Heo Yêu Diêm Vương
Chương 36 :
Ngày đăng: 04:25 20/04/20
Nghiêm Lạc hoàn toàn không biết mình đã bỏ qua điều
gì, anh ngủ một giấc tới tận năm ngày.
Trong năm ngày này Chúc Tiểu Tiểu rất bận, cô vẫn theo
sát tình báo và tin tức của những người đưa tin về kiếp nạn diệt thế sắp tới.
Tin đồn Cửu Thiên Huyền Nữ xuất thế, người ở đâu cũng đều chứng thực rồi, việc
làm của Huyền Thiên phái đã được mở rộng. Bọn họ tập kết lực lượng thần giới
khắp nơi, chuẩn bị ứng phó với sự trùng sinh của ma tộc.
Chúc Tiểu Tiểu cũng không biết bọn họ đã bỏ cuộc hay
là có dự định khác đối với bản thân mình, dù gì lâu như thế rồi cũng không thấy
có người đến tìm cô. Nhưng mà như thế này cũng tốt, cô không muốn liên quan đến
cái Huyền Thiên phái gì gì đó, bây giờ cả trái tim và khối óc cô chỉ có Boss,
muốn cứu thế cứu người gì thì Boss nhất định sẽ có kế hoạch, cô nhất định chỉ
nghe theo lời Boss.
Bắc Âm Vương mấy ngày này lại nghênh ngang hoạt động
khắp nơi, trước đó thì giống như con chuột cống già khó tìm được hành tung, bây
giờ lại như sợ người ta không biết mình đang bận rộn. Ông ta đi khắp nơi, tăng
cường nghe ngóng, liên kết với thế lực của thần giới, vẻ như muốn lấy lòng
Huyền Thiên phái.
Ông ta rốt cuộc muốn làm gì? Muốn đoạt vị chăng? Chúc
Tiểu Tiểu đoán không ra, cô đã xử lý xong tất cả số liệu, phải đợi Boss tỉnh
lại định đoạt.
Trong năm ngày này còn xảy ra một sự kiện mở đầu cho
những thay đổi trọng đại của công ty: Chính bởi giấc ngủ quá dài của Nghiêm Lạc
mà Tề Nghiên La đã phải đến công ty để tạm thời quản lý.
Bọn Happy và Smile có bất kỳ chuyện gì cũng đều báo
cáo cho A La, Chúc Tiểu Tiểu cũng phải giúp đỡ đem tất cả công việc của kho số
liệu, tình báo, hệ thống tin tức sắp xếp lại một lượt để cho A La làm việc được
thuận tiện và hiệu quả. Mấy ngày này mọi người đều gắng sức tăng ca để điều
chỉnh thích ứng với cục diện quản lý mới. May mà Tề Nghiên La đối với tất cả
các công việc đều vô cùng thông thạo, mọi người tuy bận rộn nhưng không hề rối
loạn.
Chuyện này lúc mới bắt đầu khiến Chúc Tiểu Tiểu giật
thót mình, cô cho rằng việc A La tới quản lý biểu thị Boss sẽ không tỉnh lại
nữa, hoặc là anh sẽ phải ngủ rất lâu. Kết quả mọi người đều an ủi nói anh chỉ
ngủ mấy ngày rồi sẽ từ từ tỉnh lại, bảo cô đừng lo lắng.
Nhưng Chúc Tiểu Tiểu vẫn cảm thấy rất kỳ quái song nếu
nghĩ theo cách khác, bây giờ đang là khoảng thời gian đặc biệt. Thế cục hỗn
loạn, cứ coi như Boss chỉ vắng mặt mấy ngày thì cũng vẫn cần có người chấn
chỉnh lãnh đạo công ty. Hơn nữa sự việc này chắc là Boss đã dặn dò rồi, nếu
không thì A La sẽ không không mời mà đến như vậy, Happy và Smile cũng sẽ không
chủ động phối hợp làm việc với cô ấy như thế. Thế này cũng tốt, Boss đang bị
thương, có người gánh vác một chút công
việc, quá tốt rồi còn gì.
Bây giờ Chúc Tiểu Tiểu đã hoàn toàn xác định rằng Boss
đại nhân chính là bạn trai của mình, cho nên cô thiên vị, công bằng cũng là lẽ
tự nhiên.
Hằng ngày, tối nào Chúc Tiểu Tiểu cũng ngủ lại trên
chiếc sofa lớn ở bên ngoài phòng Nghiêm Lạc, cô sợ trong lúc Boss ngủ mơ màng
muốn uống nước hoặc ăn thứ gì đó. Nhưng cô trông giữ mấy ngày rồi, cũng không
thấy anh mở mắt lần nào. Tuy mọi người đều nói không sao, anh ngủ nhiều như vậy
là chuyện tốt, có thể giúp cơ thể hồi phục, nhưng trong lòng Chúc Tiểu Tiểu vẫn
có chút sốt ruột. Tối nào cô cũng ở bên giường nhìn anh, cho đến khi mệt rồi,
mắt không mở nổi nữa mới bò về sofa.
Trong mấy ngày này, Vu Lạc Ngôn có hẹn Chúc Tiểu Tiểu
gặp mặt, bây giờ anh không còn mơ thấy những cơn ác mộng kia nữa, cũng không hề
bị ảo giác, nhưng tất cả những chuyện đã xảy ra vẫn lưu lại mãi trong tâm trí
anh, anh cảm thấy có chút mất mát. Mà tất cả những thứ này, anh vẫn không thể
chia sẻ được với người khác. Chúc Tiểu Tiểu hiểu tâm trạng của anh, đồng ý gặp
mặt, nhưng phải đợi sau khi Nghiêm Lạc thức dậy mới hẹn lại anh.
Thứ Sáu, trời vẫn còn chưa sáng, Nghiêm Lạc tỉnh lại.
Anh nhìn đồng hồ, đi vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ, thay
quần áo, sau đó đi đôi dép trong nhà, vừa dùng khăn mặt lau đầu vừa bước về
phía phòng làm việc, muốn đem những công việc bỏ lỡ trong thời gian qua giải
quyết trước một chút.
Vừa ra khỏi phòng, anh sững lại, Heo Con anh yêu
thương đang ngủ trên chiếc sofa lớn. Cô cuộn người thành một khối co ro trong
chiếc chăn mỏng, mái tóc dài xõa ra trên gối, cái cổ cứng đơ, hình như ngủ
không được thoải mái lắm.
Nghiêm Lạc đến gần, nhìn thấy dưới mắt cô là một quầng
thâm, bất giác đau lòng vuốt lên đó. Heo Con ngốc kia không biết cả ngày đã làm
gì mà lại khiến mắt mình thâm đen đến thế này.
Sự tiếp xúc của anh khiến Chúc Tiểu Tiểu động đậy
nhưng vẫn không tỉnh lại. Nghiêm Lạc thu tay về, nhìn vào môi cô, trong lòng
lại vừa hận vừa bực, tiểu quỷ khó chịu hay giận dỗi này, khó dỗ dành như vậy,
phải đến khi nào mới có thể khiến cô cam tâm tình nguyện, hạ quyết tâm ở cùng
với anh? Đợi cô cam tâm tình nguyện rơi vào bàn tay anh, tình xưa nợ cũ, anh
nhất định là sẽ tính toán sạch sẽ một lượt.
Chúc Tiểu Tiểu hình như cảm thấy có người đang tính
toán với mình, cô co rúm lại. Sofa quá cứng, ngủ như thế chắc chắn không thoải
mái. Nghiêm Lạc duỗi tay ra ôm lấy cô, đưa cô vào chiếc giường trong phòng.
Chúc Tiểu Tiểu vẫn còn buồn ngủ, mơ mơ màng màng mở mắt, sau khi nhìn thấy
Nghiêm Lạc mới nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, còn duỗi tay ra muốn ôm ấp làm nũng:
"Boss".
Nghiêm Lạc cười, đặt cô nằm cẩn thận xuống chăn xong,
nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Chúc Tiểu Tiểu dụi dụi khuôn mặt trong lòng anh, mơ
màng nói: "Boss, anh ở cùng em".
"Được." Nghiêm Lạc vuốt mái tóc cô, cảm thấy
Heo Con lơ mơ buồn ngủ là đáng yêu nhất, không biết nếu lừa cô trong trạng thái
tinh thần như thế này lấy một nụ hôn, có thể phá được chú không nhỉ?
Anh đang suy nghĩ xem có nên hành động như vậy không
thì Tiểu Tiểu đột nhiên mở to mắt ra, tỉnh táo trở lại: "Boss, anh đã tỉnh
rồi?".
Nghiêm Lạc gườm cô, vì sao mỗi lần anh có được thời cơ
tốt cô lại luôn dập tắt như vậy?
"Làm gì mà gườm người ta, em đâu phải cố ý đi ngủ
vào lúc anh tỉnh." Tiểu Tiểu dụi dụi mắt, ngáp dài một cái, ôm lấy Nghiêm
Lạc, cả người treo trên thân hình anh: "Boss, anh có đói không, có khát
nước không?".
"Em vì sao lại đột nhiên ngoan ngoãn thế
này?" Thân mật với anh đến mức thực sự không giống với Tiểu Tiểu trước
đây.
"Cái gì mà đột nhiên, em vẫn luôn rất
ngoan."
Nghiêm Lạc nhìn cô, bất giác mỉm cười: "Nếu như
ngoan, thì mau hôn anh một cái".
Chúc Tiểu Tiểu cắn môi, mặt đỏ ửng. Anh ấy vẫn còn
chưa biết!
Trong lòng cô đột nhiên có cảm giác hưng phấn, muốn
đùa dai một chút lập tức lắc đầu: "Không hôn, không hôn!".
Nghiêm Lạc gườm gườm, kéo chiếc chăn mỏng đắp chùm cả
lên đầu cô: "Không hôn thì mau ngủ đi".
Chúc Tiểu Tiểu ở trong chăn cười hinh hích, bàn tay
nhỏ bé duỗi ra, quờ quạng nắm lấy bàn tay lớn của Nghiêm Lạc, giả giọng ồm ồm
nói: "Boss, anh ở lại với em đi".
cùng hống hách.
Nghiêm Lạc cười, Bắc Âm Vương này sao có thể nghe lời
như vậy chứ? Anh lần tay ở mép bàn, cuối cùng cũng sờ thấy một vật bên dưới.
Vật này vừa cứng vừa nhỏ, hình dáng đó rõ ràng chính là thiết bị nghe trộm mini
của công ty. Nghiêm Lạc cụp mắt xuống, biểu hiện trên mặt không thay đổi, trong
lòng lại rất muốn cười lớn, Heo Con ngốc này gan càng ngày càng to rồi, lại dám
nghe trộm anh.
"Ngươi cười cái gì?" Cửu Thiên Huyền Nữ nhìn
Nghiêm Lạc chỉ thấy không thuận mắt.
"Nếu như tôi không thoái vị, bà sẽ làm thế
nào?" Lời nói này của Nghiêm Lạc khiến A La kinh hãi, bọn họ rõ ràng đã
bàn bạc xong, trước mắt vết thương của anh khó khỏi, cứ coi như lập trung toàn
bộ nhân lực có thể ngăn chặn được sự tấn công ngầm của Bắc Âm Vương, cũng khó
lòng ngăn được sự khiêu khích của những yêu ma khác. Sức bảo vệ của kho hồn
phách địa phủ đã suy yếu, chuyện này không còn giấu được bao lâu nữa. Yêu ma
quỷ quái ở các nơi đều sẽ rục rịch muốn hành động, so với việc bị động chịu
đánh, không cách gì tự bảo vệ như thế, thà rằng nên giả vờ thỏa hiệp, tránh
được sự đe dọa của Cửu Thiên Huyền Nữ, kéo Huyền Thiên phái xuống nước, bảo vệ
cho địa phủ, bọn họ cũng có thể thêm được một cánh tay đối phó với kẻ địch, làm
được những việc mình cần phải làm.
Nhưng đây là quyết định cực kỳ mất mặt, Diêm Vương từ
nay về sau sẽ mất hết uy danh, ở trong thần giới e rằng sẽ khó ngẩng đầu lên
được. Nghiêm Lạc vất vả mấy nghìn năm, nắm giữ sự nghiệp lớn lao cuối cùng lại
rớt đài như thế, đừng nói là bản thân Nghiêm Lạc, ngay đến bọn A La cũng không
cách nào tiếp nhận được.
Bọn họ đã từng bàn bạc qua, tranh luận rất lâu mới
quyết định được.
Nhưng không ngờ rằng, trước đó Nghiêm Lạc cũng đồng ý
rồi, sao mà bây giờ đột nhiên lại trở mặt khiêu khích không chịu thoái vị? Tề
Nghiên La nắm chặt bàn tay, anh trai cô quả nhiên vẫn không tiếp nhận nổi.
Lời này của Nghiêm Lạc trong chốc lát đã làm Cửu Thiên
Huyền Nữ nổi giận: "Diêm La, đến giờ này phút này ngươi còn dám huênh
hoang. Bây giờ ngươi trọng thương, thân thể yếu ớt, muốn lấy mạng của ngươi thì
dễ như trở bàn tay...".
Lời này của bà ta thật quá đáng, Tề Nghiên La không
nhịn được lớn tiếng ngăn: "Thánh Mẫu, chuyện này tôi và anh trai đã nói ổn
thỏa rồi, tất cả đều như lời Thánh Mẫu nói, tôi sẽ tiếp nhận vương vị của địa
phủ. Xin Thánh Mẫu lượng thứ cho huynh trưởng của tôi gặp phải biến cố này cảm
xúc khổng ổn định. A La ở tiên giới danh vọng không cao, vẫn xin Thánh Mẫu tuân
thủ lời hứa, giúp A La bảo vệ địa phủ và nhân gian hòa bình, phòng ngừa ma quái
tác loạn".
Chúc Tiểu Tiểu ở trong xe nghe thấy rõ ràng những lời
đối thoại của mọi người, cô cảm thấy máu nóng đang xông thẳng lên đỉnh đầu.
Những người này muốn ép Boss thoái vị, lại dùng tính mệnh để bức ép Boss. Cô
tức giận đến run cả tay.
Trong phòng bao kia yên lặng một lát, Chúc Tiểu Tiểu
lại nghe thấy Cửu Thiên Huyền Nữ nói: "A La, nếu Diêm La cũng hiểu chuyện
giống như ngươi, thì chắc sẽ không rơi vào bước đường ngày hôm nay. Ngươi là
người ta trợ giúp lên ngôi vị, ta đương nhiên sẽ toàn lực hỗ trợ ngươi, nhưng huynh
muội các ngươi tình thâm, ta cũng hiểu rõ. Cho nên Diêm La thoái vị, ta còn có
thêm mấy yêu cầu. Thứ nhất Diêm La bắt buộc phải dọn ra khỏi tòa nhà đó, mãi
mãi không được vào trong nữa. Thứ hai tất cả công việc quản lý của địa phủ, tất
cả các tình tiết phán tội luân hồi, phóng sinh hồn phách..., Diêm La vĩnh viễn
không được nhúng tay hay hỏi han. Thứ ba tất cả bề tôi của địa phủ đều không
được tiếp xúc với Diêm La nữa. Huyền Thiên phái ta sẽ bảo vệ sự an toàn của địa
phủ, bao gồm đảm bảo Diêm La sẽ không thể tới địa phủ làm loạn".
Nghiêm Lạc chẳng chút biểu cảm, cũng không nói gì, Tề
Nghiên La lại không kìm được: "Thánh Mẫu, hai huynh muội chúng tôi từ
trước đến nay không rời xa nhau, đến giờ tôi đoạt vương vị của anh ấy, nếu lại
đuổi anh ấy ra khỏi địa phủ, như vậy chẳng phải cắt đứt đường sống của anh ấy
sao? Vô tình vô nghĩa, đó không phải là tác phong của A La tôi!".
Hồ Dĩnh nhìn Tề Nghiên La một cái, nữ vương này quả
nhiên mạnh mẽ, lại dám ám chỉ Cửu Thiên Huyền Nữ vô tình vô nghĩa.
"A La..." Cửu Thiên Huyền Nữ kéo dài giọng,
mang ý cảnh cáo: "Nếu ngươi không hạ được quyết tâm, vương vị này e là
ngươi cũng không ngồi vững được đâu".
"Cửu Thiên Huyền Nữ", Nghiêm Lạc cuối cùng
lên tiếng: "Bà vì chuyện sáu trăm năm trước mà vẫn luôn hận tôi tận xương
tủy, nhưng tôi cũng bị bà hạ chú rồi, cô độc đau khổ sáu trăm năm, lẽ nào vẫn
chưa đủ? Bà buộc phải đuổi cùng giết tận như vậy sao?".
"Ngươi vì sự ích kỷ của mình, gián tiếp giết hại
bao nhiêu người vô tội, lời chú đó chẳng qua chỉ là sự trừng phạt nho nhỏ.
Ngươi đã nhắc đến chuyện sáu trăm năm trước, thì nên biết hôm nay chúng ta vì
sao phán quyết như thế này. Năm đó ngươi khua môi múa mép lừa gạt đại tướng
tiên phong của ta, phá hủy đại nghiệp cứu thế đến nay mới thực sự coi như tuần
hoàn nhân quả được thế này. Diêm La, việc cô lập đã không phải là sự trừng phạt
quá lớn, ngươi còn có gì không hài lòng?”
Nghe thấy điều này Hồ Dĩnh có chút không nhẫn nhịn
được, cô ta nhìn Tộc trưởng rồi nói: "Hồ tộc chúng tôi những năm này nhận
được sự chiếu cố của Diêm Vương. Hôm nay Hồ tộc đã nhận lời mời của Thánh Mẫu
đến làm chứng chuyện này, Hồ Dĩnh to gan đại diện cho Hồ tộc thể hiện thái độ.
Nếu Diêm Vương không chê ghét, có thể đến Hồ tộc ở tạm, Hồ tộc tôi trung lập
làm chứng, điều này Thánh Mẫu chắc cũng có thể yên tâm". Một cách nói vừa
nắm giữ được Diêm Vương, biểu đạt lòng trưng thành của Hồ tộc vào thời khắc
nguy nan không rời không bỏ, lại thể hiện tốt với Cửu Thiên Huyền Nữ, ngầm biểu
thị Hồ tộc có thể thay bà ta giám sát nhất cử nhất động của Diêm Vương. Hài hòa
như thế, hai bên đều vừa lòng, quan trọng nhất là, Hồ Dĩnh cô ta sẽ có cơ hội
thường xuyên tiếp xúc với Diêm Vương, đây là chuyện hạnh phúc biết bao.
Cửu Thiên Huyền Nữ cười nhạt: "Đúng là ta đã coi
thường khuôn mặt này của Diêm La ngươi, lừa được đồ nhi của ta, đến giờ lại dụ
dỗ được cô nương của Hồ tộc, vì ngươi mà lo lắng quan tâm".
Nghiêm Lạc trả lời: "Tôi với Heo Con tình đầu ý
hợp, nào có bẩn thỉu giống như lời bà nói. Bà tước đi vương vị của tôi, đến giờ
còn muốn quản cả chuyện tình cảm của tôi nữa sao?".
Cửu Thiên Huyền Nữ hung dữ nói với Nghiêm Lạc:
"Không có giải chú của ta, ngươi và Heo Con sẽ không thể nào ở cùng nhau
được. Diêm La, ngươi cần phải gánh vác tất cả mọi chuyện vì việc làm của sáu
trăm năm trước, ta không lấy đi tính mệnh của ngươi, nhưng thề chắc chắn sẽ để
ngươi không có một thứ gì cả".
Hồ Dĩnh cắn môi, lời nói của cô ta bị cả hai người
đồng thời bỏ qua, trong lòng có chút khó chịu. Hồ Uy - tộc trưởng Hồ tộc vỗ vỗ
tay cô ta an ủi, đang muốn mở lời hòa giải một chút giữa Cửu Thiên Huyền Nữ và
Diêm Vương, cửa phòng bao đột nhiên roạt một tiếng bị người nào đó thô lỗ dùng
lực kéo ra. Chúc Tiểu Tiểu mạnh như quân xung kích lao về phía Nghiêm Lạc, ôm
chặt lấy anh: "Boss, anh không phải là không có thứ gì cả, anh vẫn còn có
em, em muốn ở cùng anh".
Tất cả mọi người trong phòng kinh ngạc nhìn cô, Cửu
Thiên Huyền Nữ tức đến tái mặt: "Ngươi đây là... là đang làm gì chứ, mất
mặt quá đi, còn ra thể thống gì nữa cút ra ngoài!".
Chúc Tiểu Tiểu quay đầu lại, lừ mắt gườm gườm, lớn
tiếng nói với bà ta: "Boss vừa bị ốm các người liền đến ra vẻ uy phong,
chẳng qua là ỷ mạnh hiếp yếu, có gì mà tài giỏi chứ. Cái gì mà phá huyết chú,
xí xí xí".
Cô ngồi cả lên chân Nghiêm Lạc, ôm ghì lấy cổ anh, sau
đó cực kỳ mạnh mẽ, dứt khoát hôn lên môi anh.
Tất Mặc Kỳ phá lên cười, Tề Nghiên La vỗ trán không,
biết phải nói gì, Huyền Thiên Ngọc Nữ cau mày lại, lộ ra vẻ lo lắng, Cửu Thiên
Huyền Nữ thì mặt đen xì, hai mắt tóe lửa, mặt Hồ Dĩnh lại lúc xanh lúc trắng,
bộ dạng khó chịu đến cực điểm.