Heo Yêu Diêm Vương
Chương 43 :
Ngày đăng: 04:25 20/04/20
Ở bên dưới sau một loạt tiếng kinh hãi, lại nghe thấy
tiếng kêu thảm thiết của A Hà, đầu cô ta ngẩng mạnh lên, trên mặt nhiều thêm
một vết thương đang bốc khói.
Vu Lạc Ngôn tay cầm dao găm chém một nhát nữa lên cánh
tay cô ta, A Hà đau đớn thả lỏng tay, Vu Lạc Ngôn rơi xuống đất, lăn một vòng.
Còn chưa đợi anh đứng vững, A Hà đã nhào đến, cô ta
tóm lấy Vu Lạc Ngôn ném lên tường, "choang" một tiếng, dao rơi trên
mặt đất, A Hà hét lớn, lao đến ép lên người Vu Lạc Ngôn.
Lần này Vu Lạc Ngôn không còn sức kháng cự, trong tình
thế ngàn cân treo sợi tóc, có hai bóng người cùng lúc bay đến, hất A Hà ra, lại
có mấy người chạy tới đỡ Vu Lạc Ngôn dậy.
"A Hà, chúng tôi cấp B không uống máu sống, theo
lý mà nói năng lực không mạnh bằng cấp A, nhưng cô đừng có quên, chúng tôi cũng
là Huyết tộc, bản lĩnh cô có, chúng tôi cũng có." Mấy người còn coi là có
chút sức chiến đấu của Huyết tộc chắn trước mặt Vu Lạc Ngôn, bọn họ nhe nanh,
giương móng vuốt ra. Còn có hai người đã xông vào trong vòng chiến giữa Chúc Tiểu
Tiểu và cô gái áo đỏ.
Những người khác ôm lấy trẻ con, toàn bộ lùi đến góc
nhà. A Hà lúc này đã mất hết lý trí, cô ta chí biết Vu Lạc Ngôn kia có máu sống
thơm ngon. Cô ta nhe nanh, gầm gào rồi xông đến.
Không có máu sống và kinh nghiệm săn bắt, đích xác là
khiến sức tấn công của cấp B hơi yếu, huống hồ trong phòng đều là những người
già cả từ trước đến nay chưa từng đánh giết. Cho nên phía bên này, hai người
Huyết tộc đến giúp Chúc Tiểu Tiểu, chẳng mấy chốc đều bị cô gái áo đỏ đánh ngã.
Nhưng bọn họ ra tay trợ giúp cũng khiến Chúc Tiểu Tiểu
đỡ được phần nào, cô quay lại nhìn Vu Lạc Ngôn. Anh bên đó đã có người tương
trợ, Chúc Tiểu Tiểu cũng ít nhiều yên tâm hơn. Trước mắt cần phải nhanh chóng
xử lý hai con quỷ hút máu cấp A này, tình hình bên ngoài không biết thế nào
rồi, tiếng đánh nhau trên lầu vẫn chưa ngừng, có lẽ là một trận ác chiến.
Chúc Tiểu Tiểu "roạt roạt" hai nhát kiếm,
lại tấn công về phía cô gái áo đỏ. Cô gái áo đỏ tốc độ cực nhanh, vụt một cái
nhảy lên nóc nhà, đó là phạm vi Chúc Tiểu Tiểu dùng Tiểu Phấn Hồng không thể
tấn công đến được. Hai người Huyết tộc một trái một phải cũng nhảy lên trên,
muốn tấn công cô gái áo đỏ, nhưng một người đã bị cô ta đạp bay, người còn lại
cũng bị bóp cổ, ép đến góc tường.
Cô gái áo đỏ cười hung ác: "Tao đánh mệt rồi, máu
cấp B tao cũng muốn thử xem". Cô ta nói xong, liền cắn xuống cổ đồng loại
mình.
Chúc Tiểu Tiểu thấy vậy, trong tình huống cấp bách
vung tay phóng Tiểu Phấn Hổng về phía cô gái áo đỏ.
Cô gái áo đỏ nghiêng người tránh đi rồi nhào thẳng tới
chỗ Chúc Tiểu Tiểu. Mọi người thấy vậy kinh hoàng thất sắc, muốn tương trợ
nhưng bản thân lại chẳng thể làm gì.
Chúc Tiểu Tiểu hai tay trống không rõ ràng đã không
còn khả năng kháng cự. Cô gái áo đỏ lao đến, vô cùng sung sức, cực kỳ tự tin,
nào có ngờ được, ở phía trước đợi cô ta lại là nỗi đau đớn kinh hoàng. Ngực cô
ta bị dính một chưởng, cơn đau đớn khủng khiếp thấu tới tận từng sợi thần kinh!
Cô gái áo đỏ bị đánh bay ra ngoài, đập lên trên tường
lại rơi xuống đất. Chúc Tiểu Tiểu thở dốc, ôm lấy tay phải, công lực của cô
không đủ, sử dụng Diêm Vương chú thực sự hơi quá sức. Nhưng lúc nguy cấp có thể
cứu mạng, cơn đau tê dại nửa người này cũng đâu là gì.
Sau lưng, một tiếng súng vang lên, Chúc Tiểu Tiểu vội
quay đầu, Vu Lạc Ngôn tay cầm súng đang đứng ở đó, A Hà trợn trừng mắt ngã
xuống trước mặt anh. Mấy người Huyết tộc bên cạnh biểu cảm khác nhau, nhưng đều
không giấu được vẻ thương cảm.
Trong chốc lát, cả căn phòng ngoại trừ tiếng khóc của
trẻ con ra thì không còn động tĩnh gì khác. Qua một lúc, Thiên Bà nói:
"Tiểu Tiểu, con đến đây, bà bà có lời muốn nói".
Chúc Tiểu Tiểu đi đến, Thiên Bà đuổi hết những người
xung quanh ra, khẽ giọng nói với Chúc Tiểu Tiểu: "Huyết tộc mấy trăm năm
nay có một bí mật. Trong rừng cây ở phía bắc của thôn có phong ấn cất giấu một
viên huyết thạch, viên huyết thạch đó là một chìa khóa, dùng nó để mở khóa gì
thì không ai biết. Con phải nhanh một bước tìm ra viên huyết thạch đó".
Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao
ạ?".
"Ta không biết. Ta chỉ đột nhiên cảm ứng được
viên đá này đang gặp nguy hiểm, không thể để cho người khác cướp nó đi. Chuyện
xảy ra đêm nay chắc không chỉ đơn giản vì muốn khống chế Huyết tộc, điều bọn họ
muốn có lẽ chính là viên đá đó. Con à, chuyện này rất quan trọng, mau tìm viên
đá đi."
"Sau khi lấy được thì sao?"
"Ta cũng không biết, có lẽ một ngày nào đó con sẽ
có được lời khải huyền."
"Vậy mọi người ở đây phải làm thế nào?"
"Chúng ta có thể tự chăm sóc cho mình. Đi đi, nhớ
kỹ, viên đá đó rất quan trọng." Thiên Bà nhìn Bát Bát ở bên cạnh, lại nói:
"Chú chuột béo này còn rất suy nhược, cứ để nó ở chỗ ta, con làm xong việc
lại quay về đón nó".
"Dạ!" Chúc Tiểu Tiểu khó nhọc gật đầu:
"Bà bà yên tâm, con nhất định cố gắng hết sức!". Cô quay sang gọi Vu
Lạc Ngôn, đeo ba lô vũ khí lên chuẩn bị đi.
Mọi người Huyết tộc nhìn cử động của hai người bọn họ,
không ai ngăn cản. Thiên Bà gọi mấy người lại, bố trí sắp xếp những việc tiếp
theo. Chúc Tiểu Tiểu chuẩn bị xong, cáo từ Thiên Bà, rồi trong ánh mắt kinh
ngạc của mọi người, kéo cánh cửa có phong ấn kia ra.
Cô cùng Vu Lạc Ngôn đứng trong cầu thang cẩn thận nghe
ngóng, cuộc chiến trên lầu hình như cũng ngừng rồi, bọn họ nhìn nhau một cái,
rón rén bước lên trên. Trận chiến bên trên quả nhiên đã kết thúc, những người
trong thôn đang thu dọn, bố trí lại phòng thủ. Chúc Tiểu Tiểu yên tâm, kéo Vu
Lạc Ngôn nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chuyện của viên huyết thạch từ miệng Thiên Bà nói ra
thì chắc chắn không thể tầm thường, Chúc Tiểu Tiểu cũng không dám làm bừa, cô
báo cáo với Ray một tiếng. Ray đang ở những tần số khác nhau liên tiếp nhận
được thông tin từ các hướng, anh hoàn toàn biết rõ những người nào có thể liên
lạc, nhưng người nào không thể làm phiền. Rất nhanh chóng Ray kết nối thiết bị
liên lạc của mấy bên với nhau, Âm Yến Tư nói đầu tiên: "Boss truy đuổi ma
thần Ám Dạ, chạy vào rừng cây phía bắc thôn rồi, tôi đang chạy về hướng đó".
"Ma thần Ám Dạ?" Chúc Tiểu Tiểu sốt ruột, đó
chẳng phải kẻ lần trước đánh Boss bị thương sao?
"Theo như lời Thiên Bà nói, ma thần Ám Dạ có lẽ
đang chạy đến chỗ viên đá kia, mọi người mau tản ra, đi về phía bên đó. Huyết
tộc có thể đối phó được với đám cấp A còn lại, ma quái bên này chắc đều sẽ đi
đến rừng cây, chúng ta cần phải tới hỗ trợ Boss", Âm Yến Tư ra lệnh.
Ray nhanh chóng tiếp lời: "Thư Đồng và bọn A Dũng
sắp đến rồi, tôi có bảo bọn họ mang trang bị loại lớn đến. Máy bay tuần tra của
cảnh sát đã tới, bây giờ tôi bảo bọn họ bay đến rừng cây, chúng ta có thể có
được hình ảnh giám sát từ trên không, sau khi phân tích địa hình sẽ gửi cho mọi
người".
"Phi Hà đâu?" Người hỏi câu này là Tư Mã
Cần.
"Xin lỗi, Tư Mã, vẫn chưa có tin tức. Tìm thấy
điện thoại của cô ấy rơi hỏng ở đầu đường, nhưng không nhìn thấy người, cũng
không có dấu hiệu xảy ra ẩu đả hay bị thương."
"A Dũng làm sao biết mà đến?", Cao Lôi hỏi.
"Mấy người bọn họ hai ngày nay được nghỉ, mọi
người ở bên đó tình thế không tốt, tôi sợ xảy ra chuyện, liền nhờ riêng bọn họ
giúp đỡ, công ty bên kia không biết. Chu Duệ dùng thiết bị ở công ty giúp chúng
ta, Happy và Smile cũng bao che, đám người tiếp quản công ty bên ấy hình như
không thông thạo những thứ này, bọn họ không biết gì cả."
Mọi người vừa từ các hướng khác nhau chạy vào rừng
cây, vừa thông báo tình hình.
"Tôi đã đến rồi, có một lán nhỏ giữa rừng, mọi người
đến đây tập hợp." Âm Yến Tư chạy đến nơi đầu tiên. Rừng cây này rất lớn,
đêm tối mịt mùng, chẳng nhìn thấy cái gì cả. Lúc đó hai chiếc máy bay đang di
chuyển trên không bật đèn thăm dò chiếu xuống, từ chỗ cái lán, nhìn không thấy
bóng dáng của Nghiêm Lạc và ma thần Ám Dạ gì đó.
Mấy người rất nhanh chóng đuổi đến nơi, Cao Lôi và Tư
Mã Cần bắt đầu làm ký hiệu ở cửa rừng. Ray thông báo: "Máy định vị trên
người Boss cho thấy anh ấy đang đi theo hướng chín giờ, mọi người cách khoảng 1
km nữa. Tôi gửi bản đồ địa hình có kèm hướng dẫn vào điện thoại mọi người rồi
đấy".
“Từ khi nào mà Boss biết để máy định vị ở trên người
vậy?”.
Ray cười nói: "Anh ấy bảo sợ Tiểu Tiểu hỏi anh ấy
đang ở đâu nên đeo vào để tôi dễ dàng chỉ rõ phương hướng cho cô ấy. Bây giờ
vừa hay lại có việc phải phái người đến". Mới thoải mái được đôi chút, Ray
đã lại lập tức căng thẳng: "Máy bay tuần tra quan sát thấy có người đang
tiến vào rừng cây, đi về phía Boss, không phải người của chúng ta, không biết
là Huyết tộc hay kẻ địch".
“Được, chúng tôi vào rừng cây rồi."
"Trong rừng có sương đen, tình hình không ổn lắm,
máy bay tuần tra không bám sát được nữa rồi."
"Chỗ chúng tôi tầm nhìn cũng rất hạn chế."
Âm Yến Tư giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng bước, anh lại cúi đầu nhìn bản đồ
hướng dẫn trên điện thoại.
Vu Lạc Ngôn kéo kéo dây ba lô: "Tôi có thể nhìn
rõ, đi theo tôi!".
Cao Lôi vừa đánh dấu lên thân cây vừa cười nói:
"Có mắt thần thật tốt".
Vu Lạc Ngôn bĩu môi: "Tôi chẳng phải chỉ có mỗi
bản lĩnh này sao".
Mọi người càng lúc càng tới gần Nghiêm Lạc, cả đoạn
đường không gặp phải trở ngại gì. Một lúc sau, cuối cùng cũng đến nơi, mọi
người giật thót mình.
Nghiêm Lạc lúc này không còn là Boss bọn họ thường
người lấy đà, một rìu chém vào vách núi. Đất đá trên vách núi rơi xuống rào
rào, Chúc Tiểu Tiểu chém liên tục chục nhát rìu, phá ra được một cửa động cao
bằng nửa người. Cô dựa vào vách núi, đợi bụi khí bên trong động lắng hết, thò
đầu vào nhìn một cái. Bên trong mở ra một khe chếch xuống dưới, vừa lớn lại vừa
sâu, chỉ là không biết viên đá kia được cất giấu ở đâu.
Chúc Tiểu Tiểu quay đầu nhìn ra ngoài, nhóm Âm Yến Tư
vẫn đang chiến đấu với ma thần Ám Dạ, cô cởi nút dây bảo hộ, cầm chắc Tiểu Phấn
Hồng trong tay, ngồi xổm nhìn vào trong cửa động. Đang do dự không biết có nên
mạo hiểm đi vào không, đột nhiên cô thấy đáy động tỏa ra lực hút,
"soạt" một cái kéo tụt cô vào trong.
Chúc Tiểu Tiểu sợ hãi hét toáng lên, trong lúc hoảng
loạn vội phóng lưỡi kiếm dài của Tiểu Phấn Hồng ra, giữ ở trước ngực, nhưng cả
đoạn đường lại không gặp phải tấn công gì. Cô rơi xuống đáy động, kinh hãi
nhưng không hề hấn gì. Trong bóng tối, Tiểu Tiểu bật đèn chiếu nhỏ trên điện
thoại lên, lúc này mới nhìn thấy rõ.
Dưới đáy động là khoảng không gian rộng chừng năm mét
vuông, trên vách núi lại có nước chảy, chỉ không biết là từ đâu chảy vào và
chảy đến đâu. Trên một phiến đá ở trong góc, có đặt một viên đá màu xanh đen.
Chúc Tiểu Tiểu từ tốn xem xét xung quanh không vội vàng đi đến đó. Nhưng lúc
này có một tiếng nói cất lên: "Ai da, sao mà cô chậm chạp thế, chẳng phải
đến đây tìm huyết thạch sao? Nhanh nhanh chút đi!".
Chúc Tiểu Tiểu giật thót mình, xoay ngang kiếm chắn
trước ngực, quát hỏi: “Là ai?"
"Là tôi đó." Một chuỗi hạt nước bắn ra khỏi
vách núi, nhảy nhót trong không gian chật hẹp.
"Cô là ai?"
"Tôi là Thủy Linh đại danh đỉnh đỉnh!"
"Thủy Linh?"
"Đừng dài dòng nữa, tôi bị giam ở đây lâu như vậy
rồi, ở cùng với viên đá dở hơi này, tôi rất buồn chán. Cô nói xem cô mở cửa rồi
cũng không đi vào, vào rồi cũng không cầm đi, do dự cái gì chứ? Nhanh nhanh, cô
đem viên đá dở hơi này đi là tôi có thể ra ngoài chơi rồi." Những hạt nước
càng ngày càng nhiều, óng ánh nhảy nhót di chuyển trong động, trong tiếng nói
tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn.
Chúc Tiểu Tiểu cẩn trọng, quan tâm hỏi: "Cô là
thần bảo vệ ở trong này?".
"Thần bảo vệ? Tôi chẳng thèm làm thần bảo vệ của
viên đá dở hơi đấy, chẳng thú vị chút nào cả, không biết cử động, cũng không
biết nói chuyện, chán quá rồi! Nhưng mà cũng phải nói lại, theo lý mà nói tôi
vẫn thật sự là thần bảo vệ của nó." Thủy Linh hình như có chút phiền não,
"Cho nên cô cầm nó đi nhanh chút, như thế tôi không cần ở lại chỗ này
nữa".
Ngữ khí của Thủy Linh có chút trẻ con, nhưng không
mang ác ý, Chúc Tiểu Tiểu cũng lớn gan hơn: "Viên đá này chính là huyết
thạch? Vì sao lại màu xanh? Nó dùng làm gì vậy?".
"Ai da, cô đến cướp đồ mà không biết nó có tác
dụng gì sao? Vậy cô cướp làm gì?" Thủy Linh hình như rất vui vẻ khi có
người nói chuyện cùng, nó kéo một chuỗi hạt nước nhảy đến trên vách núi biến
hóa tạo hình.
Chúc Tiểu Tiểu bị câu hỏi của nó làm cho nghẹn lại.
Cướp làm gì? Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, cũng đáp với ngữ khí trẻ con: "Cướp
tốt hơn không cướp, sao lại không cướp chứ?".
Câu trả lời của cô khiến Thủy Linh sững lại, tiếp đó
ha ha cười lớn: "Ai da, tiểu cô nương, tôi thích cô".
"Không cần khách khí, chúng ta không thân.”
Thủy Linh cười ha ha ha, càng lúc càng vui vẻ:
"Vậy tôi sẽ trả lời câu hỏi của cô, nói chuyện là thân rồi. Nghe nói huyết
thạch hút rất nhiều tà huyết, năng lượng của nó cực mạnh, có thể mở ra Tỉnh
tuyền bị phong ấn dưới địa ngục. Cô có phải muốn hỏi Tỉnh tuyền là gì
không?". Thủy Linh đắc ý tự hỏi tự đáp: "Tỉnh tuyền có thể chữa trị
cho tất cả linh hồn bị ma chướng nhiễm bẩn, cũng có thể hô tỉnh sinh linh sớm
nhất của trời đất - Hỗn độn thiên thần. Vậy cô có cần hỏi Hỗn độn thiên thần có
thể làm gì không đây? Tôi cũng không biết có thể làm gì, dù sao mọi người đều
không thích ông ta, cho nên mới phong ấn ông ta lại. Cô có muốn biết vì sao tôi
phải bảo vệ viên đá này không?".
Thủy Linh triển khai vô số hạt nưóc nhảy nhót một lát,
cuối cùng tụ thành hình người, trưng ra tư thế ưỡn ngực ngẩng đầu: "Bởi vì
tôi là lợi hại nhất trong trời đất! Chẳng cái gì có thể rời xa tôi. Thần tiên
dù có lợi hại thế nào, có thể không ăn cơm, không ngủ, nhưng vẫn phải uống nước
đó. Vạn vật trong trời đất, năng lượng của tôi mới là lớn nhất. Tỉnh tuyền đáng
ghét đó, chẳng phải cũng là nước sao? Cho nên viên đá chìa khóa này, liền quy
về cho tôi trông giữ. Nhưng mà tôi không thích, trông giữ nó, tôi không thể ra
ngoài, bị nhốt trong cái động dở hơi này. Bên ngoài sông lớn hồ lớn, những loại
nước khác đều chết từ xa lắc rồi, chỉ có tôi…”. Nó cứ nói mãi, ra chiều ý vị,
từ trên khuôn mặt còn chảy xuống hai hàng nước.
Chúc Tiểu Tiểu bị nó làm cho dở khóc dở cười, hoàn
toàn vỡ mộng đối với hình tượng thần trông giữ, cô hỏi: "Cô đã phụ trách
bảo vệ nó, vậy làm sao có thể để tôi mang nó đi?".
Thủy Linh lý lẽ hiên ngang nói; "Cô đến cướp đi,
tôi phản kháng một chút, không giữ được, cho nên mất viên đá, sau đó tôi liền
tự do".
Chúc Tiểu Tiểu ngẩn người ra, Thủy Linh này lại vì tự
do mà giở trò xấu.
Thủy Linh ngẫm nghĩ, lại nói: "Không được, không
thể nói như thế tôi làm sao có thể bị đánh bại chứ, quá mất mặt. Như thế này
đi, cứ nói cô lén tấn công, giở trò bỉ ổi, tôi không may trúng cạm bẫy, sau đó
cô cướp viên đá đi. Ừm, nếu như có người hỏi, cô cứ trả lời thế là được".
"Tôi đâu có gian tà như vậy."
"Ai da, vậy cô nói đi, cô là con người, làm sao
có thể đánh thắng được thần tiên như tôi đây? Không phải tôi khinh thường bọn
cô đâu, nhưng con người rõ ràng là kẻ yếu."
Điều Thủy Linh không biết là, mấy kẻ yếu đó, lúc này
đang ở bên ngoài liều chết đánh nhau với ma thần Ám Dạ.
Nhóm Âm Yến Tư dốc sức cả hồi lâu, cuối cùng cũng lừa
được Ám Dạ vào trong vòng ấn sáng được vẽ bằng xăng. Vào thời khắc Ám Dạ sa vào
bẫy, Tư Mã Cần vung tay ném bật lửa tới. Chỉ thấy "bùng" một tiếng,
ấn sáng cháy rừng rực.
Ma thần Ám Dạ cuồng loạn rống lên, màn sương đen ở
xung quanh tản ra, ba thân hình màu đen đập loạn trong phạm vi của ấn sáng. Hắn
ta phi thân lên, có ý đồ muốn bay lên trời mà trốn, hai chiếc máy bay tuần tra
sớm đã áp ở phía trên theo chỉ thị của Ray. Ma thần Ám Dạ biết bất luận thế
nào, hai bùa sáng trên không này cũng là yếu nhất hắn ta không thèm quan tâm
những thứ khác, chăm chăm lao lên trên hòng thoát thân.
A Dũng, A Cường và Vu Lạc Ngôn nhanh như cắt điều
chỉnh đầu xe, Vu Lạc Ngôn lớn tiếng hét "Là con ở bên trái". Ba chiếc
xe máy đứng ở ba góc, toàn bộ đèn sáng đánh vào bóng đen ở bên trái. Uy lực của
ấn sáng bằng lửa trợ giúp cho họ, bùa sáng của ba chiếc đèn xe này lại kéo ma
thần Ám Dạ xuống.
"Chính là bây giờ!" Âm Yến Tư hạ lệnh, Tư Mã
Cần, Thư Đồng, Cao Lôi, Tiết Phi Hà đã đứng vào vị trí trận pháp, cùng niệm
Phục ma chú, bấm chỉ quyết, vung chưởng lực, năm người đồng thanh hét lớn:
"Phá!".
Năm người nhất tâm, sức mạnh cực lớn, chưởng Phục ma
chú lại hóa thành bóng sáng xông thẳng vào ma thần Ám Dạ, ngọn lửa cháy rừng
rực, phút chốc bùng lên chói lòa. Ma thần Ám Dạ lớn tiếng gầm thét, bóng đen
rung lắc dữ dội rồi nhạt đi, nhưng trong chốc lát lại đột nhiên vọt lên mấy
lần. Một trận cuồng phong từ trung tâm trận pháp cuồng loạn quét ra, đẩy ngọn
lửa rừng rực loang rộng. Vu Lạc Ngôn không chống đỡ được, chiếc xe đổ xuống
đất, anh không kịp để ý đến nó, chỉ lớn tiếng hét: "Chuyển sang con ở
giữa!".
Cuồng phong nổi lên, đất cát mù mịt, nhưng lửa không
tắt, người vẫn còn, năm người trong Ngũ tinh liên châu trận không chút xê dịch,
Âm Yến Tư lớn tiếng hét: "Lại lần nữa". Thư Đồng hai cánh tay dùng
lực rạch lên ngân liên tiêu ở thắt lưng một cái, máu chảy không ngừng. Cô lớn
tiếng hét: "Dùng máu của tôi".
Năm người giơ tay, sợi huyết giống như kết lại, ở
trong không trung đan thành hình dáng bùa chú. Âm Yến Tư bấm tay niệm chỉ
quyết, bốn người còn lại lập tức làm theo, lại một lần nữa đồng thời đánh ra
Phục ma chú. Huyết phù trong lúc tiếng "Phá!" này đồng thanh vang
lên, đánh mạnh vào bóng đen.
Nhạt đi! Bay tản! Tan biến!
Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, ma thần
Ám Dạ không còn thấy đâu nữa. Chỉ còn lại ấn sáng bằng lửa kia vẫn đang cháy.
A Dũng nhìn vào máy thăm dò trên cổ tay mình: "Có
hồn phách, tản đi rồi".
A Cường lẩm bẩm: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn
thấy hồn bay phách tán".
"Thành công rồi?" Ray hỏi với giọng không
thể tin được trong thiết bị liên lạc: "Không cần nhờ Boss, chúng ta tự
mình thành công rồi?".
"Thành công rồi." Âm Yến Tư có chút chậm
chạp, mệt mói: "Lại thành công rồi".
Thư Đồng trong chốc lát mềm nhũn người, đổ xuống đất,
nhìn cánh tay sũng máu của mình thở dốc.
Tiết Phi Hà quỳ xuống, bắt đầu nôn khan.
Tư Mã Cần nằm ngửa trên mặt đất, không nhịn được, cười
lớn: "Cuộc đời ông đây chưa từng đáng khâm phục như thế này!".
Cao Lôi cũng ngồi phịch xuống: "Chúng ta nên được
ghi vào sử sách nhỉ?".
Cửu Thiên Huyền Nữ cứ mãi chần chừ không ra tay giờ
như nhìn thấy chuyện lạ kinh hoàng, bà ta quay đầu hỏi: "Bọn họ thật sự
chỉ là con người?". Huyền Thiên Ngọc Nữ cũng kinh ngạc, lẩm bẩm trả lời:
"Đúng ạ, bọn họ là hàng ma sư loài người".
Trong lòng hai vị thần đều kinh ngạc hoài nghi, thế
giới này thay đổi đến vậy rồi sao?