Heo Yêu Diêm Vương

Chương 41 :

Ngày đăng: 04:25 20/04/20


Mấy ngày tiếp sau đó, mọi người nỗ lực tìm kiếm đều

không thấy đứa bé trai quỷ hút máu kia, nhưng bất chợt lại xảy ra một vụ hung

sát, nạn nhân bị hút máu đến chết, phần cổ có hai vết răng, theo vết răng phán

đoán, đó là trẻ con cắn.



Nghiêm Lạc nhìn bức ảnh của thi thể, rất lâu sau không

nói gì. Vụ án do quỷ hút máu trẻ con gây ra kiểu như vậy đã bảy mươi ba năm rồi

nay mới lại xuất hiện, đứa trẻ trong vụ án lần trước cuối cùng bị cấp A đồng

tộc tử hình, còn đứa trẻ bây giờ, không biết rốt cuộc sẽ thế nào nữa.



"Có người tới xử lý hiện trường, đem chôn thi thể

rồi. Mưa lớn làm bùn đất ở chỗ đó vỡ ra, người đi chơi phát hiện thấy thi thể

này mới đi báo án. Kết quả giám định tử thi, thời gian chết của người này là

một tháng trước, lúc ấy, bọn Tiểu Tiểu còn chưa gặp đứa trẻ đó. Như vậy tức là,

tiểu quỷ này sớm đã bắt đầu hành hung giết người, nhưng luôn có người giúp nó

che giấu", Ray báo cáo đầu mối vụ án: "Đã rải hình vẽ đi khắp nơi

rồi, nhưng không có người nào từng thấy đứa trẻ này, cũng không có ai nhìn thấy

tiểu quỷ hành hung hút máu".



Âm Yến Tư nói: "Bắc Âm Vương bên này thực sự đang

chiêu dụ quỷ hút máu cấp A, ông ta không lộ diện, Âm Yến Nam cũng ẩn thân rất

kỹ, nhưng những kẻ tay sai thủ hạ của bọn họ lúc nào cũng bám sát bọn quỷ cấp

A. Lần trước sau vụ án ở công viên Hoa Anh Đào, bọn chúng đã trốn đi rồi. Nhưng

Âm Yến Nam lúc trở mặt với tôi đã lỡ miệng nói Bắc Âm Vương có kế hoạch muốn

làm một chuyện đại sự, sau đó lại bảo một ma đầu thực sự có thể diệt thế đã sắp

xuất hiện rồi".



Nghiêm Lạc nhướn mày lên: "Vì sao mà một chút tin

tức cũng đều không có?".



Âm Yến Tư nói: "Cụ thể là gì tôi nghĩ Âm Yến Nam

cũng không biết, nếu không, cứ theo tính cách của cô ta thì nhất định sẽ còn hô

hào kinh khủng hơn".



“Lẽ nào chính là con quỷ hút máu nhỏ kia?" Cao

Lôi cảm thấy chuyện này rất lạ lùng.



"Sao thế được, tiểu quỷ thì có thể làm được gì,

lại chẳng phải là đại thần chuyển thế." Thư Đồng xua xua tay: "Cũng

không biết những người kia đang nghĩ cái gì, diệt thế rồi bọn bọ có gì để đắc ý

chứ, lẽ nào Bắc Âm Vương huênh hoang như vậy là vì đại ma đầu diệt thế cũng

phải nghe theo lời ông ta?".



"Cho nên những kẻ kia nhất định có kế hoạch, có

lẽ họ muốn làm ngư ông đắc lợi."



"Vậy Huyết tộc ở trong chuyện này rốt cuộc có vai

trò gì? Lẽ nào là vũ khí diệt thế giết người loại mới: Xác sống quỷ hút

máu?" Cái tên mới Thư Đồng đặt khiến mọi người phì cười.



Ray tiếp tục nói: "Quỷ hút máu cấp A khoảng thời

gian này đã phát lệnh tập hợp, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm được địa điểm cụ thể

của chúng. Cũng không hề nghe nói trong tổ chức của bọn chúng có trẻ con.

Chuyện quỷ hút máu biến thành xác sống, cũng không thu được tin tức gì

cả".



"Cho nên chỉ có tôi và Tiểu Tiểu gặp được con quỷ

này phải không? Vào lúc đó nó muốn làm gì ở trong bãi đỗ xe?", Vu Lạc Ngôn

hỏi.



"Có lẽ nó đói bụng. Anh biết đấy, bãi đỗ xe luôn

luôn vắng người..." Thư Đồng nhún nhún vai: "Kết quả khó khăn lắm mới

có hai người đến, một người mang thiên nhãn, một người mũi cực tinh, hét toáng

lên cái gì mà quỷ hút máu với ác linh, đứa trẻ đó chính là bị dọa cho chạy

mất".



Vu Lạc Ngôn vừa nghe thấy, nhớ lại tình hình hôm đó,

kinh hãi đến mức toàn thân nổi da gà. Suýt chút nữa bọn họ đã trở thành bữa

điểm tâm rồi.



"Chuyện này mau tiếp tục điều tra, nhất định phải

tìm được tên tiểu quỷ ấy." Nghiêm Lạc dặn dò, sau đó nhìn nhìn Âm Yến Tư

và Vu Lạc Ngôn: "Hai người các anh, ngày mai cùng tôi đến thôn Huyết tộc

một chuyến. Ray, anh chỉnh lý tư liệu vụ án này ra một bản cho tôi, tôi phải

đưa đến cho Cừu tộc trưởng xem xem. Ở bên ngoài đã không có đầu mối, có lẽ bí

mật ẩn giấu trong thôn Huyết tộc cũng chưa biết chừng giúp nó che giấu. Tôi có

một suy đoán, đến lúc phải tới thôn Huyết tộc chứng thực rồi".



Ngày hôm sau, Nghiêm Lạc, Âm Yến Tư và Vu Lạc Ngôn

chuẩn bị xuất phát, Chúc Tiểu Tiểu ôm Bát Bát cứ nhìn theo bọn họ mãi, Nghiêm

Lạc quay đầu lại nhìn cô mấy lần, cuối cùng cất tiếng hỏi: "Muốn

đi?".



Chúc Tiểu Tiểu lập tức gật đầu: "Em là người nhìn

thấy nó mà, mùi hồn khí cũng do em ngửi được, hơn nữa em chưa từng gặp gia tộc

quỷ hút máu...". Trong phim thường hay chiếu nên cô rất hiếu kỳ.



Nghiêm Lạc xoa đầu cô, anh cũng có chút không nỡ rời

xa, Chúc Tiểu Tiểu vừa thấy anh không cự tuyệt, vội vàng đeo ba lô lên, khoác

cánh tay anh: "Đi mà, đi mà, em dù gì cũng là trợ lý của anh, trợ lý cùng

đi là chuyện nên làm".



Cô vừa nói xong, Bát Bát liền kêu chít chít, nhảy vào

trong ba lô. Chúc Tiểu Tiểu có chút sốt ruột: "Không được đâu, Boss không

nói cho mày đi". Nếu như Boss vì ghét chú chuột béo này gây rối mà không

cho cô theo, cô nhất định sẽ nổi giận với nó.



Nhưng chú chuột béo bị lạnh nhạt rất lâu rồi, lần này

sống chết cứ ì ra đây, cả thân hình bé nhỏ tròn vo của nó bám chặt trong túi,

tóm lấy cũng chẳng lôi ra được. Chúc Tiểu Tiểu không có cách nào, cô vỗ vỗ vào

ba lô, cười ngốc nghếch mấy tiếng với Nghiêm Lạc.



Nghiêm Lạc cốc vào đầu cô, không nói gì, khi tay hạ

xuống lại ôm lấy cô sau đó cùng đi. Vu Lạc Ngôn quan sát kỹ càng từng động tác

nhỏ của bọn họ, cụp mắt xuống, áp chế nỗi buồn trong lòng.



Bốn người một chiếc xe, xe lái đi hơn một giờ đồng hồ,

cuối cùng cũng đến được nơi ở của Huyết tộc.



Đó là một nông trang ở vùng núi nơi ngoại thành, đất

đai rất rộng. Trong ruộng rất nhiều nông dân đang chăm sóc rau quả trong nhà

kính, đi tiếp về phía trước là một trường đua ngựa sơ sài, mấy người trẻ tuổi

đang cưỡi ngựa chạy như phát cuồng. Chúc Tiểu Tiểu nhìn thấy, phấn khích chỉ

tay hét: "Là ngựa, là ngựa thật, em chưa từng được cưỡi ngựa".



Nghiêm Lạc vươn người sang nhìn một cái nói:

"Cũng chẳng phải là ngựa tốt, nếu em muốn cưỡi, sau này anh đưa em

đi".



"Có thật không?" Chúc Tiểu Tiểu phấn khởi

đến mức cười híp cả mắt, nhìn thấy một người cưỡi ngựa làm động tác nghệ thuật

cho ngựa nhảy lên bật xuống, cô lại giống như một đứa trẻ con đang ở bên cạnh

trường đua xem náo nhiệt, kích động hét lớn một tiếng: "Đẹp trai

quá!".



"Nói ai đẹp trai?" Áp lực trong giọng nói

của Nghiêm Lạc không thể xem nhẹ.



"Boss đẹp trai nhất, Boss đẹp trai nhất."

Chúc Tiểu Tiểu không biết xấu hổ ôm lấy cánh tay anh, ánh mắt vẫn quyến luyến

không nỡ rời khỏi chú ngựa đang chạy kia. Chiếc xe rất nhanh chóng lái qua đoạn

này, đi vào một con đường đất nhỏ ở sườn núi.



Vu Lạc Ngôn ngồi ở kia không nói gì, Âm Yến Tư cười

cười: "Nhìn thấy cái gì rồi?". Anh thường xuyên huấn luyện nhãn lực

cho Vu Lạc Ngôn, đến hôm nay đi vào địa bàn của Huyết tộc, tất cả các kiểu

Huyết tộc đều có, là để Vu Lạc Ngôn có cơ hội mở rộng tầm mắt.



Vu Lạc Ngôn cau mày lại nghĩ hồi lâu: "Hình như

không có gì đặc biệt, nhưng chỉ cảm thấy có vài người yếu, có vài người mạnh.

Có lúc màu sắc của mắt cũng không rõ ràng lắm".



"Bình thường." Nghiêm Lạc lên tiếng:

"Xa như thế này nhìn không rõ màu sắc của mắt, nhưng nhìn trên người thì

đích xác là không có đặc trưng gì. Nếu như có vài người cố ý che giấu đặc

trưng, anh cũng có thể không phát hiện được. Nhưng thiên nhãn của anh không

phải chỉ nhìn ngoại hình và thay đổi màu sắc, sự nhận biết của mắt trực tiếp

thông với tim, cứ coi như ngoại hình hoàn toàn bình thường, anh vẫn có thể nhận

ra được. Nhưng mà bây giờ anh chưa luyện thành thục lắm, còn chưa thể phân rõ

những thứ mình trông thấy, luyện nhiều sẽ tốt thôi".



Vu Lạc Ngôn không nói gì, chỉ lặng lẽ tiếp thu, người

mới quả nhiên là người mới.



Trong lúc nói chuyện, chiếc xe đã lái đến một chỗ

giống như là cửa thôn. Xe không vào trong được nên mọi người cùng xuống đi bộ.

Cửa thôn có một người thanh niên đi đến khom lưng

trước Nghiêm Lạc, nói: "Hoan nghênh Diêm Vương, Tộc trưởng đã đợi lâu

rồi".



Nghiêm Lạc gật đầu, người thanh niên trẻ cung kính đi

trước dẫn đường. Vu Lạc Ngôn nhìn thấy ánh mắt của người kia màu tím sẫm, là

cấp B. Lúc này Âm Yến Tư nhỏ tiếng nhắc nhở bọn họ: "Huyết tộc rất coi

trọng thứ bậc và quy củ, hai người vào đây phải cẩn thận một chút".



Vu Lạc Ngôn và Chúc Tiểu Tiểu lập tức lưu tâm, gật đầu

với Âm Yến Tư.



Mấy người đi được một lúc lâu, đến trước cửa của một

khoảnh sân lớn. Chỗ này giống như sân của một gia đình nông dân bình thường,

bên trong xây một tòa nhà ba tầng, ở trong có trồng mấy loại rau xanh dưa

chuột.



Bọn hộ cùng đi vào bên trong, Chúc Tiểu Tiểu vấp chân

một cái, phát hiện dây giày bị tuột, bèn khom lưng xuống thắt. Khi lại ngẩng

đầu lên cô nhìn thấy một thanh niên đứng bên cạnh tường ở trong sân. Anh ta

thấy Chúc Tiểu Tiểu nhìn mình, vội vàng rụt người lại nép vào phần cuối bức

tường.



Lúc này Bát Bát đột nhiên từ trong túi chui ra, chạy

về phía góc tường kia. Chúc Tiểu Tiểu giật thót mình, vội vàng đuổi theo. Nhưng

ở chỗ bức tường đó không thấy người thanh niên kia nữa, mà lại là một đứa trẻ

con đang ôm một chú mèo hoa nhỏ.



Là đứa trẻ hôm đó mình nhìn thấy! Xác sống quỷ hút

máu!



Chúc Tiểu Tiểu sợ đến mức suýt chút nữa lớn tiếng hét

lên. Tuy cô miêu tả không được rõ ràng lắm hình dáng của đứa trẻ này với họa sĩ

vẽ chân dung, nhưng bây giờ lại nhìn thấy, cô vừa gặp là có thể nhận ra ngay.



Bát Bát nhìn thấy mèo thì hưng phấn nhảy tung tăng,

chú mèo nhỏ sợ hãi muốn chạy, đứa trẻ kia thấy vậy, mặt lộ vẻ hung ác, nhe nanh

ra với Bát Bát. Chúc Tiểu Tiểu biết nó uống máu sống, giật thót mình, ôm lấy

Bát Bát nhanh chân lùi ra sau.



Lúc này cô nghe thấy Nghiêm Lạc gọi "Heo

Con", Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng trả lời, chạy vào trong sân, chạy được

mấy bước thì quay đầu lại, nhìn thấy đứa trẻ kia đi ra từ chỗ chân tường, còn

ôm con mèo nhìn mình chằm chằm. Người thanh niên trước đó không biết từ chỗ nào

lại chui ra, kéo đứa trẻ kia về phía sau tường, biến mất.



Chúc Tiểu Tiểu chạy tới, Nghiêm Lạc kéo cô đến bên,

nhỏ giọng trách cứ: "Sểnh ra một cái là không thấy em đâu nữa rồi".



"Boss, em vừa gặp đứa trẻ kia, con quỷ hút máu

nhỏ…” Chúc Tiểu Tiểu đang muốn nói tiếp, cửa phòng trước mặt đột nhiên mở ra,

một người thanh niên bước tới, hơi khom lưng, giơ tay mời: "Diêm Vương,

Tộc trưởng có lời mời".



Chúc Tiểu Tiểu sốt ruột nhìn Nghiêm Lạc một cái, quỷ

hút máu trẻ con đó ở trong thôn này, nơi đây có phải có nguy hiểm không?



Nghiêm Lạc không nói gì, chỉ gật đầu với cô, Chúc Tiểu

Tiểu lập tức yên tâm trở lại, giao ước ngầm giữa hai người bọn họ khiến cô hiểu

rõ, trong lòng Boss đã có đáp án rồi, anh không hoảng không lo, vậy cô cũng

không sợ.



Cô cũng gật đầu với Nghiêm Lạc, rồi đi theo sau, đứng

bên cạnh Vu Lạc Ngôn. Cô vẫn nhớ Âm Yến Tư nói Huyết tộc rất chú trọng đến cấp

bậc và quy củ, cô, một hàng ma sư nhỏ bé thế này vẫn nên đứng phía sau thì hơn.

Nghiêm Lạc giơ tay ra với người thanh niên kia rồi dẫn đầu bước vào phòng.



Chúc Tiểu Tiểu và Vu Lạc Ngôn đều có chút căng thẳng,

hai người tân binh theo sát Âm Yến Tư. Căn phòng đó rất lớn, cửa sổ treo rèm

rất dày, ánh sáng mặt trời bị chặn lại hết ở bên ngoài. Không khí căn phòng

hoàn toàn khác quang cảnh mặt trời rạng rỡ, sinh khí căng tràn trong sân, rõ

ràng u ám lạnh lẽo nhưng lại vô cùng sang trọng.
là, đừng ở lại bên đầm nước này nữa, có được không?".



Nghiêm Lạc không trả lời, chỉ nâng cằm cô lên, cúi đầu

xuống hôn cô. Anh có chút thô lỗ, lại ngang ngược, hôn đến mức môi cô phát đau.

Nhưng cô một chút phản kháng cũng không dám, ngoan ngoãn kiễng chân lên phối

hợp.



Rất lâu sau anh thỏa mãn rồi mới thả cô ra, lúc này

lên tiếng Ghét anh?".



Khuôn mặt anh ánh lên trong màn đêm, giọng nói dữ Chúc

Tiểu Tiểu vô cùng thức thời, lập tức lắc đầu. Anh lại nhướn mày lên:

"Không để ý đến anh?". Cô ngơ ngác nhìn anh, anh lại nói tiếp:

Không cho anh nắm tay?".



Làm loạn cả buổi, hóa ra là Boss đang tính số với cô?

Chúc Tiểu Tiểu vùi đầu vào lòng anh: "Đâu có, đâu có".



Anh kéo cô ra, nhẹ giọng trách: "Nói rõ ràng,

đừng giở trò xấu".



Chúc Tiểu Tiểu muốn ngại ngùng một tí cũng không được.

Sao mà mỗi lần đều là Boss thắng, anh muốn như thế nào thì là như vậy, còn

người ta thì không được có ý kiến? Anh có thể nổi giận, còn người ta lại không

được tức giận? Nhưng cô lúc này thực sự là không có khí thế gì cả, cô nhát gan

lắm.



Chúc Tiểu Tiểu kéo vạt áo anh, ấm ức nói: "Không

ghét, em vẫn để ý đến anh, vẫn cho anh nắm tay mà". Cô càng nghĩ càng ấm

ức, hốc mắt không kìm được cay sè.



Nghiêm Lạc ôm cô vào lòng, vuốt mái tóc dài của cô:

" Em có thể giận dỗi, có thể ném đồ mắng người, nhưng không được không để

ý đến anh. Chúng ta chia cách lâu như vậy rồi, vất vả bao nhiêu mới lại có thể

ở bên nhau...” Anh dừng lại, hình như còn có lời chưa nói hết, nhưng lại càng

hiện rõ ra ý tứ sâu xa.



Chúc Tiểu Tiểu lau nước mắt, đè nén cảm xúc trong

lòng, cô chu môi lên: "Chính vì không dễ dàng được ở cùng nhau, cho nên

anh càng phải cẩn thận. Người ta khuyên anh lại không nghe, còn hung dữ như

thế”.



"Có một số việc không phải cứ cẩn thận là có thể

không xảy ra. Thân phận của anh như thế này, em ở bên cạnh anh sẽ vất vả một

chút, nhưng anh không nỡ buông tay. Trước đây anh cẩn thận rồi lại cẩn thận,

tính toán sắp xếp tất cả, trăm phương ngàn kế muốn đưa em ra khỏi vòng bão táp,

nhưng em không chịu cùng bố mẹ di dân, bố mẹ em cũng để em tự quyết. Anh đặc

biệt bảo A La dặn dò em ngày mười lăm tháng Bảy không được ra ngoài, em lại cứ

phải đi đến chỗ có yêu quỷ hoạt động. Tiểu khu của em có phong ấn bảo vệ, nhưng

cuối cùng vẫn xuất hiện ác linh đến quấy rầy. Heo Con, có lẽ do ông Trời sắp

đặt, muốn từng bước từng bước đưa em quay trở về bên anh, anh mất mà lại được,

anh cũng biết sợ hãi."



Chúc Tiểu Tiểu trong lòng mềm nhũn, đầu óc bắt đầu hồ

đồ, nhưng miệng vẫn nói cứng: "Anh mà sợ gì chứ, chỉ biết hung dữ với

người ta!".



Nghiêm Lạc mặt nóng bừng, đây thực sự là những lời

tình cảm nhất mà anh có thể nói, may mà bóng đêm đã che chắn cho anh. Anh ôm

chặt lấy cô, không để cô nhìn mình, tiếp tục nói: "Thiên Bà nói với em anh

có đại kiếp, nhưng em sẽ đến cứu anh. Anh đột nhiên ngộ ra, Heo Con, tuy là

ngẫu nhiên, nhưng tất cả hình như đều đang tái diễn".



"Là ý gì?" Sau khi hỏi xong, Chúc Tiểu Tiểu

lập tức ngẫm ra. Cô ở trước mặt mọi người hôn anh; cô học pháp thuật hàng ma;

cô có một đội đồng môn lập chí giết yêu trừ tà, nhóm người bọn họ chuẩn bị cứu

thế; rồi thì anh gặp đại kiếp, cô xông đến cứu anh... Tuy thời gian và quan hệ

nhân vật không còn như trước, nhưng đích xác là đang tái diễn những sự việc xảy

ra của sáu trăm năm trước.



"Vậy, có phải, vẫn giống như trước đây, kết quả

sẽ là bi kịch?" Chúc Tiểu Tiểu lại lo lắng.



"Heo Con, chúng ta kết hôn nhé!"



"Hả?" Chúc Tiểu Tiểu bị lời cầu hôn đột ngột

làm chấn động. Cô bàng hoàng thảng thốt chẳng phải đang nói tới sự giống nhau

và khác nhau của kiếp trước kiếp này à, sao chớp mắt đã nhảy đến chuyện đó rồi?



"Chúng ta lúc ấy không thể thành thân. Lần này,

anh không muốn phải tiếc nuối như vậy nữa." Sáu trăm năm trước, khi Heo

Con mặc thử áo tân nương, khuôn mặt thẹn thùng mang theo nụ cười, hình ảnh khi

bị anh đưa vào đường luân hồi đấu tranh rơi nước mắt, nhiều năm như vậy vẫn

luôn giày vò trái tim anh.



Anh muốn cưới cô, anh mong muốn Heo Con trở thành vợ

của anh.



Chúc Tiểu Tiểu chẳng buồn xấu hổ, cô đột nhiên có một

suy nghĩ khác: "Boss, nếu như tất cả đều vẫn xảy ra như trước đây, thì

chúng ta sẽ không kết hôn được. Nhưng nếu chúng ta kết hôn thành công rồi, có

phải sẽ thay đổi được kết cục trước đây không, chúng ta có thể cứu thế thành

công?".



"Anh không nghĩ vậy, thế giới đang không ngừng

thay đổi, vận mệnh cũng không ngoại lệ. Một sự việc thay đổi, sẽ dẫn đến sự

thay đổi của những quan hệ khác. Nhưng xu hướng biến động của chúng chưa chắc

giống như chúng ta tưởng tượng." Anh duỗi tay thay cô vuốt lại mái tóc:

"Chúng ta chỉ cần nỗ lực vượt qua là được".



"Boss, anh thật sự đã nghĩ thông rồi?" Chúc

Tiểu Tiểu còn đang cân nhắc, đột nhiên nghe thấy Nghiêm Lạc quát: "Chúc

Tiểu Tiểu, cái đầu quả dưa của em rốt cuộc chứa thứ gì vậy?".



"Sao vậy ạ?" Cô hoảng hốt hỏi, cô chẳng làm

gì cả, sao đột nhiên anh lại hung dữ như vậy.



"Em nói đi, em cỏ gả hay không?"



"Gả! Gả!" Ngữ khí của anh khiến cô vô cùng

áp lực, Chúc Tiểu Tiểu vội vàng thuận theo ý anh, đồng ý luôn. Đến khi nói xong

mới phản ứng lại được, nói: "Không đúng, không đúng.".



"Em dám nói không?" Nghiêm Lạc gườm cô.



Chúc Tiểu Tiểu cũng gườm anh: "Anh lại làm đầu óc

em mụ mị rồi, cầu hôn phải chọn địa điểm, ở đây vừa tối vừa đáng sợ, hơn nữa

vừa không có nhẫn, vừa không có hoa". Cô nhớ ra một điều quan trọng nhất:

"Hơn thế nữa, anh đến ba chữ kia cũng chưa từng nói".



"Ba chữ gì?"



"Anh yêu em!"



Nghiêm Lạc cất tiếng cười, vuốt ve khuôn mặt cô:



“Được, cho em yêu đấy1".



1 Trong

tiếng Trung, “Anh yêu em” nói giống hệt “Em yêu anh”.



"Cái gì chứ!" Chúc Tiểu Tiểu đấm anh:

"Bảo anh nói cơ mà!".



Nghiêm Lạc không nói gì nữa, anh gãi đầu, nhìn xung

quanh rồi nói: "Hôn sự cứ định như thế đi, đợi làm xong chuyện lần này,

quay về anh sẽ bắt đầu chuẩn bị".



Chúc Tiểu Tiểu trợn tròn mắt lên, Boss giở trò xấu?



Cái gì chứ, em kháng nghị!"



"Kháng nghị vô hiệu!"



"Em... Những yêu cầu khác của em đều không cần

nữa, nhưng em nhất định phải nghe được câu nói kia!"



"Những cái khác tùy ý em yêu cầu, anh đều đáp ứng

đủ cho em."



"Vậy cái kia thì sao?"



"Cái nào?"



"Boss, anh lật lọng! Anh không cho phép người ta

giở trò, còn bản thân thì lại như vậy."



Anh cúi đầu bịt chặt môi cô, hôn cô đến mức hai gò má

đỏ hồng, thở hồng hộc. Anh toét miệng cười, nói: "Bà Nghiêm, chẳng phải bà

sợ nước sao, ở bên cạnh đầm này rất nguy hiểm, đi, chúng ta quay vào thôn, cần

làm chuyện chính rồi".



Anh chắp tay sau lưng đi về phía trước, Chúc Tiểu Tiểu

vốn còn muốn tính sổ, vừa nghe được lời này cũng cảm thấy sợ hãi, vội vàng đuổi

theo. Cứ đi rồi đi, cô nghĩ ra rồi, anh biết cô sợ nước, vậy anh còn đưa cô đến

chỗ bờ đầm, Boss đúng là quá gian xảo. Cô chạy nhanh tới đấm anh mấy cái, anh

xoay lại nắm lấy tay cô, cùng nhau đi.



Quay về đến sân căn nhà ở tạm, ba người bọn Âm Yến Tư

đều đang đợi. Nhìn thấy hai người mang dáng vẻ sau cơn mưa trời lại sáng, Âm

Yến Tư không có biểu cảm gì. Tư Mã Cần cúi đầu, thực sự cũng đang nghĩ thay đổi

này đúng là nhanh quá. Cao Lôi thì gửi cho Vu Lạc Ngôn một ánh mắt: Anh xem đi,

tôi không nói sai chứ?



Nghiêm Lạc nhìn lướt qua bọn họ một cái, đợi mọi người

đều tập trung tinh thần rồi, bắt đầu dặn dò: "Theo như Cừu tộc trưởng nói,

Đậu Đậu sau khi tiếp nhận phong giữ hồn phách, ngoại trừ nghiện ăn máu thịt ra,

thay đổi lớn nhất chính là sở thích cá nhân hoàn toàn không như trước. Trước

đây nó bị mèo cào, rất sợ mèo, bây giờ lại thích đến mức không thể thích hơn.

Những người thân cận trước đây, bây giờ nó hoàn toàn không thích nữa, chuyện nó

muốn làm, thích làm cũng hoàn toàn khác. Cho nên tôi hoài nghi hồn phách trên

người Đậu Đậu có khả năng gồm cả bộ phận không phải của nó. Đây cũng là nguyên

nhân vì sao Heo Con có thể ngửi thấy mùi vị hồn phách của Đậu Đậu".



"Nhưng mà hồn phách không đồng nhất thì sao gắn

kết được?" Âm Yến Tư cũng cảm thấy lạ.



"Nếu như lẫn vào đó là phần hồn phách của ma thần

thì có thể.” Nghiêm Lạc tiếp tục nói: "Nếu thật sự có hồn phách của ma

thần ở trong cơ thể Đậu Đậu, nhờ vào năng lượng bất tử của Huyết tộc và máu

thịt thức ăn bổ sung của xác sống, ma thần này sẽ có thể từ từ hồi sinh".



“Nhưng vì sao lại lựa chọn Đậu Đậu, người trưởng thành

chẳng phải càng tốt hơn sao? Năng lượng của người lớn chắc là mạnh hơn

nhỉ?" Vu Lạc Ngôn tuy đã trải qua một đợt bổ sung kiến thức với bọn Âm Yến

Tư, nhưng vẫn còn rất nhiều điều không hiểu.



"Cơ thể Huyết tộc bất tử, muốn giết một Huyết tộc

rồi lại thu đủ hồn phách về, sau đó phân tán ra để gắn thêm hồn mới phách mới,

điều này không dễ dàng. Lấy trẻ con làm đối tượng thì dễ ra tay hơn. Hơn nữa

Đậu Đậu là đứa cháu nội mà Tộc trưởng yêu thương nhất, thân phận như thế dù cho

biến thành xác sống cũng có một tộc người bảo vệ cung ứng máu thịt cho nó. Đổi

lại là người khác, biến thành xác sống thì tiếp đó chỉ có thể chết."



Tư Mã Cần gật đầu tiếp lời: "Nếu như đổi thành

người khác, ma thần này còn chưa hấp thụ được đủ năng lượng thì đã bị giết rồi.

Cho nên lựa chọn Đậu Đậu, thật sự là thấu đáo".



Bắc Âm Vương chỉ làm một việc như thế này thôi nhưng

có thể thỏa mãn về nhiều mặt, ngoại trừ nuôi dưỡng được ma thần ra, ông ta còn

khống chế được cả Huyết tộc. Bây giờ ông ta dùng Đậu Đậu để ép Huyết tộc, chẳng

qua là một nước cờ trong đó."



"Vậy chúng ta phải làm thế nào?"



"Theo như thói quen sinh hoạt của Đậu Đậu trong

thời gian này, đêm nay nó chắc chắn phải có bữa ăn mới. Trước đó, khi máu thịt

tươi mà Huyết tộc chuẩn bị cho nó không thể thỏa mãn được, nó đã bắt đầu xuống

tay với người trong thôn. Những lúc nó động thủ, hồn thể chắc chắn sẽ vận động

mãnh liệt, bởi vì Đậu Đậu là trẻ con, linh hồn lương thiện của nó hẳn không thể

chấp nhận việc bản thân mình làm như thế. Vào lúc ấy chắc có thể nhìn ra là hồn

phách của ma nào lẫn trong hồn phách nó. Như vậy mới có cơ hội lôi ra được

những hồn phách không thuộc về Đậu Đậu." Nghiêm Lạc nhìn bốn ngưòi bọn họ,

nói: "Tôi đi với Đậu Đậu, mọi người phân thành ba tổ, cùng Huyết tộc mà

Tộc trưởng sắp xếp bảo vệ ở những hướng khác nhau. Phải cảnh giác bất cứ người

nào có ý đồ gây rối”.