Heo Yêu Diêm Vương

Chương 35 :

Ngày đăng: 04:25 20/04/20


"Boss!" Chúc Tiểu Tiểu lao đến, ôm chặt lấy

eo Nghiêm Lạc, nói liền một hơi: "Em không sao, em vẫn tốt, anh đừng lo,

em thực sự rất tốt.”



Cơ thể mềm mại của cô dính chặt vào anh, cánh tay nhỏ

bé ôm lấy eo anh, siết mạnh, Nghiêm Lạc cuối cùng cũng có được cảm giác thực

sự, anh kéo Tiểu Tiểu ra, nhìn cẩn thận từ đầu đến chân, ngoại trừ vết bầm trên

trán, cô vẫn bình an vô sự.



"Em là đồ ngốc!" Anh nghiêm giọng giáo huấn

nhưng lại ôm cô thật chặt trong lòng: "Ngốc nghếch! Ngốc nghếch! Ngốc

nghếch!".



Chúc Tiểu Tiểu vùi đầu vào lòng anh dụi dụi, Boss quả

nhiên là vì cô mà khổ tâm, còn may cô đã xuất hiện, còn may cô gặp được anh

rồi, nếu không anh vì cô mà đánh nhau, lại thêm vết thương cũ chưa lành, vạn

nhất xảy ra chuyện gì thì cô phải làm thế nào?



"Xin lỗi."



"Xin lỗi có tác dụng gì, em không có đầu óc sao?

Em không biết tìm anh sao?"



"Em bị đánh thuốc mê, không cử động nổi, muốn

khởi động máy phát tín hiệu của đồng hồ nhưng cũng không biết là ấn được hay

chưa, em còn không mang điện thoại, xin lỗi, Boss, làm anh phải lo lắng

rồi."



Nghiêm Lạc kéo cô ra, gườm gườm: "Bản lĩnh của em

đều phí công học rồi, huấn luyện em cũng thật là uổng, cái gì mà máy phát tín

hiệu, cái gì mà điện thoại. Thuật chiêu gọi của em đâu?".



Heo Con ngốc này một chút chủ động của hàng ma sư cũng

không có, nếu ý thức không rõ ràng hoặc là bị thương suy nhược thì chẳng nói

làm gì. Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ hoạt bát nhảy nhót của cô như vậy, rõ ràng

có thể sử dụng thuật chiêu gọi để tìm anh. Thế mà cô lại không dùng! Dù là ai

đến cứu thì cũng không thể tốt hơn người có phép thuật, anh đường đường là một

Diêm Vương có thể tùy tiện để cô chiêu gọi, cô lại không cần! Tình huống nguy

hiểm như thế cô còn không nhớ để dùng!



Chúc Tiểu Tiểu mắt tròn mắt dẹt, đúng rồi, cô thật sự

đã không nhớ ra. Khi cô đợi ở trong phòng của Mẫn Kỳ kia, thực sự tinh thần đã

khôi phục lại tương đối, nếu cố gắng chắc có thể sử dụng được thuật chiêu gọi,

nhưng cô lại không nhớ, cô chỉ biết sợ hãi sốt ruột, hoàn toàn quên mất loại

pháp thuật cứu mạng này.



Chúc Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn xuống mũi giày, cô thực sự

là không có đầu óc, cứ theo như hoàn cảnh xung quanh vừa chặn đường, vừa lục

soát, thì chắc mọi người sắp lật tung cả trời lên rồi. Thế mà cô lại chẳng làm

được điều gì hữu dụng, mọi người vất vả uổng công suốt buổi. Áy náy đầy ắp

trong lòng, thêm vào đó là những lo lắng sợ hãi khi trước khiến cho bây giờ

Tiểu Tiểu nghẹn giọng: "Xin lỗi, Boss, lần sau em sẽ không thế nữa".



"Còn có lần sau? Em dám có lần sau thử

xem?", Nghiêm Lạc không nhịn được cao giọng nói.



Tiểu Tiểu bị anh quát rúm người lại, không dám ngẩng

lên, vui đầu vào lòng anh dụi dụi, nhỏ tiếng nói: "Em xin lỗi, Boss".



Nghiêm Lạc nhìn vào đỉnh đầu cô, chẳng cần nghĩ cũng

biết biểu cảm của cô bây giờ thế nào, không kìm được lại thấy đau lòng, Heo Con

ngốc của anh lần này không biết đã phải chịu bao nhiêu vất vả rồi. Anh mắng thì

mắng, nhưng vẫn ôm cô thật chặt, vuốt mái tóc dài của cô, lặng lẽ an ủi.



Đáng tiếc không khí ấm áp ngọt ngào này lại chẳng ảnh

hưởng chút nào đến hoàn cảnh xung quanh, một luồng khí thù địch rạch trời lao

đến, Nghiêm Lạc giống như có mắt sau Iưng vậy, vẫn ôm Tiểu Tiểu trong lòng

nhưng thân người lại hơi nghiêng, tay trái nâng lên, lật lòng bàn tay ra sau,

phát ra một luồng khí, hai lực đạo vô hình đụng nhau ngay giữa không trung, tan

biến.



Pháp lực của Chúc Tiểu Tiểu cấp độ thấp, nhìn không ra

cái gì, chỉ cảm thấy thân thể Nghiêm Lạc bởi vì dùng lực mà hơi cứng lại. Cô

ngẩng đầu lên nhìn, vừa hay thấy ông già Bắc Âm Vương kia đang thu tay về, còn

cười lạnh với Nghiêm Lạc một cái.



Chúc Tiểu Tiểu vô cùng lo lắng, Bắc Âm Vương từ trước

đến nay luôn muốn hại Boss, lần này mình bị bắt cóc, xem ra ít nhiều cũng có

liên quan tới ông ta, bây giờ cô vừa nhận sai với Boss, ông ta lại đánh lén.



Chúc Tiểu Tiểu không nhìn ra chiêu thức gì cả, Mẫn Kỳ

ngồi ở trên xe lại thấy rất rõ, tà khí của Bắc Âm Vương cực mạnh, nhanh như

điện chớp, người đàn ông kia và Chúc Tiểu Tiểu hai người bọn họ ở cự ly khá xa,

ông ta lại chỉ nâng một tay phóng ra kình lực, thần quả nhiên là thần, những

hàng ma sư người thường như bọn họ đây pháp thuật có cao hơn nữa, cũng không

phải đối thủ.



Nhưng mà đối diện với thế tấn công này, người Chúc

Tiểu Tiểu gọi là Boss kia, cũng rất bình tĩnh thản nhiên nghiêng người xoay

lòng bàn tay tiếp chiêu, có vẻ ứng phó rất nhẹ nhàng thoải mái. Mẫn Kỳ hơi nheo

mắt nhìn, lẽ nào người này cũng là thần?



Cái người Tiểu Tiểu gọi là Boss này anh ta đã từng

gặp, mấy năm trước người đó có đến tìm anh ta, hy vọng anh ta gia nhập công ty

hàng ma làm việc. Nhưng Mẫn Kỳ từ sau khi báo thù cho người nhà, không muốn lại

bước chân vào giới hàng ma nữa, huống hồ anh ta tự do không ràng buộc quen rồi,

cũng không nguyện ý chịu sự bó buộc, đương nhiên sẽ từ chối.



Mẫn Kỳ lúc đầu vừa gặp đã nhìn ra được người đàn ông

này không đơn giản, nhưng anh ta cho rằng chỉ là một cao nhân trong giới hàng

ma kín đáo không lộ diện nào đó mà thôi. Hôm nay thấy người ta ra tay, chỉ với

chiêu thức đơn giản, nhưng mà lực đạo lại lớn mạnh vượt xa sức tưởng tượng.



Một người của thần giới, vì sao lại ở trong nhân gian

chiêu tập hàng ma sư làm việc? Phải biết rằng, cái gọi là thần, đều là đám

người mắt mọc trên đỉnh đầu, sự tồn tại của nhân loại ở trong mắt bọn họ chẳng

qua chỉ giống như những quân cờ bé nhỏ. Cũng chẳng khác nào Bắc Âm Vương này,

trước đây ông ta là vua cai quản địa phủ, nhưng nếu dùng lời của nhân loại mà

nói, thì chính là một quan viên bị sa thải. Đúng là chỉ có Âm Yến Nam, người

phụ nữ ngu ngốc kia, mới cho rằng một vị thần như thế có thể nắm giữ được sống

chết của nhân loại, có thể giúp cô ta đoạt lấy vị trí đứng đầu trong giới hàng

ma sư loài người. Nói cho cùng, chẳng qua cũng chỉ là lòng ham hư vinh và hiếu

thắng của phụ nữ, càng tầm thường hơn nữa là để phục vụ cho cuộc chiến tranh

giành quyền thế trong gia tộc.



Đây chính là giới hàng ma, luôn phải chú ý đến xếp địa

vị, danh dự, thật là kỳ lạ, chẳng ra làm sao cả, khiến Mẫn Kỳ ta thấy thật đáng

ghét!



Mẫn Kỳ cười lạnh lùng, cái thế giới lộn xộn toàn ma

quỷ này có gì là tốt chứ, anh ta chẳng hề muốn lăn lộn trong đó chút nào. Nhưng

mà anh ta không muốn chết, anh ta cũng không muốn nhìn thấy thế giới này bị

diệt vong. Trong lòng có căm ghét thế nào thì anh ta cũng vẫn là con trai của

một người cha theo chủ nghĩa anh hùng, trong người anh ta có chảy dòng máu của

hàng ma sư. Cho nên, anh ta luôn cảm thấy mình phải làm chút gì đó vì sự sinh

tồn của nhân loại.



Anh ta vốn đã phí rất nhiều thời gian cố gắng tìm biện

pháp khống chế Hậu Khanh, tưởng rằng có thể mượn sức mạnh của Hậu Khanh để cứu

thế giới, ai biết được lại bị bọn Chúc Tiểu Tiểu này phá hỏng. Sau đó lại nghe

nói Âm Yến Nam có thần lực tương trợ, anh ta cho rằng sẽ là phương thức tốt cứu

thế, ai biết khoảng thời gian thâm nhập vào này, điều tra rõ ràng lại cảm thấy

nực cười.



Nhưng bây giờ, anh ta đột nhiên nhận ra, có lẽ trước

đây anh ta đã nghĩ sai lệch tất cả sự việc. Cái người gọi là Boss kia đến mời

anh ta vào công ty, lẽ nào chính là con đường mà anh ta bỏ sót?



Bên này Bắc Âm Vương và Nghiêm Lạc đã khai chiến. Sau

khi bị phá chiêu đầu tiên, Bắc Âm Vương chẳng nói Iời nào, lật lòng bàn tay lại

tấn công, Nghiêm Lạc đẩy Chúc Tiểu Tiểu đến bên cạnh: "Em không được đi

đến, nếu không anh sẽ nổi giận". Nói xong liền xông lên, một tay gập lại

chắn phía trước, tay kia thì tấn công, Bắc Âm Vương lập tức bị đẩy lùi mấy

bước.



Chúc Tiểu Tiểu nép vào một góc, chu miệng lên không

phục, cô đâu có chạy lung tung, cô cũng chẳng xông ra bừa bãi, Boss thật là quá

thiếu lòng tin đối với cô.



Smile đi đến, đưa mấy hàng ma sư của công ty tới bảo

vệ cô. Chúc Tiểu Tiểu nhìn trái nhìn phải, đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ,

vừa rồi cô với Boss ôm ôm ấp ấp, chẳng phải tất cả đồng nghiệp đã nhìn thấy rồi

sao? Thôi chết, ngày mai cô còn mặt mũi nào mà đi làm nữa.



Chiêu thức của Bắc Âm Vương và Nghiêm Lạc thực sự

chẳng đặc sắc chút nào, bởi vì tuyệt đại đa số mọi người đều không nhìn thấy

được, hai người đó giống như chìm trong màu của màn đêm, mặc dù đường có đèn

sáng, nhưng vẫn không nhìn rõ hai người đang đánh nhau.



Nhưng Âm Yến Nam và Mẫn Kỳ thì đều thấy rất rõ, Nghiêm

Lạc kia đã giăng kết giới che mắt, không muốn để trận ác đấu làm kinh hãi đến

người dân xung quanh, mà tốc độ, lực đạo sắc bén của anh ta, tuyệt đối không

phải thứ con người có được. Âm Yến Nam đã mập mờ đoán được thân phận của người

này, nếu như nói muốn bợ đỡ đại thần, thì theo lý, Diêm Vương ắt giá trị hơn

nhiều so với khí thế của Bắc Âm Vương. Nhưng mà người này là ông chủ của lão


Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra, đá tinh hồn? Lẽ nào là tinh

hồn của Diêm Vương? Chẳng trách những ác linh yêu ma kia không thể tới gần cơ

thể cô được. Anh lại đem thứ quan trọng như thế này cho cô.



Chúc Tiểu Tiểu tháo sợi dây chuyền ra đưa cho Tề

Nghiên La rồi nhìn cô đi vào trong phòng. Khi cửa mở, Tiểu Tiểu nhìn thấy mọi

người đứng vây quanh bên giường của Boss. Sắc mặt ai nấy đều rất nặng nề.



Cánh cửa khép lại, một lần nữa cách biệt Chúc Tiểu

Tiểu với thế giới của họ.



Tiểu Tiểu buồn bã ngồi trên sofa, cảm giác khó chịu

trong lòng không thể diễn tả thành lời. Cô nhìn lòng bàn tay của mình, đó là

Diêm Vương chú Boss đã cho cô, lại nhìn Bát Bát đang nhảy lên đầu gối mình, đây

là linh vật mà Boss tặng cô.



Còn cả chuyện anh làm cơm cho cô, không cần cô phải

nói ra đã biết là cô thích ăn gì. Anh hay nổi giận, hay làm mặt xấu, nhưng

thường xuyên lặng lẽ chuẩn bị đồ ăn vặt cô thích để vào trong túi của cô.



Anh không hề nương tình thực hiện khóa huấn luyện ma quỷ

đối với cô, nhưng vào lúc cô sức cùng lực kiệt thì lại mua cho cô kem vị rượu

rum, loại kem mà cô thích ăn nhất.



Cô mệt rồi anh sẽ cõng cô, cô khóc thì anh sẽ dỗ dành,

cô sợ hãi anh sẽ bảo vệ, anh thậm chí còn dạy cô thuật chiêu gọi, để cô có thể

tìm thấy anh bất cứ lúc nào...



Tràn ngập trong đầu óc Tiểu Tiểu đều là những việc

Boss đối tốt với cô, Boss từ trước đến nay không hề nhắc đến những chuyện này,

thậm chí cô cự tuyệt anh không cần anh, anh cũng cho cô tự do. Anh chẳng nói gì

cả, lại đem đá tinh hồn quan trọng như vậy tặng cho cô.



Chúc Tiểu Tiểu càng nghĩ càng buồn, cô sờ sờ vào chỗ

cổ trống trải đã không còn sợi dây chuyền kia nữa, cứ thế tự trách mình. Cô vì

sao lại đối xử không tốt với Boss như vậy, hôm nay cô cứ hôn anh một cái thật

tử tế thì có làm sao, tại sao cô vừa thấy hồ ly tinh kia đã liền giận dỗi với

Boss cơ chứ.



Boss hóa ra bị thương nặng như thế, cô thì đến một yêu

cầu nhỏ xíu của anh cũng không có làm được.



Bát Bát nhảy xuống khỏi đầu gối Tiểu Tiểu để tránh

những giọt nước mắt đang rơi xuống. Nó dụi dụi vào tay cô, im lặng an ủi cô.



Qua một lúc lâu, bọn Thôi phán quan đi ra ngoài, Smile

nhìn thấy Tiểu Tiểu hai mắt đỏ hoe, cuống quýt chạy vào thang máy trước, sợ

Chúc Tiểu Tiểu lại tóm lấy mình để hỏi han. Anh sợ nhất là nước mắt của con

gái, vạn nhất mềm lòng nói ra điều gì không nên thì sẽ thảm lắm.



Nhưng lúc này Chúc Tiểu Tiểu lại chẳng chú ý gì đến

bọn họ, bởi vì cửa mở rồi, cô đang nghe thấy tiếng Nghiêm Lạc và A La cãi nhau.



"Ai cho phép em lấy đá tinh hồn lại? Anh không

chết đâu, ngủ nhiều thêm một chút có vấn đề gì chứ." Giọng nói của Nghiêm

Lạc không lớn, nhưng nghe thì biết anh đang rất khó chịu.



"Anh đừng vô trách nhiệm như vậy nữa, anh có biết

những thứ anh gánh trên người nặng nề đến thế nào không, đã bao năm qua rồi,

mức độ nghiêm trọng, cấp thiết của sự việc anh vẫn không phân định được

sao?" A La rõ ràng càng kích dộng hơn.



"Quan điểm về độ nghiêm trọng hay cấp thiết của

anh rõ ràng không giống em! Nói đến trách nhiệm, chúng ta chẳng phải đã nói

xong rồi sao? Em đi làm việc em nên làm, đừng chất vấn sự sắp xếp của

anh."



"Anh..." A La tức giận chỉ tay vào Nghiêm

Lạc, cả hồi lâu cũng không nói được một câu: "Đúng là không thể nói lý với

anh được".



Chúc Tiểu Tiểu ở ngoài cửa căng thẳng nhòm vào, sao

hai người bọn họ lại cãi nhau rồi?



Trong phòng hai người như gươm đã tuốt vỏ, A Mặc khẽ

ho một tiếng: "Được rồi, Nghiêm Lạc anh tiết kiệm chút sức lực đi, Heo Con

của hai người bị dọa rồi kìa".



Nghiêm Lạc quay lại nhìn về phía cửa, Chúc Tiểu Tiểu

lẩn tránh không được, chỉ đành cười ngốc một cái. Nghiêm Lạc dịu sắc mặt, nói

vói A La: "Mọi người về đi, cứ làm như vậy cũng được". Anh vừa nói

vừa duỗi tay về phía Tiểu Tiểu, ý muốn gọi cô vào.



A La cắn răng còn muốn nói điều gì đó, A Mặc đi đến ôm

lấy vai cô, đẩy cô ra phía cửa: "Được rồi, để Nghiêm Lạc nghỉ ngơi đi. Có

chuyện gì chúng ta sẽ nói sau".



Chúc Tiểu Tiểu nhìn theo bọn họ đi vào thang máy, sau

đó nhanh như bay chạy về phía Nghiêm Lạc.



Trong thang máy, Tề Nghiên La vừa rồi còn khí thế bừng

bừng thoáng chốc đã sụp xuống, cô vùi đầu vào lòng Tất Mặc Kỳ khóc: "Em

không gánh được nữa rồi, A Mặc, em không muốn thế này, em thật sự không

muốn".



A Mặc ôm lấy cô, hôn lên trên đỉnh đầu cô: "Có anh

ở đây, bảo bối, có anh đây".



Ở trong phòng, Chúc Tiểu Tiểu rất nhiệt tình lao đến,

chủ động dính vào lòng Nghiêm Lạc ôm chặt lấy anh. Điều này khiến Nghiêm Lạc có

chút sững sờ: "Muộn như thế này còn chưa ngủ, lại làm bừa gì rồi?".



"Boss, xin lỗi anh."



"Heo ngốc, bọn họ dọa em à? Anh không sao, không

lừa em đâu, chỉ có điều anh cần ngủ lâu một chút. Lát nữa anh sẽ ngủ say, mấy

ngày không tỉnh lại được, em phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, đừng ra ngoài

một mình, đã biết chưa?"



Chúc Tiểu Tiểu ngoan ngoãn gật đầu.



Nghiêm Lạc lại nói: "Sợi dây chuyền đó phải đợi

anh hoàn toàn khỏi hẳn rồi, mới có thể làm lại tặng cho em".



"Đó là đá tinh hồn của anh, em không cần."



Nghiêm Lạc xoa đầu cô: "Chính là đá tinh hồn nên

mới cho em, điều đó với anh mà nói chẳng làm sao cả, chỉ giống như con người đi

hiến máu thôi, rút ra một chút máu đâu có sao chứ. A La muốn lấy về, chỉ giống

như tiếp máu trị bệnh cho anh thôi. Đợi anh khỏe rồi, thì có thể lại rút ra

được. Em đeo dây chuyền đó lên anh mới thấy yên tâm".



Anh ôm lấy cô, giọng nói dịu dàng, trái tim Tiểu Tiểu

vừa rồi còn rối loạn hoảng hốt, trong chốc lát đã được xoa dịu. Cô ngẩng đầu ra

khỏi lòng anh len lén nhìn, anh nhắm mắt lại, ánh sáng đèn màu lờ mờ chiếu

xuống khiến cho các đường nét trên gương mặt anh càng thêm cứng rắn, nhưng lại

toát lên một vẻ dịu dàng.



Hai người bọn họ cứ yên lặng ôm nhau nằm hồi lâu.



Chúc Tiểu Tiểu nhìn Nghiêm Lạc, anh đang nhắm mắt, cảm

giác rất thoải mái. Tiểu Tiểu cắn môi, nhẹ nhàng vươn người lên một chút, áp

lại gần bờ môi của anh. Anh không động tĩnh gì, chẳng biết đã ngủ say hay chưa.

Chúc Tiểu Tiểu lại tiến đến hơn nữa, tỉ mỉ quan sát biểu cảm của anh, chăm chú

nhìn vào đôi môi anh.



Cuối cùng cô kề tới, khe khẽ chạm lên môi anh một cái.



Mặt cô đỏ ửng lên, nhanh chóng rụt đầu lại. Anh không

động đậy, cũng không mở mắt ra.



"Boss." Chúc Tiểu Tiểu khẽ gọi, Nghiêm Lạc

vẫn không có chút phản ứng nào. Cô lại to gan hơn, một lần nữa áp tới, dùng lực

hôn một cái lên môi anh.



Hôn xong cô liền vùi mặt vào lòng anh tự thẹn thùng.

Anh đã ngủ say rồi, chẳng còn biết cái gì nữa, chẳng có gì đáng lo lắng cả.

Chúc Tiểu Tiểu tự mình cổ vũ bản thân xong, lại thò đầu đến.



Cô dùng ngón tay vuốt lên lông mày anh, sờ lên môi

anh, còn cả chiếc mũi cao thẳng của anh nữa. Lông mi anh rất dài, da anh sờ

cũng rất thích. Chúc Tiểu Tiểu vừa chê bai Boss thích chăm chút bản thân, vừa

đưa tay "lợi dụng" anh khắp lượt từ trên xuống dưới.



"Hừ, anh cũng đã bị cô gái khác sờ qua rồi, em

quá thiệt thòi, em cũng muốn sờ lại.” Chúc Tiểu Tiểu càng sờ càng đỏ mặt, tay

cô tới vùng cơ ngực của anh thì không dám di chuyển xuống dưới nữa, cuối cùng

chỉ đành buông ra.



Cô ôm lấy cổ Nghiêm Lạc, nhìn anh rất lâu, cuối cùng sán

đến, nghiêm chỉnh hôn lên môi anh cái nữa: "Diêm Vương điện hạ, chúc mừng

ngài, ngài được heo nhỏ hôn rồi!".