Heo Yêu Diêm Vương
Chương 44 :
Ngày đăng: 04:25 20/04/20
Chúc Tiểu Tiểu ở trong động lại không biết được tình
hình bên ngoài, nhưng mà Thủy Linh trước mặt này rất thú vị, không hề có ác ý,
cho nên cô không sợ. Cô nói: “Tôi không khua môi múa mép với cô. Tôi muốn mang
viên đá này đi".
"Mau, cho cô đấy." Thủy Linh nói, sóng nước
đánh một cái, kéo viên đá màu xanh đen kia đến trước mặt Chúc Tiểu Tiểu.
Chúc Tiểu Tiểu trong lòng nghĩ, đây có lẽ là vị thần
bảo vệ thiếu trách nhiệm nhất. Nhưng việc đến hôm nay, cô cũng mặc kệ, lấy
chiếc túi linh ở thắt lưng ra, miệng túi vừa mở, Thủy Linh liền thô lỗ ném viên
đá vào trong.
Nó nhìn Chúc Tiểu Tiểu cẩn thận cất xong chiếc túi,
vui vẻ nhảy lên: "Hay quá! Tự do rồi! Tôi tự do rồi!". Nó đột nhiên
"á" lên một tiếng, giống như trúng đòn vậy, ngã xuống, thấm vào trong
đất.
Chúc Tiểu Tiểu giật thót mình, cô căng thẳng nắm chắc
Tiểu Phấn Hồng quan sát xung quanh nhưng không phát hiện thứ gì khác thường.
Nhìn thấy Thủy Linh lại bốc lên, liền hỏi: "Vừa rồi làm sao vậy?".
Thủy Linh động đậy, hạt nước hội lại thành hình người,
nói: "Tôi phải giả vờ bị đánh ngã xuống chứ, nếu không cô làm sao có thể
cướp được viên đá đi".
Chúc Tiểu Tiểu không hài lòng: "Chỗ này có người
khác sao? Cô làm tôi sợ đó".
"Ừ nhỉ." Thủy Linh di chuyển một vòng trong
không trung: "Vậy tôi diễn mất công rồi. Mặc kệ mặc kệ, diễn một chút cũng
vui mà".
Chúc Tiểu Tiểu quyết định không để ý đến nó nữa, cô
cẩn thận nhìn xung quanh, bắt đầu men theo vách động bò lên trên. Thủy Linh ở
sau lưng cô hét: "Ai da, cô không chơi cùng tôi nữa à?".
"Cô chẳng phải tự do rồi sao? Bên ngoài rất nhiều
nước chơi với cô, cô cũng nhanh ra ngoài đi."
"Đúng rồi. Ha ha ha, đi đi đi, chúng ta ra ngoài
chơi." Nó vừa dứt lời, Chúc Tiểu Tiểu liền cảm thấy có một luồng khí đẩy
cô ra ngoài, tốc độ cực nhanh chớp mắt cái ánh sáng cửa động đã ở trước mắt.
Chúc Tiểu Tiểu sợ hãi hét toáng lên, chỉ cảm thấy mình bay vọt ra ngoài, nhanh
như một cơn gió. Cô vội vàng duỗi tay muốn tóm lấy sợi dây thừng ở cửa động,
nhưng không kịp chạm đến, người đã bị đẩy vào giữa không trung.
Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy mình đang rơi xuống, nhưng cô
lúc này ngoại trừ hét ra thì chẳng biết làm thế nào. Khóe mắt thoáng thấy Thủy
Linh kia ở bên cạnh nhảy múa di chuyển, còn nghe thấy nó lớn tiếng hét: "Ô
hô, ông đây uy phong lẫm liệt ra ngoài rồi!".
Chúc Tiểu Tiểu vừa sợ vừa tức, nó muốn để cô rơi chết,
uy phong cái đầu nó!
Bên tai tiếng gió vù vù, Chúc Tiểu Tiểu càng lúc càng
gần với mặt đất. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người xông đến,
giữa không trung đón lấy cô ôm vào lòng.
"Boss!" Tiểu Tiểu sợ đến mức giọng nói cũng
run, cô suýt chút nữa đã rơi thành bánh thịt rồi, cô ôm chặt lấy cổ Nghiêm Lạc,
thở gấp.
"Ai da, người này là ai?" Thủy Linh có chút
bực mình, nó đang chơi rất vui vẻ, đang chuẩn bị đỡ Chúc Tiểu Tiểu để lại đẩy
lên trên, thế mà đột nhiên lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim1 như thế
này, cướp cô ấy đi mất rồi!
1 Trình
Giảo Kim: Trình Tri Tiết (589 — 665), tự Nghĩa Trinh, vốn tên Giảo Kim. Danh
tướng khai quốc đời Đường, được phong Lô quốc công, bài vị được liệt vào lăng
của hai mươi tư công thần.
Nghiêm Lạc khuôn mặt tái xanh, không dám nghĩ nếu như
đến chậm một bước thì sẽ xảy ra chuyện gì. Anh một tay ôm lấy Chúc Tiểu Tiểu,
bàn tay còn lại hướng về phía Thủy Linh.
Thủy Linh "bụp" một cái biến thành vô số hạt
nước tản ra, nhưng Nghiêm Lạc vừa thu năm ngón tay lại, không khí xung quanh
giống như một tấm lưới ken dày, kín đến mức gió không xuyên qua được, trong
chốc lát thu chặt lại, tất cả hạt nước đều bị tóm gọn.
Thủy Linh lớn tiếng kêu oa oa: "Ai da, hóa ra cô
có hai thân à". Nó vút cái tụ lại thành một khối, nhỏ như sợi dây nhanh
chóng chảy xuống dưới, định lọt qua khe hở chạy thoát. Nghiêm Lạc chuyển cánh
tay, chưởng lực lập tức quét tới, tốc độ của anh rất nhanh, sợi dây nước đó
phập một cái bị đánh tan ra. Thủy Linh "á" lên một tiếng thảm thiết,
ẩn vào trong đất.
Nghiêm Lạc ôm Chúc Tiểu Tiểu đáp đất, nhẹ nhàng đặt cô
xuống, cẩn thận kiểm tra một lượt, xác định cô ngoại trừ vết thương trên mặt
ra, không có vết thương mới, lúc này mới yên tâm.
"Boss, em lấy được viên đá rồi." Chúc Tiểu
Tiểu nhìn sắc mặt của anh liền biết "ông Nghiêm" lại không vui, vội
vàng kéo anh kể công.
Nghiêm Lạc nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không mở
miệng trách cứ cô một mình xông vào nguy hiểm. Chúc Tiểu Tiểu biết suy nghĩ
trong lòng anh, lại giải thích: "Em đâu có chạy vào trong, là Thủy Linh
kia kéo em vào, đá cũng là nó chủ động cho em. Nhưng mà, nó chắc chắn không có
ác ý".
Nghiêm Lạc xoa đầu cô, sau đó giậm chân một cái, quát:
"Ra đây!".
Chúc Tiểu Tiểu giật thót mình, lại nhìn thấy trong
lòng đất phun ra một dòng nước lớn, từ từ tập trung thành một vũng rồi vươn
thẳng lên, hóa thành hình người.
"Anh hung dữ cái gì? Chơi chẳng vui gì cả. Tôi
không sợ anh đâu, tôi dù gì cũng là linh vật có sức mạnh nhất trên thế
giới." Thủy Linh lớn tiếng cướp lời, sau đó chuyển sang nói với Chúc Tiểu
Tiểu: "Xem ra cô không rảnh để chơi cùng tôi nữa rồi. Tôi không cần để ý
đến anh ta, anh ta đáng ghét. Tôi đi đây, đi tìm chỗ chơi vui". Nói xong,
nó thực sự "bụp" một cái biến thành dòng nước, ngấm vào trong đất
không thấy nữa.
Nghiêm Lạc cau mày, thấy Thủy Linh này "thần
kinh" quá, nhưng thực sự là không có ác ý, nguy hiểm không nằm ở chỗ nó,
ngẫm nghĩ rồi cũng liền bỏ qua.
Âm Yến Tư cùng đoàn người vừa hay đi đến, Chúc Tiểu
Tiểu giờ mới biết bọn họ không hề dựa vào Boss mà vẫn đánh bại được ma thần Ám
Dạ, cô kích động kêu: "Woa woa!", rồi nhảy tưng tưng.
Thư Đồng đắc ý: "Đã nói chúng ta là thiên đoàn đệ
nhất trong giới hàng ma rồi, ma gì thần gì, gặp phải chúng ta đều phải chịu
thua".
"Bắc Âm Vương đâu?" Âm Yến Tư không để ý đến
mấy người đang kịch liệt thảo luận công trạng bên kia, trực tiếp hỏi Nghiêm
Lạc.
"Ông ta chạy rồi."
"Chẳng thú vị chút nào, ông ta tốt xấu gì cũng
phải tỏ ra khí phách một ma đầu chứ, sống mái một trận, chúng ta còn có thể uy
phong thêm một lần." Thư Đồng vẫn còn hăng máu, rất không hài lòng với
biểu hiện của Bắc Âm Vương.
"Vào lúc ma thần Ám Dạ hồn bay phách tán, chúng
tôi ở rất gần, ông ta cảm ứng được, liền chạy mất rồi." Nghiêm Lạc bình
thản nói: “Bắc Âm Vương gian manh xảo trá, khí phách, thứ này ông ta không có.
Nhưng ông ta nhất định đang có âm mưu, chúng ta không thể quá đắc ý".
Cao Lôi đẩy đẩy gọng kính theo thói quen, nói:
"Chúng ta vẫn nên tập luyện nhanh một chút, chủ động xuất kích xử lý ông
ta, tránh bị ông ta ngày ngày nhớ nhung".
Tiết Phi Hà dùng vải áo buộc hai cánh tay bị cắt của
Thư Đồng lại, miễn cưỡng cầm máu, nói: "Chúng ta nhanh tìm một chỗ có thể
băng bó đi. Mọi người, ai có vết thương đều kiểm tra xem".
Thư Đồng nghiêng người dựa vào Phi Hà: "Cô vừa
nói thế tôi liền cảm thấy mình yếu đi rất nhiều, mau đưa tôi đi nhé".
"Xí!" Cứ coi như Thư Đồng khắp cánh tay đầy
máu, mọi người cũng không có cách nào liên hệ được cô với hai từ "suy
nhược", đối với biểu hiện vờ vịt yếu ớt của cô, lại thấy rất đáng ghét.
Nhưng tất cả vẫn nhanh chóng thu dọn rồi quay về thôn.
Nghiêm Lạc đi gặp Cừu An, trận chiến giữa Huyết tộc và
cấp A đã cơ bản kết thúc, người trong thôn vẫn đang tra soát lại lần cuối, Cừu
An thì trông nom bên giường Đậu Đậu ở trong phòng.
Lúc này Đậu Đậu vẫn trong trạng thái hôn mê, Cừu An
yêu thương xoa đầu nó, nói với Nghiêm Lạc: "Bố mẹ đứa trẻ này đều chết
sớm, đứa con kia của tôi cũng không biết hướng đi, chưa từng gặp qua Đậu Đậu.
Huyết tộc chúng tôi gọi là không già không chết, nhưng thực sự huyết mạch số
người ít ỏi, tôi nhìn đứa trẻ này lớn lên từng chút một, không ngờ rằng còn có
đại kiếp như thế này".
Ông ta quay người lại, nhìn thẳng vào Nghiêm Lạc, quỳ
một gối xuống: "Diêm Vương, năm đó người chỉ ra con đường sáng cho Huyết
tộc tôi, để chúng tôi có được ngày hôm nay. Hôm nay Huyết tộc gặp đại kiếp, lại
là người đến vung đao tương trợ. Vẫn xin Diêm Vương lần nữa giúp đỡ tôi cứu Đậu
Đậu về, Huyết tộc tôi sau này nguyện làm trâu làm ngựa, nghe lời Diêm Vương sai
khiến".
Nghiêm Lạc đang muốn nói gì, điện thoại lại vang lên,
cầm ra vừa nhìn, là Chúc Tiểu Tiểu. Anh vội vàng nghe máy, nghe thấy tiếng khóc
của Tiểu Tiểu trong điện thoại: "Boss, bà bà không được rồi, anh mau đến
đi".
Thiên Bà đích xác là sắp không cầm cự được nữa, lúc
trước bà bị Đậu Đậu đánh một chưởng trúng tim, lại bị cắn thương ở nhiều chỗ,
chống đỡ một hơi đến bây giờ. Bà thấy Chúc Tiểu Tiểu quay lại, nghe nói lấy
được huyết thạch rồi, vui mừng cười, kéo tay Tiểu Tiểu, yếu ớt nói: "Nha
đầu à, viên đá đó cất đi cẩn thận, sau này sẽ có chỗ dùng. Con phải dũng
cảm...".
Khí lực mỏng mảnh như sợi ta, lời muốn nói của bà cùng
với sự kết thúc sinh mệnh mà tiêu tán. Chúc Tiểu Tiểu khóc không thành tiếng,
nhưng cô vẫn nhớ rõ nguyện vọng cuối cùng của Thiên Bà. Thấy Thiên Bà tắt thở,
Tiểu Tiểu vội vàng lấy bình dẫn hồn ra thu hồn phách, nhưng chiếc bình chỉ phát
ra ánh sáng nhàn nhạt. Chúc Tiểu Tiểu biết đó là vì hồn phách của Thiên Bà
không tập trung, cô không thể thu lại hết.
Hồn phách Thiên Bà bay tứ phía, tản đi rất nhanh, Âm
Yến Tư và Cao Lôi ở bên cạnh giúp đỡ thu lại, nhưng cũng không cách nào thu hết
được toàn bộ. May mà lúc này Nghiêm Lạc chạy đến, anh xòe lòng bàn tay ra, ngay
trước thời khắc hồn phách Thiên Bà tiêu tán, ngăn lại tất cả, thu vào trong
bình.
Chúc Tiểu Tiểu ôm lấy chiếc bình, lớn tiếng khóc hu
hu: "Boss, bà bà nói, nếu như bà còn có thể chuyển thế, hy vọng lại được
làm người Đạo gia. Anh nhất định phải hoàn thành tâm nguyện cho bà". Người
trong phòng nghe thấy lời này không ai không đau lòng.
Nghiêm Lạc gật đầu, quay người nói với Cừu An:
"Cái chết của Huyết tộc, hồn bay phách tán, mặc dù là tôi, nếu không có
đến hơn chục linh hồn đã qua huấn luyện, tám người cấp B của Huyết tộc, ngoài
ra còn có hai tiểu Sơn thần.
Theo lệ là Mẫn Kỳ và Âm Yến Tư đánh tiên phong, Tiết
Phi Hà, Vu Lạc Ngôn, Ray, Cao Lôi ở giữa, Thư Đồng và Tư Mã Cần đệm phía sau.
Chúc Tiểu Tiểu và bọn A Dũng thì ở vòng ngoài tùy cơ trợ giúp.
Huấn luyện vẫn luôn từ bảy giờ sáng sớm đến mười một
giờ trưa, mục tiêu lần này là yêu cầu bọn họ lấy được một lá cờ ở trên đỉnh
núi, cắm thẳng cờ lên là coi như thắng. Các hàng ma sư bởi vì có trang bị mới
rồi, tinh thần hợp tác lại tăng thêm không ít, cho nên lúc bắt đầu vẫn coi là
thuận lợi, cả đoạn đường tiến lên đến hơn nửa lưng núi. Nhưng cùng với thời
gian, thể lực của mọi người bắt đầu giảm xuống, phòng bị cũng buông lỏng hơn,
lúc này chính là thời cơ tấn công cho đối thủ.
Sơn thần đột nhiên xuất chiêu, "ùm" một cái,
thân núi sụt xuống một hố lớn, Âm Yến Tư nhất thời không để ý, liền rơi xuống
dưới.
Mẫn Kỳ một chân đá Huyết tộc ở trước mặt ra, bấm tay
giăng kết giới ngăn cản đối phương tấn công, sau đó quay người muốn tới giúp Âm
Yến Tư, lại bị một Huyết tộc khác nhào đến đẩy ngã.
Vu Lạc Ngôn lớn tiếng chỉ điểm vị trí của Sơn thần,
Tiết Phi Hà lập tức phóng tiễn.
Tất cả mọi người đều lắp máy trợ lực dưới chân, Âm Yến
Tư trong thời khắc ngã xuống hố lớn đã vội vàng khởi động, lực đẩy ở trên hai
chân giúp anh kịp thời bám vào vách hố. Thư Đồng chạy đến vung ngân liên tiêu,
Âm Yến Tư nắm chắc, mượn lực nhảy ra.
Nhưng lúc này, một Huyết tộc từ trên cây trực tiếp
xông xuống, bắn mấy phát súng vào Vu Lạc Ngôn. Vu Lạc Ngôn tránh được phát đầu
tiên, nhưng lại dính phải phát thứ hai ở chân, ba phát tiếp theo bắn trúng vào
ngực, dầu dính khắp người, lập tức tuyên bố tử trận.
Ray ở bên cạnh vội vàng xông lên, "đoàng
đoàng" mấy phát súng xử lý Huyết tộc kia, song cũng không kịp cứu Vu Lạc
Ngôn. Anh ngẩn ra một lát, không chú ý mấy thân cây phía sau đột nhiên chuyển
vị trí, bùn dưới chân cuộn lên, trực tiếp ấn anh xuống. Ray muốn lăn ra khỏi
phạm vi tấn công của địch, nhưng vẫn bị cuốn lại trong đống đất,
Một Sơn thần nhảy ra, hét lên với anh: "Anh cũng
tiêu rồi".
Ở bên kia, tiễn của Tiết Phi Hà đã dùng hết, cô bắn
"phụt phụt" mấy phát, trúng vào hai con ác linh, đang chuẩn bị cùng
Cao Lôi đến giải cứu cho Mẫn Kỳ, Nghiêm Lạc lại không biết từ đâu hiện ra, đánh
bọn họ mỗi người một chưởng. Hai người tránh không kịp, bị đánh bay sang một
bên. Nghiêm Lạc xoay cánh tay một cái, trường đao màu đen xuất hiện, anh vừa
vung đao đã kề đúng lên cổ Âm Yến Tư đang đánh nhau với Sơn thần.
"Mọi người thua rồi", Nghiêm Lạc lạnh tanh
tuyên bố.
Thư Đồng "á" lên một tiếng, ngồi xuống đất,
cô mệt đến mức thở hồng hộc, nhìn nhìn đỉnh núi, chỉ còn không đến một phần ba
quãng đường, thật quá đáng tiếc! A Dũng, A Cường mặt đầy bùn đất từ đống đất bò
ra, hai người Huyết tộc cười hi hi kéo bọn họ dậy.
Âm Yến Tư lướt nhìn tình hình của mọi người một cái,
buồn bã không lên tiếng, trong lòng anh đương nhiên là không phục.
Nghiêm Lạc nói: "Mọi người phối hợp loạn xị cả
lên, để ý phía trước không quan tâm phía sau, tự mình tìm nguyên nhân đi. Thấy
mình bị phạt thì ngoan ngoãn thực hiện, chớ có lười nhác".
Mọi người không dám thở mạnh, buồn bã cúi đầu nhận
lệnh. Hai Sơn thần hành lễ với Nghiêm Lạc, lùi lại ẩn thân rời đi. Nhóm Huyết
tộc cũng tập trung đến, Nghiêm Lạc gật đầu nói: "Vất vả rồi, đa tạ",
sau đó xua tay với mọi người, biểu thị giải tán. Anh tự mình dắt Chúc Tiểu Tiểu
đi trước.
Cả nhóm người mệt đến sống dở chết dở, hoặc là ngồi
hoặc là nằm nguyên tại chỗ, lười nhác nghỉ ngơi. Thư Đồng nhìn Boss vừa đi chầm
chậm vừa gỡ lá cây bùn đất trên tóc cho Chúc Tiểu Tiểu, đi được một đoạn có lẽ
là đau lòng, thương Chúc Tiểu Tiểu mệt, lại bế cô lên, lúc này đi rất nhanh,
chẳng mấy chốc đã mất hút trong tầm mắt mọi người.
Mọi người nói xem, Boss cả ngày mặt lạnh lùng với
chúng ta, quay đầu cái lại giả dịu dàng với Tiểu Tiểu, thời gian lâu như thế,
chẳng biết có bị tâm thần phân liệt không nữa?" Thư Đồng đúng là chẳng nói
được câu nào tử tế.
Mẫn Kỳ trả lời với ngữ khí không vui: "Chẳng
trách Boss không cho chúng ta tới xem nghi lễ, hóa ra là sợ miệng quạ đen cô
đây làm hỏng chuyện".
"Xí, Tiểu Tiểu nói khi tổ chức hôn lễ đều sẽ mời
chúng ta." Thư Đồng lười nhác trả lời: "Đi đăng ký có nghi lễ gì hay
chứ, cùng xếp hàng chẳng có ý nghĩa gì, mệt đến chết”.
Chúc Tiểu Tiểu cũng rất mệt, nhưng điều này không ngăn
được tâm trạng hưng phấn của cô. Vừa về đền nhà, cô liền xông vào phòng tắm,
tắm rửa mất nửa giờ đồng hồ, khiến cho Nghiêm Lạc phải lo lắng gõ cửa: "Em
tắm xong chưa? Khóa cửa làm gì, nhanh chút".
“Được rồi, được rồi.” Chúc Tiểu Tiểu mặc áo choàng tắm
chạy ra ngoài, lại xông vào trong phòng ngủ, bắt đầu xoa cái này bôi cái kia
lên mặt. Nghiêm Lạc giống như bà mẹ già, theo phía sau cô làu bàu: "Sấy
tóc trước đã, trời lạnh, cẩn thận cảm". Nhìn cô chăm chú xử lý khuôn mặt,
anh chỉ đành đích thân đi lấy máy sấy, sấy tóc cho cô.
Mắt cô sáng long lanh, khuôn mặt vui mừng hạnh phúc,
anh cũng không kìm được cứ cười mãi, sấy khô tóc cho cô rồi, cúi đầu khẽ hôn
cô, nhưng miệng lại nói: "Xoa nhiều hơn nữa cũng chẳng đẹp được, cứ nên
thế này thôi".
Chúc Tiểu Tiểu quay người lại đánh anh một cái:
"Ông Nghiêm, tôi vẫn còn chưa gả cho ông đâu, nếu ông khiến tôi không vui,
tôi sẽ để ông làm người chồng bị vứt bỏ".
"Ừm, vấn đề rất nghiêm trọng." Anh rất thức
thời, chấp nhận cúi mình trước thế lực tà ác: Bà Nghiêm, bà thật xinh đẹp.
Chồng bà chuẩn bị xong cơm rồi, xin bà Nghiêm nể mặt". Anh đùa cho Chúc
Tiểu Tiểu cười ha hả, nhưng một giây sau đó, cô bắt đầu hét lớn. Anh bế bổng cô
lên, bước về phía phòng ăn.
"Đi thôi, bón Heo Con nhà anh cho no rồi đưa ra
ngoài đi dạo."
Bữa cơm này hai người ăn đến phát mệt, anh gắp cho em
một miếng, em bón cho anh một thìa. Chúc Tiểu Tiểu cứ ăn rồi ăn, lại ngồi không
thấp thỏm, cô muốn đi tìm quần áo, hôm qua cô mất cả nửa ngày thử hết bộ này
đến bộ khác, bây giờ ngẫm lại, vẫn cảm thấy không hài lòng. Kết quả của việc
không an phận chính là bị Boss đại nhân giáo huấn, bị ấn lên trên ghế ăn xong
nửa bát cơm cuối cùng, lúc này mới được giải phóng.
Đến khi Nghiêm Lạc thu dọn hết bát đũa, tắm rửa xong,
đi tới phòng chứa đồ lấy quần áo, mới phát hiện Heo Con nhà anh vẫn đang đắn
đo. Quần áo mới đầy chật một tủ, mà cô vẫn không chọn được một bộ thích hợp.
Anh thở dài, cuối cùng lấy khí thế của Boss ra, quyết định trang phục cuối cùng
cho cô.
Một giờ sau, hai người có mặt trong Cục Dân chính, tất
cả giấy chứng nhận, bảng biểu, ảnh đều đã chuẩn bị từ sớm.
Hóa ra Nghiêm Lạc sắp xếp xong mọi việc trước rồi, vừa
đến nơi liền có nhân viên ra đón, cung kính lễ phép, mọi thủ tục cứ giao hết
cho bọn họ là xong. Nhưng Heo Con nói muốn được thể nghiệm quy trình kết hôn
thông thường, tự mình xếp hàng vào đăng ký, cảm giác sẽ rất thú vị. Boss đại
nhân toàn bộ đều theo cô, thế là hai người nắm tay nhau đứng phía sau đoàn
người mới.
Chúc Tiểu Tiểu nhìn hàng người rút ngắn từng chút một,
tự nhiên thấy hơi cãng thẳng, chân tay không biết nên đặt vào đâu. Nghiêm Lạc
nắm thật chặt tay cô, sợ rằng bệnh đà điểu của cô phát tác, lâm trận lại hối
hận.
"Boss, thực ra chúng ta quen biết mới hơn một
năm, cũng chưa hề lâu." Quả nhiên cô gái này bắt đầu suy nghĩ lung tung
rồi.
"Em ngoan đi, rất nhanh nữa là đến chúng ta rồi.”
"Boss, có phải kết hôn rồi em vẫn gọi anh là Boss
thì không thích hợp nữa không? Nhưng mà em gọi kiểu khác đều không thuận
miệng." Vấn đề này, vào cái lúc như thế này, mà cũng có thể mang đến phiền
não? Khóe mắt Nghiêm Lạc bắt đầu giật.
"Em muốn gọi thế nào cũng được, không sao."
"Vậy, anh nói xem chúng ta tiến triển nhanh như
thế, yêu đương còn chưa đủ, làm thế nào?"
Logic gì vậy? Chẳng hiểu ý câu này thế nào nữa, nhưng
Nghiêm Lạc vẫn nhẫn nại trả lời: "Không sao cả, sau khi kết hôn vẫn có thể
nói chuyện yêu đương, em muốn yêu thế nào đều được".
"Boss, ngày mai bố mẹ đến rồi, chúng ta hôm nay
đi đăng ký trước, bọn họ sẽ không vui phải không?"
"Không đâu, anh đã nói hết với họ rồi, em chẳng
phải cũng nói chuyện điện thoại với họ rồi sao? Đừng lo lắng, họ quay về chính
là để tham gia hôn lễ, hôm nay là ngày tốt, đãng ký rất thích hợp."
"Boss, anh có căng thẳng không? Vạn nhất xếp hàng
đến lượt chúng ta, người ta tan làm rồi thì phải làm sao?"
"Không thể như vậy đâu."
"Boss, vậy anh nói kiếp sau chúng ta có cần kết
hôn một lần nữa không, lần này kết hôn rồi, đến lần sau còn được tính
không?"
"Heo Con!" Nghiêm Lạc cuối cùng không nhẫn
nại được nữa, giữ lấy mặt cô: "Em nhìn vào anh". Anh nói rõ ràng từng
chữ: "Anh muốn em làm vợ của anh, anh muốn Chúc Tiểu Tiểu gả cho Nghiêm
Lạc, vô cùng vô cùng muốn!". Nha đầu đáng chết này, làm cho anh cũng căng
thẳng lây rồi. Tuy anh đúng là có chút cố ý, muốn trước khi bố mẹ cô đến, đem
tên của mình in lên trên chứng minh thư của cô. Nhưng anh thật sự không phải vì
lo lắng chuyện kết hôn có biến cố, bây giờ Heo Con ngốc này lại bắt buộc phải
làm cho cảm xúc trở nên căng thẳng đến vậy.
Chúc Tiểu Tiểu nhìn vào mắt anh, không kìm được gật
đầu thật lực. Cô cũng muốn, cô cũng muốn làm bà Nghiêm của Boss, rất muốn rất
muốn! Cô chỉ là gặp phải chuyện lớn, đầu óc suy nghĩ linh tinh một chút thôi.
Nghiêm Lạc cúi đầu xuống, hôn lên môi cô. Chúc Tiểu
Tiểu thấp thoáng nghe thấy xung quanh có người cười, mặt cô rất đỏ, chỉ muốn
giấu vào lòng Boss. Nghiêm Lạc khe khẽ nói với cô: "Dũng cảm một chút, Heo
Con của anh".
Ừm, dũng cảm lên, chẳng phải chỉ là đăng ký thôi sao.
Chúc Tiểu Tiểu ôm chặt lấy cánh tay Nghiêm Lạc, tiến về phía trước cùng với
hàng người đang rút ngắn dần. Sắp sửa đến bọn họ rồi, Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên
nhớ tới một việc rất nghiêm trọng.
"Boss, Boss, vậy anh nhất định phải nói cho Hồ
Dĩnh kia anh đã kết hôn rồi đó." vẻ mặt cô trịnh trọng, lại nghiêm túc,
Nghiêm Lạc không thể nhịn được cười.