Heo Yêu Diêm Vương
Chương 40 :
Ngày đăng: 04:25 20/04/20
Chúc Tiểu Tiểu ngủ giấc này rất thoải mái.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, cô phát hiện ra mình đang
làm tổ trong lòng Boss, lúc này anh nhắm mắt lại ngủ rất ngon. Chúc Tiểu Tiểu
đánh giá Boss ở cự ly gần, lông mi thật dài, mũi rất thẳng, bờ môi thật xinh
đẹp. Boss của cô nhìn thế nào đều rất đẹp.
Cô ôm lấy anh "chụt chụt" hôn vài cái, Boss
không có phản ứng, xem ra lại đang ngủ sâu trị thương rồi. Theo như kinh nghiệm
quan sát được của Chúc Tiểu Tiểu từ trước đến nay, hễ anh ngủ như thế này thì
có sấm đánh trên đầu cũng không tỉnh được.
Chúc Tiểu Tiểu cắn cắn môi, tối qua công chiến không
thành công, làm sao hôm nay đã ngủ sâu rồi? Nhưng mà thế này cũng tốt, có thể
cho cô chút thời gian chuẩn bị. Đối với thất bại đêm qua, cô vừa ảo não vừa xấu
hổ, rõ ràng trước đó cô đọc tiểu thuyết, trong đó viết chuyện này rất dễ dàng
mà. Nhân vật nữ chính làm gì có ai không thích thú khi làm chuyện đó, thế nào
mà đến lượt cô lại khó khăn vậy chứ?
Cô trở dậy ngồi lên trên người Boss, chăm chú nhìn
anh, nghiêng đầu ngẫm nghĩ: "Ừm, em luyện tập trước một chút xíu". Dù
gì anh bây giờ ngủ như chết rồi, sẽ không biết được. Tối qua cô nhất định là
quá căng thẳng, sau này khi đã nghiên cứu, tập luyện thành thục rồi chắc chắn
là được.
Cô "huỵch" một cái áp lên ngựời Nghiêm Lạc,
tự cổ vũ bản thân mình: "Cố lên!".
"Chụt chụt", cô hôn hai cái lên mặt anh, rồi
đột nhiên ngồi thẳng dậy, "Thành công rồi!".
Cô há miệng cười, tự mình chơi với mình chẳng có gì là
không vui cả. Tưởng tượng rằng Boss là đại thúc lạnh lùng nhưng yếu đuối, còn
mình là thiếu nữ dễ thương khả ái mà vô cùng mạnh mẽ, cô ngả người vào lòng anh
tự nói với chính mình: "Xem ra Boss không phải là một thụ tốt, cho nên
mình mới không thành công".
"Thú1 gì?"
Nghiêm Lạc trầm giọng nói khiến Chúc Tiểu Tiểu bị dọa suýt chút nữa nhảy dựng
lên. Cô ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt anh mang ý cười, xem ra là đã nhìn cô lăn
qua lăn lại hồi lâu rồi.
1 “Thú”
và “Thụ” trong tiếng Trung phiên âm giống nhau. Từ “Thụ” cùng với từ “Công” là
hai từ rất thông dụng trong truyện Đam mỹ của Trung Quốc. Công để chỉ người
đóng vai nam, còn thụ để chỉ người đóng vai nữ trong mối quan hệ đồng tính nam.
Chúc Tiểu Tiểu lập tức chui đầu vào trong chăn, đây
đây đây, thực sự là quá mất mặt rồi.
Nghiêm Lạc cười lớn, ôm chặt lấy cô, kéo đầu cô ra
khỏi chăn. Heo Con này giống như chú đà điểu vậy, hễ gặp phải chuyện gì là liền
giấu kín bản thân mình đi.
Cô vùng vẫy, chỉ trích anh: "Anh giả vờ
ngủ!".
"Em làm ồn kiểu này, người chết rồi cũng sẽ tỉnh
lại mất" Ý trêu đùa rõ ràng trong giọng nói của anh khiến Chúc Tiểu Tiểu
phải trừng mắt lên gườm.
"Đồng chí Diêm Vương, tuy đồng chí đã bị bãi
chức, nhưng phát ngôn như thế thực sự là không chuyên nghiệp lắm. Linh hồn bị
bắt đi rồi, làm sao người chết còn có thể tỉnh lại."
Nghiêm Lạc khẽ cười, ngón tay gõ vào mũi Tiểu Tiểu:
"Đừng tìm lý do, em nói anh không phải là thú tốt gì?". Anh rất
hiếu kỳ, Heo Con nhà anh chơi một mình lâu như vậy rồi, lời nói cuối cùng oán
trách anh là có ý gì. Lẽ nào có thần thú gì đó giúp được cho chuyện nam nữ này
sao? Sao anh lại không biết nhỉ?
"Ừm, chính là cái thụ kia." Giọng cô nhỏ
đến mức không còn nhỏ được hơn nữa, lúng búng như ngậm hột thị.
"Thú gì? Còn có loại thần thú nào em biết mà anh
không biết?"
Lời nói này của Nghiêm Lạc khiến mắt Chúc Tiểu Tiểu
sáng lên, hóa ra Boss cũng là đồ quê mùa. Quả nhiên văn minh của con người
không phải thứ những người thuộc thần tộc có thể tinh thông được.
Cô gật đầu thật lực: "Ừm, ừm, chính là thần
thụ, anh không biết đâu". Cô không nhịn được phá lên cười. Thấy Nghiêm
Lạc hồ nghi nhướn mày lên nhìn mình, cô vội vàng vùi đầu vào lòng anh, tiếp tục
khoái chí, cười đến mức hai vai run lên.
Nghiêm Lạc đương nhiên hiểu được thứ cô nói với thứ
bản thân mình nói không phải là một, nhưng nhìn thấy cô vui vẻ thế này, cũng
không hỏi đến cùng nữa. Heo Con nhà anh quả nhiên là thần kinh xuề xòa, khóc
một trận, ngủ một giấc là lại vui vẻ, Chuyện tối hôm qua không để lại ảnh hưởng
xấu nào đối với cô.
Anh hôn lên đỉnh đầu cô, thấp giọng nói: "Rõ ràng
là em xấu hổ lại sợ đau, liên quan gì đến thần thú chứ?".
Cô đỏ bừng mặt, lại rúc sâu vào lòng anh, qua một lúc
lâu mới lầm bầm nói: "Chỉ vì thần thụ không tốt, đúng thế!". Ngẫm
nghĩ giây lát, lại bổ sung thêm một câu: "Không đúng, là Cửu Thiên Huyền
Nữ không tốt".
Anh mỉm cười, an ủi: "Không sao cả, anh có thể
đợi".
"Vậy đợi thêm một chút nữa có được không?"
Cô tóm lấy cơ hội đưa điều kiện.
Câu trả lời của Nghiêm Lạc là véo lên mông cô một cái,
khiến cho cô lớn tiếng kêu oa oa.
Hai người không nói gì, yên lặng nằm ôm nhau. Qua một
lúc rất lâu, Chúc Tiểu Tiểu không nhịn được nữa: "Boss, em muốn đi vệ
sinh".
"Vậy thì đi đi." Anh nới lỏng cánh tay.
"Nhưng mà như thế này rất thoải mái, em không
muốn cử động."
"Vậy thì đừng cử động."
"Nhưng mà nhịn không được rồi."
Anh gườm cô: "Đi, đi. Heo lười, anh phải ngủ
rồi".
Chúc Tiểu Tiểu liền bò dậy: "Chờ một chút, em sẽ
quay lại với anh ngay".
Nghiêm Lạc không nhịn được cười, ở cùng với heo ngốc
này, chuyện dù vớ vẩn hơn nữa cũng có thể khiến anh vui vẻ. Trong lồng ngực đã
trống không vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô, từ nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước
chảy róc rách, anh vùi đầu vào trong chăn, ngửi thấy hương thơm của cô, cuộc
sống bình thường lại chân thực như thế này, anh hy vọng cứ mãi mãi tiếp tục,
không có thần ma yêu quái gì cả, không có ngày tận thế, chỉ có anh và cô.
Hóa ra, anh thật sự cũng biết mệt.
Chúc Tiểu Tiểu rửa mặt rất nhanh, lao trở về như một
cơn gió, vén chăn ra liền nhảy luôn vào lòng anh: "Động tác của em có
nhanh không?".
"Chậm quá, anh sắp ngủ say rồi."
"Ngủ đi, ngủ đi." Cô vươn cánh tay ôm lấy
anh: "Ngủ nhiều thêm một chút vết thương sẽ nhanh khỏi".
Anh cong khóe môi lên, thật sự phải ngủ rồi. Ban nãy
anh vừa nhắm mắt lại thì bị cô làm ồn, lúc này thực sự phải ngủ rồi. Anh dặn dò
cô: "Tối qua anh làm đồ ăn rồi, để ở trong tủ lạnh, em tự mình hâm nóng
lại ăn. Hôm nay đừng mở điện thoại nữa, để khỏi có người làm phiền em. Đừng
chạy loạn khắp nơi, nếu muốn ra ngoài chơi, đợi anh tỉnh rồi sẽ lại chơi cùng
em...".
Cô bịt lấy miệng anh, nhỏ tiếng nói: "Thật lôi
thôi, anh là ông già à, mau ngủ đi".
Một lúc sau, khi Chúc Tiểu Tiểu đứng trước bếp hâm lại
đồ ăn, đột nhiên nhớ ra, Boss chẳng phải chính là ông già sao, còn là ông già
mấy nghìn tuổi nữa. Nhưng mà vết thương của anh rốt cuộc là thế nào, có phải sẽ
không khỏi được không? Cô thấp thỏm lo lắng, cảm thấy rất đau lòng.
Chúc Tiểu Tiểu không hề tắt điện thoạt, khi cô nhận
được cuộc gọi thứ mười lăm, cuối cùng cũng hiểu vì sao Boss nói sẽ có người làm
phiền cô.
"Tiểu Tiểu, chuyện gì vậy? Sao cô lại đột nhiên
từ chức? Boss cũng từ chức rồi, hai người muốn cùng nhau di dân phải
không?"
"Tiểu Tiểu, hôm nay công ty mở cuộc họp lớn, cô
và Boss vì sao đều từ chức? Boss muốn đi đâu vậy?"
"Tiểu Tiểu, Boss lại từ chức rồi, bất ngờ quá. Cô
chắc chắn biết nội tình đúng không?"
"Tiểu Tiểu, những chuyện liên quan đến biến động
nghiêm trọng này, cô biết được bao nhiêu?"
"……….."
Chúc Tiểu Tiểu đần mặt ra, rõ ràng mọi người muốn nghe
ngóng vấn đề của Boss, nhưng lại chỉ gọi điện cho cô, điện thoại của Boss vẫn
luôn mở mà, sao đến một cuộc gọi cũng không có.
Sau khi ấp úng đối phó với cuộc điện thoại cuối cùng,
Chúc Tiểu Tiểu giận dữ tắt máy. Hừ, muốn hỏi thì trực tiếp gọi cho Boss đi.
Cô chỉ nghĩ vậy thôi, không ngờ điện thoại của Nghiêm
Lạc lại thật sự đổ chuông. Chúc Tiểu Tiểu suýt chút nữa sặc ngụm trà trong
miệng. Cô tới cầm điện thoại của Nghiêm Lạc lên, cái tên hiển thị trên màn hình
lại là Ray.
Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, không nhận, mặc cho điện
thoại kêu đến lúc ngừng. Qua mười phút, chuông lại vang lên, Chúc Tiểu Tiểu do
dự đắn đo, vẫn là không nhận. Nhưng khi Ray gọi điện đến lần thứ ba, Chúc Tiểu
Tiểu cuối cùng không nhịn được nữa ấn nút nghe.
"A lô, Ray phải không? Tôi là Tiểu Tiểu."
Ray bên kia rõ ràng sững lại một hồi, sau đó nói
nhanh: "Boss thế nào rồi, anh ấy xảy ra chuyện gì không thể nghe điện
thoại phải không?".
"Không đâu, anh ấy đang nghỉ ngơi, điện thoại để
ở chỗ tôi mà. Điện thoại của anh ấy, tôi không dám nghe thay, nhưng thấy anh
gọi nhiều lần như thế, sợ là có chuyện gấp."
"Ừ." Ray im lặng một hồi, hỏi: "Tiểu
Tiểu, Boss có phải đang chuẩn bị làm chuyện lớn gì không? Anh ấy không có lý do
gì sao lại đột nhiên rời đi như thế?".
Chúc Tiểu Tiểu tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không ngờ
rằng Ray hỏi trực tiếp thế, thẳng thắn hơn nhiều so với những người gọi đến tìm
cô nói chuyện vòng vo. Ray vẫn luôn đối xử với cô rất tốt, cũng là một trong
những cánh tay đắc lực của Boss, cho nên Chúc Tiểu Tiểu trái lại không tiện đáp
lấy lệ. Nhưng cô thực sự biết không nhiều, cũng không biết phải nói như thế
nào, thêm vào đó Boss lại nói sự việc cần phải bảo mật. Cô nghĩ cả hồi lâu, chỉ
đành nói với Ray: "Thực sự tôi cũng không rõ lắm, đợi Boss dậy rồi, tôi
nói với anh ấy một tiếng, bảo anh ấy gọi điện cho anh, hai người nói chuyện
nhưng anh lại không hề phái bọn Âm Yến Tư ra ngoài truy bắt quỷ hút máu. Toàn
bộ sự chú ý của anh dồn vào những con người đang phục vụ cho quỷ hút máu kia.
Mọi người theo chỉ thị của Nghiêm Lạc, rà soát lại tất
cả tư liệu những vụ án có con người can thiệp. Cuối cùng sự thực cũng hé lộ, họ
phát hiện trong những vụ việc này, có hai người gián tiếp quan hệ tới Âm Yến
Nam.
"Có quan hệ đến Âm Yến Nam, e rằng chính là có
quan hệ đến Bắc Âm Vương kia rồi. Có quan hệ đến Bắc Âm Vương, chuyện này hẳn
là rất thú vị." Cao Lôi vừa nói ra câu này, tất cả ánh mắt bất giác đổ dồn
về phía Âm Yến Tư.
Âm Yến Tư nhướn mày: "Đã là chuyện thú vị, đương
nhiên không thể bỏ qua".
Mọi người nói là làm, Ray phụ trách giám sát điều
khiển, tiếp nhận thông tin tình báo từ phía Công ty Nhã Mã; Âm Yến Tư và Cao
Lôi phụ trách thăm dò hành động của bọn Âm Yến Nam; Tư Mã Cần và Thư Đồng thì
phải tiếp tục đào sâu, phân tích các đầu mối trước mắt đã có được; Tiết Phi Hà
sẽ giám sát chặt chẽ bên công viên Hoa Anh Đào kia, đề phòng mấy con cá lọt
lưới đó chơi trò “nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất".
"Vậy còn tôi?", Chúc Tiểu Tiểu và Vu Lạc
Ngôn đồng thanh hỏi.
"Anh tiếp tục huấn luyện." Âm Yến Tư một tay
chỉ vào Vu Lạc Ngôn, sau đó quay sang nói với Chúc Tiểu Tiểu: "Boss lại
ngủ mất rồi, cô ở trong nhà chăm sóc đi".
Chúc Tiểu Tiểu và Vu Lạc Ngôn quay ra nhìn nhau một
cái, trong lòng đều có chút không phục.
Buổi chiều hôm nay mọi người ra ngoài hết, Nghiêm Lạc
vẫn đang ngủ, Chúc Tiểu Tiểu muốn đi mua chút đồ dùng trong gia đình và lương
thực, cô không làm được chuyện lớn, làm tốt việc hậu cần thì vẫn có thể. Vu Lạc
Ngôn buồn đến phát hoảng, liền cùng đi với cô.
Hai người lái xe đến khu vực nội thành, mua túi to túi
nhỏ các thứ đồ, hai tay đầy ắp. Bọn họ tìm thấy xe ở bãi đỗ ngầm dưới đất, đi
đến đang muốn mở thùng sau xe ra đặt đồ vào, đột nhiên lại nhìn thấy bên cạnh
xe có một đứa bé trai khoảng năm, sáu tuổi đang đứng.
Đứa bé trai vô cùng xinh xắn nhưng gương mặt lại có
chút ảm đạm, nó đứng một mình, dựa vào cạnh xe lặng thinh trong bóng tối.
Chúc Tiểu Tiểu hoàn toàn không ngờ rằng bên cạnh xe có
người, vừa mới đi đến ngước mắt lên nhìn thấy thì giật thót mình hét lớn một
tiếng. Hét xong cô mới phản ứng lại được đối phương chỉ là một đứa trẻ, lại cảm
thấy ngại ngùng, vội vàng nói với nó: "Xin lỗi, anh bạn nhỏ, không làm em
sợ chứ? Bố mẹ em đâu?".
Đứa trẻ không nói, Chúc Tiểu Tiểu nhìn trái quay phải
không thấy người lớn đâu, cô bước tới mấy bước muốn hỏi han, nhưng lại thấy Vu
Lạc Ngôn ở phía sau lớn tiếng gọi: "Tiểu Tiểu!".
Cùng lúc đó, Chúc Tiểu Tiểu cũng ngửi thấy mùi cháy
khét nhàn nhạt, cô nhảy bật về phía sau, làm rơi cả thực phẩm trong tay, rút
Tiểu Phấn Hồng trong túi ra.
Vu Lạc Ngôn vừa gọi vừa vứt hết đồ trong tay đi muốn
kéo Chúc Tiểu Tiểu vể phía sau, thấy cô lùi lại, vội nói: "Nó là quỷ hút
máu".
"Quỷ hút máu?" Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc quay
đầu nhìn anh một cái: "Vì sao mà em lại ngửi thấy mùi của ác linh?".
Chính vào thời khắc cô quay đầu lại nhìn Vu Lạc Ngôn,
đứa trẻ kia đã nhanh chân chạy mất.
Chúc Tiểu Tiểu gắng sức đuổi theo, nhưng sau khi chạy
qua hai lối rẽ, tới cửa bãi đỗ thì không thấy bóng dáng đứa bé trai đâu nữa. Cô
quay người, nhìn thấy Vu Lạc Ngôn chạy theo phía sau, xua tay nói: "Không
đuổi được".
Vu Lạc Ngôn có chút căng thẳng: "Có phải là còn
quỷ hút máu khác ở gần đây không?".
"Anh chắc chắn là quỷ hút máu sao?"
Vu Lạc Ngôn gật đầu.
"Nhưng em cũng thực sự ngửi thấy nó là ác
linh."
"Vậy là thế nào?", Vu Lạc Ngôn hỏi.
Nếu như nói hàng ma sư Chúc Tiểu Tiểu trình độ vẫn coi
là tân binh, thì Vu Lạc Ngôn chính là hạng tân binh của tân binh. Hai người tân
binh đứng ở đó, chẳng biết nên làm thế nào. Bởi vì Chúc Tiểu Tiểu từ trước đến
nay chưa từng nghe qua ác linh còn có thể chiếm được cơ thể của quỷ hút máu,
cũng chưa từng đọc qua thấy vụ án như thế này.
Cuối cùng hai người quyết định quay về báo cáo rồi
nói.
"Hai người, một người nhìn thấy nó là quỷ hút
máu, một người ngửi thấy nó là ác linh?" Ray nghe được tin này thì kình
ngạc vô cùng, ngay đến Nghiêm Lạc cũng cau mày lại. Anh vừa mới tỉnh dậy chưa
lâu, đang cùng Ray thảo luận về vụ án quỷ hút máu, Chúc Tiểu Tiểu và Vu Lạc
Ngôn liền chạy về nói gặp phải một ác linh quỷ hút máu.
"Ác linh không chiếm được thân thể của Huyết
tộc." Điểm này Nghiêm Lạc khẳng định chắc chắn.
Vu Lạc Ngôn đã học được chút xíu, cũng biết ác linh là
gì, anh cũng có nghi vấn: "Vậy có khả năng là ác linh trong quỷ hút máu
chiếm thân thể của nó... Ý tôi là, quỷ hút máu chết rồi, biến thành ác linh,
lại chiếm thân thế của đứa trẻ kia".
"Huyết tộc sau khi chết đi, hồn bay phách tán,
không thể biến thành ác linh."
"Ồ, như vậy à." Vu Lạc Ngôn hiểu ra.
"Nhưng em thực sự ngửi thấy mùi của hồn phách, em
chắc chắn mình không ngửi sai." Chúc Tiểu Tiểu không hề hoài nghi đối với
phán đoán của mình. "Boss, có lẽ không phải là ác linh, mà là linh hồn của
thứ không thích đáng nào đó, dù gì cũng là có vấn đề, cho nên mùi của linh hồn
mới lan tỏa như vậy."
"Linh hồn không thích đáng? Nếu có linh hồn không
thích đáng chiếm thân thể của Huyết tộc, vậy nhất định phải cưỡng ép phong ấn
lên. Nhưng đem Huyết tộc biến thành xác sống, đây chắc chắn không phải là một
chuyện dễ dàng. Con người không thể nào làm được, mà thần trên thế giới này có
thể làm được, sẽ không vượt quá năm người."
Chúc Tiểu Tiểu bấm đầu ngón tay đếm, Boss nhà cô, A
La, A Mặc, còn có một người không biết là ai, bỏ qua không nghĩ, cuối cùng
người còn lại nhất định là Bắc Âm Vương!
Nghiêm Lạc khẳng định cách nghĩ của cô: "Sự việc
này rất có thể liên quan đến Bắc Âm Vương. Nhưng đem Huyết tộc biến thành xác
sống, đối với ông ta có chỗ nào tốt chứ? Sức chiến đấu của Huyết tộc, có mạnh
hơn xác sống đi nữa thì cũng chỉ gấp khoảng mười lần, cả hai đều có thể uống
máu, không cần thiết phải phí sức làm những việc thế này. Hơn nữa, vì sao lại
là trẻ con?".
"Đúng là khó mà hiểu được, hình như chuyện xấu gì
cũng có chút quan hệ đến ông ta, nhưng lại chẳng phải chuyện đại sự gì. Bắc Âm
Vương này muốn làm đại nhân vật phản diện, có phải còn hơi yếu quá không?"
Ray luôn là người nắm rõ các đầu mối nhất, chuyện có liên quan tới Bắc Âm Vương
thực sự không ít, nhưng đều vụn vặt lẻ tẻ, không chuyện nào là có kết quả.
"Nhất thiết không được xem thường ông ta!"
Nghiêm Lạc nghiêm túc cảnh cáo: "Mỗi một việc ông ta làm, đều sẽ có mục đích.
Ông ta là lão gian trá xảo quyệt, chứ không phải lão già ngốc nghếch đâu".
"Vậy bước tiếp theo chúng ta làm thế nào?",
Chúc Tiểu Tiểu hỏi.
"Trước tiên tìm ra đứa trẻ Huyết tộc kia. Tôi
phải xem xem, hồn phách trên người nó rốt cuộc là thế nào. Có thể để Heo Con
ngửi thấy mùi vị, linh hồn của nó nhất định có vấn đề." Nghiêm Lạc dặn dò:
"Ray, anh lọc ra tất cả những sự việc liên quan đến Bắc Âm Vương, xem xem
giữa chúng có gì tương quan không. Dặn những người đưa tin bên ngoài lưu tâm
nhiều hơn, phàm là chuyện dính líu đến Bắc Âm Vương, bất luận lớn nhỏ, đều phải
báo cáo".
Ray gật đầu đồng ý, Nghiêm Lạc lại hỏi Vu Lạc Ngôn:
"Đứa trẻ đó, anh nhìn thấy mắt của nó màu gì?".
"Màu xanh nhạt, như thế là cấp A phải
không?" Nhờ việc học tập trong thời gian này, Vu Lạc Ngôn đã biết phân
biệt cấp bậc của Huyết tộc qua màu mắt, xanh đen là cấp A, tím sẫm là cấp B, đỏ
máu là cấp c.
Đồng tử màu xanh nghĩa là đứa trẻ này mới bắt đầu uống
máu tươi, màu mắt còn nhạt biểu thị thời gian uống máu của nó chưa lâu lắm.
Nhưng trẻ con Huyết tộc rất ít, nếu như xảy ra sự việc trẻ con không chịu sự
quản chế chạy đi uống máu hành hung khắp nơi, chẳng lẽ bọn họ lại không có chút
tin tức nào?
Nghiêm Lạc nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu đột nhiên nảy
ra suy đoán đáng sợ.
Ray bên này đã liên lạc được một vòng, anh báo cáo:
"Tôi đã bảo Tư Mã đến trung tâm thương mại kia lấy băng ghi hình của bãi
đỗ xe rồi, chỉ cần có được hình ảnh của đứa trẻ đó, gửi đến mạng tình báo, việc
tìm nó sẽ không khó nữa".
Nói thì như vậy, nhưng sự việc lại khó khăn hơn những
gì họ nghĩ. Tư Mã Cần rất nhanh chóng chạy đến khu thương mại, anh tìm Thôi cục
trưởng bên kia nhờ giúp đỡ, lấy danh nghĩa của cảnh sát đòi lấy tư liệu thuộc
bộ phận bảo vệ khu thương mại, nhưng anh không thể lấy được hình ảnh giám sát,
không phải là người ta không cho, mà là trước khi anh đến, có người đã xông vào
phòng giám sát, đem tư liệu hình ảnh đi mất rồi.
"Người đó ra tay rất nhanh, nhân viên bảo vệ nói
họ còn chưa hiểu ra chuyện gì, thì đã bị đánh ngất rồi."
"Vậy là có người không muốn để chúng ta tìm được
đứa trẻ đó." Chúc Tiểu Tiểu tự trách: "Tôi với Lạc Ngôn lẽ ra nên đi
tìm bảo vệ đòi dữ liệu ngay lúc đó, như thế thì sẽ không bị người khác cướp
mất".
"Không trách em, chẳng ai nghĩ được rằng sẽ như
thế này", Nghiêm Lạc an ủi cô: "Đối phương rất cảnh giác, xem ra đứa
trẻ này thực sự không phải là Huyết tộc bình thường".
"Tìm một người vẽ chân dung, hai người hình dung
và miêu tả để anh ta vẽ lại." Ray căn cứ vào kinh nghiệm làm án trước đây,
đưa ra phương pháp giải quyết.
Chúc Tiểu Tiểu và Vu Lạc Ngôn nhìn nhau một cái, gật
gật đầu, nhưng hai người đều cảm thấy hơi chột dạ.
"Tôi lúc đó đột nhiên ngửi thấy mùi khét, giật
thót mình, cho nên không để ý quan sát nó, cũng không biết có thể nhớ được bao
nhiêu."
"Tôi đột nhiên nhìn thấy đứa trẻ đó là quỷ hút
máu, Tiểu Tiểu lại ở gần nó như vậy. Tôi hoảng hốt, cũng không chú ý đến tướng
mạo của nó."
Ray đang gọi điện thoại cho người vẽ chân dung liền
dừng lại, sau đó thở dài: "Vậy chỉ có thể thử xem sao".