Heo Yêu Diêm Vương
Chương 42 :
Ngày đăng: 04:25 20/04/20
Nghiêm Lạc sắp xếp xong xuôi, mấy người xác nhận lại
chi tiết một lượt, đã kết nối được với Ray ở bên kia, mọi người đeo trang bị
lên, làm tốt công tác chuẩnbị.
Phần công việc ở khu vực thành phố cũng đang được tiến
hành. Tiết Phi Hà đi đến chỗ tập trung của quỷ hút máu cấp A theo tin tức mới
nhất tìm kiếm thăm dò hành động của bọn chúng. Còn Thư Đồng thì sớm đã làm theo
chỉ thị, đi tìm người đưa tin nghe ngóng động tĩnh gần đây bên phía Bắc Âm
Vương.
Tất cả đều đang làm việc, chỉ còn Chúc Tiểu Tiểu là không
được phân cho việc gì. Vốn dĩ cô đã tự lên kế hoạch phải bám riết toàn bộ hành
trình của Boss, một tấc không rời. Nhưng bây giờ sau khi phân tích tình hình,
thấy Huyết tộc cũng có không ít nhân lực đến giúp đỡ bọn họ, đặc biệt là việc
giám sát Đậu Đậu bên này, Cừu tộc trưởng và mấy cán bộ quan trọng trong thôn
đều sẽ đi cùng với Boss. Nếu như thế, Chúc Tiểu Tiểu trái lại muốn đi tìm Thiên
Bà nói chuyện.
Nghiêm Lạc nghe lời thỉnh cầu đó, nhìn cô một lúc lâu,
anh xoa xoa má cô: "Muốn đi thì đi đi, nhưng phải đồng ý với anh, đừng có
cả ngày lo lắng lung tung".
Chúc Tiểu Tiểu vui mừng gật đầu, cô không lo lắng lung
tung, cô chỉ muốn có được những dự báo, nhớ thật kỹ, cẩn thận phân tích để đề
phòng cho tốt.
Nghiêm Lạc đích thân đưa cô đến căn nhà nhỏ của Thiên
Bà. Thiên Bà nghe thấy anh đến, cung kính ra ngoài nghênh đón. Nghiêm Lạc giao
Tiểu Tiểu cho Thiên Bà, nói: "Thiên Bà, Heo Con nhà tôi tối nay giao cho
bà chăm sóc. Tôi làm xong việc sẽ quay về đón cô ấy", lại dặn dò Tiểu Tiểu
không được chạy lung tung, đợi anh đến đón.
Thiên Bà và Chúc Tiểu Tiểu đảm bảo, Nghiêm Lạc lúc này
mới quay người rời đi.
Thiên Bà đưa Chúc Tiểu Tiểu vào trong phòng, vừa đun
nước pha trà, vừa nói chuyện: "Sao mà nha đầu vẫn chưa yên tâm, còn muốn
nghe bà bà dài dòng mấy câu sao?".
"Bà bà." Chúc Tiểu Tiểu nghiêm chỉnh ngồi
xuống: "Boss vì con mà đã làm rất nhiều chuyện, chúng con bây giờ có thể ở
cùng với nhau thật sự không dễ dàng, con không muốn anh ấy gặp bất cứ nguy hiểm
nào. Chỉ cần anh ấy bình an vui vẻ, bảo con làm gì con cũng nguyện ý".
Thiên Bà cầm ra hai chiếc cốc đặt trước mặt cô, mỉm
cười hiền hòa.
Chúc Tiểu Tiểu lại nói: "Bà bà, con không có bản
lĩnh lớn gì nhưng có thể vì Boss mà gắng hết toàn lực. Bà bà chỉ dạy cho con
một chút được không, con nên làm gì mới tốt?".
"Ai da, nha đầu đề cao bà bà quá đấy, những gì bà
bà biết cũng có hạn, vạn sự đều không phải bất biến, khi con và ta nói chuyện ở
đây, bên ngoài không biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện rồi, mỗi một sự việc xảy
ra, có khả năng đều sẽ đem đến biến đổi cho sự việc khác. Những gì bà bà nhìn
thấy bây giờ và những gì sau này có khả năng nhìn thấy có lẽ sẽ không giống
nhau. Cho nên bà bà không thể bảo cho con nên làm gì, phải tự bản thân con cân
nhắc."
Chúc Tiểu Tiểu nhớ đến trò chơi bóng lăn trong mê cung
kia, cô thở dài: "Bà bà, con thật sự rất lo lắng, con không muốn mất
Boss".
"Bà bà nói những thứ đó với con, không phải để
cho con lo lắng, bà bà muốn con có thể chuẩn bị một chút. Cơ hội dành cho người
có sự chuẩn bị."
Bát Bát từ trong ba lô bò ra ngoài, men theo cánh tay
Chúc Tiểu Tiểu nhảy lên trên bàn, vẫy vẫy đuôi trước đĩa hạt dưa. Thiên Bà
cười, lấy một hạt từ trong đĩa ra đưa cho nó.
Nước sôi rồi, Thiên Bà quay người đi pha trà.
Điện thoại của Tiểu Tiểu vang lên, tin nhắn Boss gửi
đến, nội dung là: "Bà Nghiêm, ông Nghiêm yêu bà!!!".
Phía sau lại còn kèm theo ba dấu chấm cảm to đùng.
Chúc Tiểu Tiểu cười thành tiếng, cô xấu hổ đỏ bừng mặt, nhưng không kìm được cứ
đọc lại hết lượt này đến lượt khác.
Thiên Bà quay về, nhìn thấy biểu cảm của Chúc Tiểu
Tiểu, không kìm được cười hỏi: "Là Diêm Vương?".
Chúc Tiểu Tiểu xấu hổ gật đầu đáp, rồi đọc lại đoạn
tin kia một lượt, cân nhắc xem nên trả lời thế nào. Đây là Boss, cả ngày trưng
ra khuôn mặt lạnh lùng, kỳ thực còn hay xấu hổ hơn cô, những lời này còn phải
dùng tin nhắn để nói. Cô nhớ tới dáng vẻ xấu hổ sống chết không chịu nói của
anh lúc ở bên cạnh đầm, không nhịn được lại cười.
Cô ấn phím điện thoạt trả lời một tin: "Em phải
lưu lại những lời này, treo lên đầu giường ngày ngày đọc mới được!!!".
Cũng có ba dấu chấm cảm rất lớn.
Ở một bên khác, Nghiêm Lạc cùng với Cừu An đi vào
phòng của Đậu Đậu, nhìn thấy nó đang nằm ngủ trên giường, A Niên và Tiểu Nam
đều ngồi trong góc phòng trông giữ. Cừu An nói: "Đậu Đậu đều ngủ rất sớm,
nhưng đến mười hai giờ, nó sẽ tỉnh dậy tìm đồ ăn".
Nghiêm Lạc gật đầu, nhìn đồng hồ, bây giờ mới chín
giờ. Anh và Cừu An lui ra, ngồi ở phòng ngoài, cùng mấy cán bộ thôn yên lặng
chờ đợi. Lúc này điện thoại của Nghiêm Lạc reo lên, là tin nhắn Chúc Tiểu Tiểu
gửi đến. Anh không kìm được cong môi lên cười. Đồ ngốc này, còn treo ở đầu
giường nữa, không sợ nửa đêm bị dọa hay sao. Anh trả lời lại hai chữ: "Heo
ngốc!".
Chúc Tiểu Tiểu ôm lấy điện thoại cười he he, heo ngốc
thì heo ngốc, một ngày nào đó, cô nhất định sẽ khiến Boss phải chính miệng nói
ra ba chữ kia.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được hỏi Thiên Bà:
"Bà bà, con và Boss có thể mãi mãi ở bên nhau không?".
"Cái này phải hỏi bản thân hai người, bà bà làm sao
biết được. Trên thế giới này biến hóa nhanh nhất là lòng người, vĩnh hằng bất
biến nhất, cũng là lòng người."
Thiên Bà rót trà cho cô, cười nói: "Nha đầu,
ngày tháng của bà bà không còn nhiều nữa, không thể bảo cho con phải làm gì,
nhưng bà bà có thể nói chuyện cùng với con. Trong lòng con còn có thắc mắc gì,
con cứ nói cho bà bà nghe".
Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra: "Bà bà chẳng phải là bất
lão bất tử sao? Sao lại nói ngày tháng không nhiều nữa?".
"Ha ha, vạn vật đều có mệnh, bà bà cũng không
phải ngoại lệ. Ta ở trong Đạo gia tu hành, vốn cho rằng sinh mệnh có hạn, diệt
yêu trừ ma rồi là có thể chết yên lành, hoàn toàn không ngờ rằng cuối cùng lại
sa vào ma đạo. Đây tuy không phải là điều ta mong muốn, nhưng tự nhiên nhiều
hơn được mấy trăm tuổi, ta lại có thể làm thêm một số chuyện. Đến hôm nay đại
đa số người của Huyết tộc sinh sống an lạc, cùng tồn tại hòa bình với con
người, tìm thấy phương thức sống của chủng tộc, ở trong đó chính là có một phần
sức lực của bà bà. Bọn họ hại ta, lại cứu ta, cuối cùng còn thành người thân
của ta. Con nói xem, có phải duyên phận rất kỳ diệu không?" Bà xắn tay áo
lên, để Chúc Tiểu Tiểu nhìn thấy vết sẹo răng rất sâu trên tay mình: "Vết
sẹo này, mấy trăm năm rồi mà không mất đi. Ta biết điều này là đang nói với ta,
ông Trời dùng plurơng thức như thế để ta có thể gánh vác sứ mệnh của mình. Đến
hôm nay, ta gặp được con, trách nhiệm cuối cùng cũng đã xong, thời gian của ta
sắp đến rồi".
Chúc Tiểu Tiểu có chút bất an: "Bà bà, bà không
thể tránh sao? Bà có thể nhìn thấy trước thiên cơ, có thể chuẩn bị trước một
chút cho mình, tránh tai giải nạn".
"Vì sao phải tránh? Nha đầu, mỗi một việc xảy ra
đều là tất yếu, mỗi một sự tồn tại đều có đạo lý riêng."
"Nhưng mà nếu như điều sẽ xảy ra đó không phải
những gì bản thân mình mong muốn thì sao? Vì sao không phản kháng một
chút?"
Thiên Bà cười, xoa đầu Tiểu Tiểu: "Không phải
cái gì cũng giống như bản thân mình mong muốn, có được mới có mất, có mất mới
có được. Đôi khi, bản thân tự trải qua mới là hạnh phúc. Bà bà bây giờ rất mãn
nguyện rổi".
"Con không hiểu, bà bà, con chỉ biết nếu như con
không hài lòng đối với một số chuyện, con nhất định phải tranh đấu đến cùng,
nếu không con sẽ hối hận. Cứ coi như muốn trải qua, cũng phải đấu tranh mà trải
qua chứ."
Thiên Bà trầm ngâm nhìn cô rồi thốt lên: "Nha
đầu, cho nên có một số chuyện con bắt buộc phải làm. Chẳng trách ở kiếp này hai
người mới được trùng phùng bên nhau, không chỉ bởi đại kiếp khiến con gặp ma,
mà còn vì con đã chuẩn bị xong rồi".
"Con chuẩn bị xong rồi?"
"Đúng, con chuẩn bị xong rồi."
Chúc Tiểu Tiểu chống tay lên trán nghĩ cả hồi lâu:
"Nhưng con chẳng có bản lĩnh gì cả".
Thiên Bà cười: “Làm sao vậy được, bà bà lần này gặp
Diêm Vương, liền cảm thấy người đã thay đổi rất nhiều".
Chúc Tiểu Tiểu đỏ mặt: "Đâu có, anh ấy chẳng phải
vẫn là khuôn mặt lạnh lùng đó sao".
Thiên Bà cười: "Nha đầu, bà bà thích con. Bà bà
tặng rho con một món đồ". Bà đứng dậy đi vào trong phòng, cầm ra mấy sợi
chỉ đỏ, lại bứt lấy mấy sợi tóc của mình, từ trong một chiếc vò đổ ra một bát
không biết là nước gì, bỏ tóc và chỉ đỏ vào bát, qua một khắc sau thì vớt ra,
bắt đầu dùng tóc và chỉ đỏ tết thành vòng tay.
Chúc Tiểu Tiểu hiếu kỳ nhìn, hình dáng chiếc vòng tay
từ từ xuất hiện, Thiên Bà đo cổ tay Chúc Tiểu Tiểu, tiếp tục đan nốt phần phía
sau. Chúc Tiểu Tiểu vui mừng hỏi: "Tặng cho con ạ?".
"Đúng, vòng tay này có thể giúp con nâng cao linh
lực, tăng cường giác quan thứ sáu của con. Hy vọng nó có thể cho con phương
hướng và dũng khí." Thiên Bà vừa nói vừa tiếp tục tết, cuối cùng cũng làm
xong, thắt lên cổ tay Chúc Tiểu Tiểu.
Chúc Tiểu Tiểu ngắm nghía, vô cùng thích thú, vội vàng
cảm ơn. Hai người lại nói chuyện cả hồi lâu, chớp mắt đã gần mười một giờ, Bát
nghe lời, nếu không thì tao giết đứa trẻ này trước, rồi sẽ giết chúng
mày".
Mấy người ở gần cánh cửa sợ hãi vội chạy ra ngoài,
nhưng cửa căn phòng dưới đất này không biết từ lúc nào đã bị khóa lại rồi, bây
giờ mở kiểu gì cũng không ra.
Cô gái áo đỏ cười phá lên: "Chỗ này bị tao phong
ấn rồi, chúng mày chẳng đi nổi đâu".
Chúc Tiểu Tiểu cau mày, cô ta phong ấn khi nào? Trong
máy liên lạc Ray đang hỏi: "Tiểu Tiểu, chỗ cô cũng có cấp A sao? Bây giờ
tình hình thế nào?".
Chúc Tiểu Tiểu lớn tiếng nói với cô gái áo đỏ kia:
"Mày dùng phong ấn giam chúng tao ở đây, nhất định có chủ ý phải không?
Bên trên đánh qua đánh lại diễn kịch làm gì, trong thôn này đều là Huyết tộc,
chẳng ai kém ai, chúng mày chưa chắc có thể tấn công xuống dưới này. Mày dùng
một đứa trẻ làm con tin, là muốn chúng tao làm gì?".
Mấy câu của Tiểu Tiểu nghe như đang hỏi, nhưng cũng đã
kín đáo thông báo rõ tình hình cho Ray ở bên kia.
Cô gái áo đỏ tiến lên một bước: "Yêu cầu của tao
rất đơn giản, chính là muốn chúng mày gọi điện thoại tới Cừu An, nói cho ông ta
tình hình ở đây, bảo ông ta đưa tất cả người của ông ta lùi về từ đường".
Cô ta cười cười, "Cừu An là người thông minh, ông ta tự nhiên sẽ biết nên
làm thế nào".
"Mày muốn dùng người trong căn phòng này để uy
hiếp, ép toàn tộc đầu hàng? Cuộc điện thoại này chúng tao làm sao dám
gọi?" Lời ấy của Chúc Tiểu Tiểu là nói cho Ray nghe.
"Hừ, Cừu An không dừng tay, cứ mười phút tao sẽ
giết một đứa.”
"Khi súng của tao còn đang chĩa vào đầu mày, mày
nói thế hình như hơi tự tin quá."
"Vậy mày nổ súng đi, bắn chết đứa trẻ này rồi,
đừng nói đến chuyện tao có giết mày hay không, người của căn phòng này liệu có
thể tha cho mày? Mày ở trước mặt bọn họ lại dám giết trẻ con của tộc người bọn
họ?"
Mẹ của đứa trẻ vừa nghe thấy sẽ giết chết con mình,
lại xông đến định cướp súng của Tiểu Tiểu, miệng còn hét: "Đừng làm con
tôi bị thương, chúng tôi nghe lời cô ta, đều nghe cô ta".
Vu Lạc Ngôn giơ súng lên quát mẹ đứa trẻ: "Đứng
im, lùi lại".
Bà mẹ kia mặt trắng bệch, đứng ngây ra tại chỗ, đột
nhiên lớn tiếng hét: "Đây là làm gì, con tôi bị bắt rồi các người đến tôi
cũng muốn giết sao? Đây là chỗ của Huyết tộc chúng tôi, các người những con
người bên ngoài còn muốn ức hiếp chúng tôi sao?".
"Đừng diễn kịch nữa, cô cũng là cấp A." Vu
Lạc Ngôn nhíu chặt mày, lòng bàn tay căng thẳng đến toát mồ hôi, may mà tay cầm
súng vẫn còn rất chắc.
Bà mẹ kia trong thoáng chốc phát cuồng nói: "Cái
gì? Anh lại dám ngậm máu phun người như thế. Tôi ở trong thôn đã hơn tám mươi
năm rổi, trong căn hầm này có ai là không quen tôi, anh cho rằng anh tiện miệng
cho một tội danh là được sao? Loài người các anh đến chỗ chúng tôi đây, là vì
dã tâm gì? Nếu như làm bị thương con tôi, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho các
người. Còn cả cô!". Cô ta quay sang phía cô gái áo đỏ kia: "Cô có yêu
cầu gì chúng tôi sẽ làm theo như thế, không cho phép làm tổn thương con của
tôi".
Người xung quanh đều bị bà mẹ này làm cho kích động,
một số người nhao nhao chen đến. Vu Lạc Ngôn sát lại gần Chúc Tiểu Tiểu, cảm
thấy căng thẳng vì bị cô lập không chỗ dựa. Bọn họ bây giờ, dù gì cũng đang bị
nhốt cùng một đám quỷ hút máu, trước tiên đừng nói những người này là cấp B cấp
C gì, nếu như bị làm cho tức rồi đều sẽ cắn người nhỉ? Hơn thế nữa, trong căn
phòng này còn có lẫn hai con quỷ hút máu cấp A.
Cô gái áo đỏ nhìn thấy tình hình như thế, cười rồi chỉ
vào mẹ của đứa trẻ, nói: "Vậy thì nhanh chóng thông báo cho tộc trưởng của
các người đi, chúng tao chỉ yêu cầu ngừng ngay phản kháng, tất cả đều rút về từ
đường này".
Chúc Tiểu Tiểu hét lớn: "Đợi một chút!".
Cô gái áo đỏ một tay bóp cổ đứa trẻ: "Đợi? Tao
không có kiên nhẫn như vậy".
Bà mẹ kia lấy điện thoại, nhanh chóng gọi ra ngoài:
"Tôi gọi điện thoại, tôi gọi điện thoại, cô đừng làm bị thương con
tôi".
Chúc Tiểu Tiểu "đoàng" một tiếng, nổ súng,
viên đạn sượt qua đầu cô gái áo đỏ, bắn lên bức tường phía sau cô ta.
"Tao nói rồi, đợi một chút. Tao không phải đang
đùa!" Chúc Tiểu Tiểu vẻ mặt nghiêm túc, mang theo mấy phần khí thế:
"Hai người chúng mày đều là cấp A, đang một người diễn một người hùa theo
ở đây, muốn làm mờ mắt tất cả. Toàn tộc đầu hàng rồi, lẽ nào có thể sống được?
Súng ở trong tay tao dù gì cũng lắp đạn bạc, kẻ được quyền lên tiếng ở đây
không phải là chúng mày".
Mẹ đứa trẻ giận dữ: "Luôn mồm nói tôi là cấp A,
cô có chứng cứ gì? Cô là con người ở ngoài đến, căn bản sẽ không để ý đến sự
sống chết của tộc người chúng tôi. Chuyện trong tộc chúng tôi, chưa đến lượt cô
quản!".
"Muốn chứng cứ sao? Được thôi, nhân bây giờ lão
thái bà ta vẫn còn chưa chết, sẽ đến làm chứng nhé." Giọng nói yếu ớt của
Thiên Bà từ phía sau đám người truyền đến, mọi người rẽ sang, để lộ ra Thiên Bà
đang ngồi dựa bên tường.
Thiên Bà hít một hơi, nói với mẹ của đứa trẻ; "A
Hà, cô sống ở trong thôn này hơn tám mươi năm rồi, lão thái bà ta biết. Nhưng
đứa trẻ này có thiên nhãn, nó nói cô là cấp A, ta tin nó. Hôm nay ở trước mặt
mọi người, lão thái bà ta vẫn còn hơi thở, xin dùng cái mạng già của ta đây để
làm người đảm bảo cho hai đứa trẻ loài người này. A Niên đã ở cùng tộc trưởng
hơn một trăm năm, nhưng nó vẫn biến thành cấp A, ngay đến Đậu Đậu bị ma vật hãm
hại, cũng có thể cắn được máu thịt của lão thái bà ta đây. Hôm nay là đại nạn
của tộc ta, ta không quan tâm cô làm sao lại biến thành thế này, nhưng sự thực
là vậy, các người muốn mượn những người già cả, phụ nữ, trẻ em chúng ta trong
căn phòng này để hủy diệt toàn tộc, chỉ sợ chúng ta cũng không thể đáp
ứng".
Thiên Bà ở trong tộc không có chức vị, nhưng lại là
nhân vật giống như tiên tri, được mọi người cực kỳ tôn kính, Cừu An cũng phải
nể bà mấy phần. Bà vừa nói ra những lời này, mọi người trong tộc toàn bộ đều lộ
vẻ xúc động. Hàng xóm, bạn bè gần gũi sớm chiều của bọn họ không ngờ đã biến
thành cấp A. Mà chuyện này hôm nay lại là họa diệt tộc.
Cô gái áo đỏ lạnh lùng hừ một tiếng: “A Niên, đồ đần
độn kia, đem theo Đậu Đậu mà ngay đến một lão thái bà chết tiệt cũng không giết
chết được".
"Xin lỗi để các người thất vọng rổi, Tiểu Tiểu
nói rất đúng, ở đây không phải là chỗ các người được lên tiếng", Thiên Bà
bình tĩnh trả lời.
Cô gái áo đỏ hét lên: "A Hà, tao sớm nói rồi,
trực tiếp động thủ là tốt nhất, mày lại vẫn cứ muốn để chúng nó ngoan ngoãn
nghe lời. Chúng nó, những kẻ này cùng với con người càng ngày càng giống nhau,
không cho nếm một chút lợi hại thì chúng nó còn chưa biết sợ".
Cô ta đột nhiên hất mạnh đứa trẻ trong tay về phía
Chúc Tiểu Tiểu, rồi nhanh như chớp tấn công tới.
Chúc Tiểu Tiểu giật mình dang hai tay đón lấy đứa bé,
trong tình huống nguy cấp súng rơi khỏi tay. Cô vội vàng ôm lấy đứa bé lăn
xuống đất, nhưng không tránh được, vai cô bị cô gái áo đỏ hung dữ đá trúng một
cái.
Tiểu Tiểu nhịn đau lật tay rút Tiểu Phấn Hồng, run run
vặn một cái, kiếm dài phóng ra, "roạt, roạt", chém về phía cô gái áo
đỏ.
Bây giờ chỉ nghe thấy một tiếng súng vang lên, Vu Lạc
Ngôn bóp cò!
Nhưng Chúc Tiểu Tiểu còn đang nguy cấp nên không để ý
được đến anh. Lúc này cô gái áo đỏ nhe răng nanh ra, giương vuốt sắc, dù bị
thanh kiếm kia của Chúc Tiểu Tiểu ngăn cản, vẫn cứ xông đến.
Tốc độ của Tiểu Tiểu chắc chắn không bằng được cô ta,
nhưng thắng ở điểm thân pháp linh hoạt, Tiểu Phân Hồng uy lực không tồi, mấy
chiêu đánh túi bụi, miễn cưỡng chống đỡ được.
Nhưng Vu Lạc Ngôn bên kia lại có phiền phức lớn. Cô
gái áo đỏ đó vừa ra tay, bên này người mẹ tên gọi A Hà cũng bổ nhào đến, trong
tình thế nguy cấp, Vu Lạc Ngôn đã nổ súng. Viên đạn sượt qua cánh tay A Hà, vết
thương bốc khói, máu chảy không ngừng.
A Hà nổi giận, vết thương khiến mắt cô ta lộ sắc xanh
đen, răng nanh mọc dài ra. Đứa trẻ bị cô gái áo đỏ ném qua được người dân thôn
trông giữ, lúc này nhìn thấy mẹ biến hình như vậy, sợ hãi khóc lớn, cất tiếng
gọi: "Mẹ, mẹ...".
A Hà nhảy bật lên không trung, bổ nhào tới Vu Lạc
Ngôn. Vu Lạc Ngôn lại nổ súng, lần này không trúng, người bị A Hà tóm được. Cô
ta lao vút lên trên, ấn chặt Vu Lạc Ngôn vào tường. Bên dưới, dân làng hét hớn:
"A Hà, cô dừng tay!".
A Hà bóp cổ Vu Lạc Ngôn, quay đầu nhìn xuống dưới, mọi
người đều đang chăm chú quan sát cô ta. Một ngưòi hàng xóm đang ôm Đông Đông
con của cô ta trong lòng, áp lấy đầu nó không để nó nhìn về phía bên này. Mấy
người lại hét: “A Hà, cô đừng như vậy, nghĩ đến Đông Đông, cô đừng làm chuyện ngốc".
Nỗi đau trong lòng A Hà thực sự khó nói thành lời, những người này đều là bạn
bè của cô ta, nhưng cô ta lại dụ dỗ uống máu sống, bạo ngược thành nghiện, cô
ta đã không quay đầu được nữa rồi.
Giây phút này, Vu Lạc Ngôn ở gần cô ta như vậy, cô ta
thậm chí ngửi thấy cả mùi máu thơm tỏa ra từ mạch máu mỏng nơi động mạch cổ của
anh. Trái tim A Hà đập loạn, da đầu tê dại, cô ta đã không còn cách nào khống
chế bản thân mình.
A Hà cúi đầu, há miệng cắn xuống cổ Vu Lạc Ngôn.