có thể hiểu không?".