Heo Yêu Diêm Vương
Chương 45 :
Ngày đăng: 04:25 20/04/20
Hai chiếc chứng minh thư mới tinh đã làm xong, trên
cột vợ/chồng viết tên của Nghiêm Lạc, trong lòng Chúc Tiểu Tiểu, nó giống như
một thương hiệu vậy. Đột nhiên cô cảm thấy yên tâm, hạnh phúc và mãn nguyện.
Vừa rồi bệnh nhân thần kinh mắc chứng căng thẳng kia chẳng biết là ai nữa.
Cô cầm chứng minh thư cứ cười mãi, cười đến mức chóng
mày chóng mặt, bị Nghiêm Lạc đưa lên xe, sau đó, bị ôm lên đầu gối, hôn điên
cuồng.
"Chúc mừng bà, bà Nghiêm!"
"Chúc mừng ông, ông Nghiêm!"
Hai người dính lấy nhau, Chúc Tiểu Tiểu càng nhìn càng
cảm thấy ông chồng mới lên chức của cô thực sự là khi không làm Boss thì siêu
đáng yêu. Cô chủ động hôn mạnh mấy cái, cuối cùng bị anh cuốn lấy hôn đến mức
không thở nổi.
"Anh không muốn đưa em đi gặp A La nữa, chúng ta
về nhà." Ông Nghiêm rất không muốn thả vợ ra, nhưng hôm nay Tiểu Tiểu hẹn
A La rồi, đã nói là đăng ký xong mọi người sẽ gặp nhau.
Nhưng bởi vì Nghiêm Lạc thân mang lệnh cấm, không thể
gặp Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ, cho nên ngày quan trọng như thế này, chỉ đành
để Chúc Tiểu Tiểu ăn mừng một mình với bọn họ.
"Không được." Chúc Tiểu Tiểu ôm lấy chứng
minh thư của mình, vui mừng hớn hở, "Em muốn để cho A La xem chứng minh
thư của em, em là chị dâu của nữ vương đó, uy phong biết bao".
Nghiêm Lạc gườm cô, Chúc Tiểu Tiểu dỗ dành: "Em
còn muốn cho A Mặc xem nữa, bọn họ chắc chắn không có cái này, để anh ấy ngưỡng
mộ chết đi".
"Quỷ nghịch ngợm." Tuy Nghiêm Lạc cảm thấy
việc khoe khoang này không hiện thực bằng việc về nhà thân mật, nhưng mà hôm
nay thực sự nên để A La và A Mặc tham gia.
Nghiêm Lạc có chút không tình nguyện đưa Chúc Tiểu
Tiểu đến chỗ hẹn gặp, Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ đã đợi ở đó. Chúc Tiểu Tiểu
dưới ánh mắt ám thị của ông xã đại nhân, hôn một cái tạm biệt, sau đó ôm lấy
chứng minh thư của mình lao đến chỗ hai người kia. Nghiêm Lạc thậm chí nghe
thấy tiếng cười rất lớn của Chúc Tiểu Tiểu: "Mau xem mau xem, mau gọi chị
dâu đi".
Anh không kìm được cười, thực sự không nỡ rời mắt khỏi
thân hình bà xã nhỏ của mình. Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ nhìn thấy anh, vui
mừng vẫy tay ra hiệu. Nghiêm Lạc gật đầu với bọn họ, nhìn thấy góc đường có đệ
tử của Huyền Thiên phái đang trông chừng, anh cười với Tề Nghiên La rồi lái xe
rời đi.
Tề Nghiên La, Tất Mặc Kỳ và Chúc Tiểu Tiểu đi vào
trung tâm thương mại, hôm qua bọn họ mới nhận được tin hôm nay hai người này đi
đăng ký, cho nên chẳng kịp chuẩn bị quà gì cả, thế là quyết định sẽ đưa Chúc
Tiểu Tiểu đến thẳng trung tâm thương mại chọn.
Tề Nghiên La vốn còn nghĩ nếu đến chuyện lớn như hôn
lễ thế này, mà Cửu Thiên Huyền Nữ còn không cho cô gặp Tiểu Tiểu, cô nhất định
sẽ làm ầm lên một trận. Kết quả cả quãng đường dạo phố, Huyền Thiên phái bên
kia chỉ theo sát từ xa chứ không có động tĩnh gì.
Chúc Tiểu Tiểu không chút khách khí lựa chọn mấy thứ
đồ đắt tiền, có đủ bộ văn phòng phẩm sang trọng như chặn giấy, ống bút ngọc
thạch... Cô đã nhắm chúng từ rất lâu nhưng tiếc tiền không nỡ mua, cô cảm thấy
bày trên bàn làm việc của Boss rất đẹp. Còn có cài áo hàng hiệu đính kim cương,
Boss mặc âu phục siêu đẹp trai, nếu như kết hợp thêm chút trang sức nhỏ sẽ càng
đẹp. Sau đó còn có một chiếc ghế mát-xa tự động lớn siêu đắt, Boss mỗi ngày làm
việc rất vất vả, cô muốn giúp anh mát-xa nhưng sức tay không đủ.
Đi lòng vòng chọn một đống, đều là mua cho Boss, dù gì
không phải là tiêu tiền của cô và ông xã cô, cho nên Chúc Tiểu Tiểu thích cái
gì thì đều không nương tay.
Cuối cùng Tề Nghiên La kéo cô đến tiệm bán đồ lót gợi
cảm, "Cậu mua những thứ kia đều không khiến cho anh ấy mềm lòng đâu, nghe
lời mình, mua mấy bộ đồ này, đem đóng gói mình lại rồi đưa lên trên giường,
anh ấy nhất định rất vui mừng".
Chúc Tiểu Tiểu nhăn nhó, ngại ngùng nói cô vẫn còn
chưa công chiếm được Boss, "đóng gói" càng đẹp e là càng khiến Boss
tức giận. Nhưng dù sao đã đến rồi, Chúc Tiểu Tiểu cũng mặc kệ mọi thứ, cùng Tề
Nghiên La cẩn thận lựa chọn.
Tất Mặc Kỳ đứng ở ngoài tiệm trông giữ một đống đồ vừa
mới mua, ngoan ngoãn chờ đợi. Mất cả nửa giờ đồng hồ, hai cô gái kia mới xách
túi giấy đi ra.
Tất Mặc Kỳ nhướn mày, hỏi Tề Nghiên La: "Em có
mua không?".
Tề Nghiên La gườm anh: "Muốn thế nào?".
Chúc Tiểu Tiểu bụm miệng cười, đứng bên cạnh vui vẻ,
nói bóng nói gió: "Cô ấy không mua, nhưng mà có mấy bộ rất thích hợp
đó".
Tất Mặc Kỳ mắt sáng lên, kéo Tề Nghiên La vào lại
trong tiệm: "Đi, đi, anh mua cho em. Phúc lợi Nghiêm Lạc có, anh cũng muốn
có". Không thể kết hôn, anh đã thua một mẻ lớn rồi, những việc khác chẳng
lẽ cũng thua?
Chúc Tiểu Tiểu cười lớn, đổi sang trông giữ đống chiến
lợi phẩm, chờ đợi.
Điện thoại vang lên, Tiểu Tiểu nhìn màn hình điện
thoại, là Mạnh Mạn. Trước đó có khoảng thời gian Mạnh Mạn không bình thường
lắm, Chúc Tiểu Tiểu vẫn cảm thấy kỳ quái. Sau đó cô cùng Boss rời khỏi công ty,
cũng có khoảng cách với Mạnh Mạn, bây giờ đột nhiên cô ấy gọi điện đến, lẽ nào
vì biết bọn họ kết hôn nên gọi điện chúc mừng?
Chúc Tiểu Tiểu nhận điện thoại, Mạnh Mạn lập tức nói
thẳng vào vấn đề: "Heo Con, có chuyện, rất quan trọng, là liên quan đến
Boss. Em có thể gặp mặt chị không?".
Đột nhiên nói muốn gặp mặt? Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy
không ổn, liền từ chối: "Có chuyện không thể nói qua điện thoại sao? Bây
giờ em đang ở bên ngoài, không đi được".
Mạnh Mạn bên kia im lặng một lát, khi cất lời nói
tiếp, cô thấp giọng xuống, hình như còn đang thở dốc, gấp gáp nói: "Chị bị
giám sát rồi, không có thời gian nữa, hôm nay là cơ hội cuối cùng, chị bắt buộc
phải đưa đồ cho em".
Chúc Tiểu Tiểu tuy cảm thấy ngạc nhiên, nhưng vẫn nắm
được vấn đề chính: "Là đồ gì? Nói cho Boss có được không?".
Mạnh Mạn bên kia lại yên tĩnh một lát, sau đó nói:
"Heo Con, chị nhận được tin, Boss hình như trúng độc rồi, anh ấy bất cứ
lúc nào cũng có thể hóa ma. Trên tay chị có thuốc giải, chị không thể giao cho
Boss, vạn nhất anh ấy đã thực sự trúng độc, thuốc giải này, thế gian chỉ có một
phần, bị hủy rồi thì sẽ không còn hy vọng nữa".
"Chị nói bừa, Boss rất khỏe, anh ấy vẫn luôn ở
cùng với em." Chúc Tiểu Tiểu vừa nghe thấy Mạnh Mạn bịa đặt như thế nhất
thời cảm thấy lửa giận bốc cao.
Mạnh Mạn lại không để ý đến cảm xúc của Tiểu Tiểu, cô
thở dốc, hình như đang chạy bộ, vừa chạy vừa nói: "A La nữ vương những
người bên đó của bọn họ bị Huyền Thiên Ngọc Nữ bên này giám sát, thuốc giải
cũng không thể đưa cho cô ấy, như thế Huyền Thiên phái sẽ biết Boss nhập ma,
với tác phong làm việc của bọn họ, sẽ lập tức giết Boss để đề phòng chuyện
không may. Phải biết là, với quá trình tu luyện của Boss, một khi nhập ma,
chính là tai họa diệt thế".
Chúc Tiểu Tiểu ngây dại hoàn toàn, cô không có cách
nào chấp nhận được những tin tức này, phản ứng đầu tiên của cô chính là không
thể tin, nhưng cô thực sự rất sợ hãi.
Mạnh Mạn tiếp tục nói: "Chị không biết Bắc Âm
Vương dùng phương pháp gì để hạ ma độc, nhưng nước của Tỉnh tuyền là thuốc giải
duy nhất. Trong tay chị có một lọ, em cầm đi, tìm cơ hội để Boss dùng là có thể
cứu anh ấy".
"Em không tin, chị đang nói dối." Chúc Tiểu
Tiểu có chút hoang mang lo sợ, cô thử công kích mỗi một kẽ hở trong lời của
Mạnh Mạn: "Em đã từng gặp Thủy Linh, nó nói Tỉnh tuyền ở dưới đáy của địa
ngục, có phong ấn và khóa giữ, chị sao có thể lấy được? Nếu như Boss nhập ma,
em làm sao có thể không biết, anh ấy mỗi ngày đều ở bên cạnh em".
"Em biết Tỉnh tuyền là tốt quá rồi, nghe nói lúc
đại kiếp trời đất lần đầu tiên xảy ra, có vị ma thần tên gọi Hỗn độn thiên thần
bị hai giới thần - ma liên thủ phong giữ, sau này cũng không biết qua bao nhiêu
lâu, chỗ đất phong giữ đó lại phun ra suối trong, đó chính là Tỉnh tuyền. Nước
Tỉnh tuyền có thể thanh tẩy ma tính và linh hồn. Lúc đầu Bắc Âm Vương cai quản
sự sống chết của nhân loại, phát hiện nhân loại mang theo ký ức chuyển sinh,
làm thế đạo rối rắm, vậy là ông ta lệnh cho chị dùng nước Tỉnh tuyến để chế ra
canh Mạnh Bà. Thần tộc cũng lợi dụng khả năng thanh tẩy ma tính của nước Tỉnh
tuyền đế đối phó với ma tộc, ma tộc không cam chịu diệt vong, tìm cơ hội phong
ấn Tỉnh tuyền lại và đặc chế ra khóa phong ấn, điều này khiến thần tộc không
dám thử phá giải, bởi một khi động thủ, phong ấn phong giữ Hỗn độn thiên thần
cũng sẽ bị ảnh hưởng, ông ta rất có thể vì thế mà trốn ra được. Sau này thần
tộc quyết định thêm vào nhiều đạo phong ấn ở đó, lại xây dựng lên mười tám tầng
lao ngục ở bên trên, để Hỗn độn thiên thần và Tỉnh tuyền mãi mãi bị phong ấn ở
nơi tận cùng của thế giới. Từ đó, chỗ ấy không còn ai có thể vào được nữa. Sau
này Bắc Âm Vương và chúng thần thỏa hiệp, dùng mười tám tầng lao ngục đó làm
địa ngục. Nhưng nhiều năm như vậy rồi, mọi người lại không biết, trên tay chị,
vẫn còn có một bình Tỉnh tuyền nhỏ duy nhất trên thế gian."
Mạnh Mạn hình như đã trốn vào chỗ nào, nói nhỏ nhưng
rất rõ ràng: "Bắc Âm Vương xuất thế liền đến tìm chị, chị biết Boss không
còn tin tưởng mình nữa, chị không biết phải nói thế nào, bởi vì chị đích xác có
từng do dự. Nhưng chị thật sự không hề phản bội Boss. Chị không biết Bắc Âm
Vương rốt cuộc muốn làm gì, cho nên khi đó mới muốn nghe ngóng tình hình của
Boss ra sao. Thời gian trước, Bắc Âm Vương vẫn luôn thăm dò xem trên tay chị có
phải còn giữ nước Tỉnh tuyền không, chị mới hiểu rõ thủ đoạn của ông ta. Ông ta
nhất định hạ ma độc với Boss, chị nói dối rằng nhiều năm như thế này nước Tỉnh
tuyền sớm đã dùng hết rồi, nhưng Bắc Âm Vương không tin, ông ta muốn đảm bảo
chắc chắn kế hoạch của ông ta tuyệt đối không có sai sót, cho nên chị vẫn luôn
bị giám sát. Bây giờ bọn họ hình như không đợi được nữa rồi, chị tính ra được
hôm nay có nạn, cho nên mang theo bình Tỉnh tuyền trốn ra ngoài. Heo Con, chị
không thể tin tưởng được ai, chỉ có thể tìm em. Chị đưa bình Tỉnh tuyền cho em,
em hãy cứu Boss".
Chúc Tiểu Tiểu không biết nên làm thế nào, cô ý thức
nhìn sang Tất Mặc Kỳ và Tề Nghiên La trong tiệm bán đồ độc quyền. Tề Nghiên La
đang nhận điện thoại, không biết trong điện thoại nói gì, khuôn mặt cô ấy nặng
nề, hai đầu mày khóa chặt. Chúc Tiểu Tiểu nói với Mạnh Mạn: "Em kết hôn
với Boss rồi, bây giờ đang cùng A La đi mua đồ". Cô muốn xem phản ứng của
Mạnh Mạn thế nào.
lòng, gạt hết đi tất cả thắc mắc hay tức giận. Nhìn cô cúi đầu, nước mắt rơi
xuống chiếc điện thoại vỡ nát trên mặt đất, anh khom lưng nhặt chiếc điện thoại
lên.
"Đừng khóc, điện thoại hỏng rồi anh lại mua cho
em cái mới."
Chúc Tiểu Tiểu càng khóc òa lên: "Ở trong đó có
rất nhiều ảnh của anh, em lưu rất lâu rồi". Trời biết được cô làm sao phải
để ý chuyện này, Tỉnh tuyền cũng không còn nữa rồi, cô nên làm thế nào?
Nghiêm Lạc dùng đầu ngón tay lau vệt nước mắt trên mặt
cô: "Đừng khóc nữa, quay về chụp ảnh mới, anh để em tùy ý chụp, muốn chụp
thế nào cũng được". Anh rất ghét chụp ảnh, cho nên Chúc Tiểu Tiểu lần nào
cũng phải chụp lén mới có được ảnh của anh, nhưng bản thân anh lại rất thích
chụp cô, trong điện thoại của anh cũng toàn hình của cô.
Giữa cảnh hỗn loạn trên quảng trường, từ xa truyền đến
tiếng còi xe cảnh sát. Nghiêm Lạc bế Chúc Tiểu Tiểu lên, đi về chỗ đỗ xe.
"Boss, em thật vô dụng, em xin lỗi anh." Cô
khóc thút thít, đau lòng muốn chết, Nghiêm Lạc tốn bao công sức, mất cả hồi lâu
mới nghe được cô nói gì.
"Em hồng hạnh xuất tường rồi?"
"Hả?" Chúc Tiểu Tiểu ngẩn ra, cái gì với cái
gì đây?
"Em nói xin lỗi anh, là nói chúng ta vừa mới đăng
ký chưa được nửa ngày, em liền thay lòng đổi dạ rồi?" Nghiêm Lạc đặt cô
vào trong xe, rút giấy ăn ra lau mặt cho cô, cố ý trêu đùa.
"Làm gì có?" Chúc Tiểu Tiểu cướp lấy hộp
giấy ăn, cho ông chồng mới nhậm chức này một chưởng.
Anh thấy cô đã lấy lại tinh thần, cười cười, thay cô
vén mấy sợi tóc dính trên gò má. Nghiêm Lạc vận khí thăm dò xung quanh, nhưng
không có gì nguy hiểm, thế là không kìm được ôm cô đặt lên đầu gối, hôn lên cái
mũi vì khóc mà đỏ hồng của cô, hôn lên làn môi hồng phấn của cô.
"Ngoại trừ việc em thay lòng đổi dạ anh không
tiếp nhận nổi, những thứ khác anh nghĩ vẫn được. Cho nên em muốn xin lỗi anh,
cũng thực sự rất khó đó." Ý câu nói này vẫn là khẳng định, ngoài anh ra cô
không thể có ai khác được.
"Vua tự mãn!" Chúc Tiểu Tiểu lau mũi, xử lý
sạch sẽ khuôn mặt mình, lười nhác vùi đầu vào lòng Nghiêm Lạc, rất lâu không
nói gì.
Nghiêm Lạc vuốt tóc cô, rất nhẫn nại đợi cô lên tiếng.
Qua rất lâu, Chúc Tiểu Tiểu cuối cùng nói: "Boss,
nếu như thần biến thành ma thì sẽ thế nào?".
"Giết chóc! Ma tính sẽ kích thích tất cả các mặt
tiêu cực, việc trước đây thần không muốn làm nhất, khi trở thành ma sẽ lại thấy
nhất định phải thực hiện."
"Vậy ví dụ Cửu Thiên Huyền Nữ nếu như biến thành
ma, bà ấy sẽ làm gì?"
"Ừm, bà ấy chắc sẽ giết sạch Huyền Thiên phái
trước nhỉ, sau đó sẽ giết hết tất cả những vị thần ngăn trở bà ta, tự mình xưng
bá trời đất." Cửu Thiên Huyền Nữ lấy Huyền Thiên phái làm vinh dự, lại thề
chết bảo vệ thiên đình, thần tộc, nếu như thành ma rồi, đây chẳng phải kết quả
có khả năng nhất sao?
"Vậy nếu như anh biến thành ma thì sao?"
Chúc Tiểu Tiểu cẩn trọng hỏi, ngước mắt lên quan sát phản ứng của Nghiêm Lạc.
"Anh? Vậy anh chắc sẽ giết thần trước, dù gì
nhiều năm như vậy rồi, anh bị thần tộc chèn ép, chịu rất nhiều vất vả, nhưng lý
trí bảo anh không thể báo thù, phải làm tốt công việc. Nếu như anh thành ma
rồi, chắc là bộ phận này sẽ bạo phát trước đó."
Nghiêm Lạc thản nhiên nói, Chúc Tiểu Tiểu lại nghe đến
mức kinh hãi run rẩy, lời dự báo kia có nói: Giết thần diệt thế. Lẽ nào cuối
cùng ra tay hủy diệt trời đất, lại là thần, là Boss của cô?
"Em làm sao vậy? Chuyện xảy ra có quan hệ đến
thần nào đó bị hóa ma?" Nghiêm Lạc hôn lên trán cô, trái tim cô lại đập
rất dữ dội, xem ra chính là chuyện này.
"Boss, thần phải như thế nào mới có thể bị hóa
ma, có cứu được không?"
"Muốn hóa ma cũng không dễ. Nếu như không phải là
bản thân thần thay đổi linh hồn, tín ngưỡng, tự nguyện sa vào ma đạo, thì chỉ
còn có một phương thức, chính là ma độc. Ma độc vô hình, từ từ xâm nhập vào hồn
thể, chỉ cần thời gian, điều kiện, hoàn cảnh thích hợp, hồn của thần bị ma độc
ăn mòn, cuối cùng trong chốc lát thay đổi, sẽ bị ma tính khống chế làm ra những
chuyện mà bình thường sẽ không bao giờ làm. Nếu như muốn cứu trị, trong cổ thư
chỉ nói đến một phương pháp, chính là để anh ta uống nước Tỉnh tuyền. Nhưng mà
Tỉnh tuyền đã bị phong ấn, không thể có được loại nước đó nữa rồi.”
Anh nói xong, Chúc Tiểu Tiểu không kìm được, lại khóc.
Cô ôm chặt lấy Nghiêm Lạc, buồn bã tột cùng: "Boss, em đã lấy được nước
Tỉnh tuyền, nhưng em không giữ được, bình rơi vỡ rồi, nước Tỉnh tuyền không còn
nữa, làm thế nào đây? Làm thế nào đây?".
Nghiêm Lạc cau mày, kéo Chúc Tiểu Tiểu ra, nghiêm túc
hỏi: "Em lấy đâu ra nước Tỉnh tuyền, ai bị hóa ma rồi?".
"Là anh, Boss, là anh!"
Đòn cảnh tỉnh này của Chúc Tiểu Tiểu đâm thẳng vào tim
Nghiêm Lạc, Chúc Tiểu Tiểu lau khô nước mắt bắt đầu nói rõ ràng rành mạch toàn
bộ sự việc cho anh, cuối cùng nói: "Boss, bọn em không phải cố ý giấu anh
đâu, chỉ là sợ vạn nhất chuyện này là sự thật, không biết anh khi nào thành ma,
vạn nhất nước Tỉnh tuyền không còn nữa, thì không có hy vọng rồi".
Cô nói xong nước mắt lại tuôn rơi, Tiểu Tiểu lau đi,
tiếp tục nói: "Nhưng bây giờ nước Tỉnh tuyền không còn nữa, mặc kệ là thật
hay giả, em cũng không sợ. Em sẽ ở bên cạnh anh, chúng ta lại nghĩ cách, nhất
định còn hy vọng".
Nghiêm Lạc không nói gì, chỉ nhìn Tiểu Tiểu thật lâu.
Qua một lúc, Chúc Tiểu Tiểu lo lắng đẩy anh: "Boss".
Nghiêm Lạc ra sức hôn Chúc Tiểu Tiểu, sau đó ôm chặt
cô vào lòng, áp lên trái tim. Tim anh đập rất manh, Chúc Tiểu Tiểu thậm chí có
thể cảm thấy nỗi kinh hãi trong đó.
Boss mạnh mẽ nhất của cô, Boss vĩ đại nhất của cô,
cũng biết sợ hãi? Chúc Tiểu Tiểu ôm Nghiêm Lạc với toàn bộ sức lực mình có:
"Boss, nói chưa biết chừng đó không phải sự thật, chúng ta lại nghĩ biện
pháp".
Nghiêm Lạc không nói gì, anh nhớ lại tất cả việc làm
sau khi xuất thế của Bắc Âm Vưong, mỗi một lần giao đấu của bọn họ, mỗi một lần
lùi bước hoặc bỏ chạy của Bắc Âm Vương. Đúng rồi, ông ta làm sao có thể dễ dàng
lùi bước như thế, sự khiêu khích của ông ta luôn luôn đến bất ngờ và kỳ lạ, hóa
ra là vậy, hóa ra là vậy...
Ma độc, lại là ma độc!
Tuy không nghĩ ra làm sao bị hạ độc, nhưng Nghiêm Lạc
cảm thấy chuyện này có đến tám, chín phần mười là sự thật. Anh bị thương rất
lâu không khỏi, lại đột nhiên hoàn toàn khỏe mạnh, tinh lực cũng đột nhiên dồi
dào hơn từ trước đến nay. Sự nhẫn nại của anh hình như càng lúc càng kém, có
lúc thì vô cớ cáu kỉnh, có lúc lại lười nhác chuyện gì cũng không muốn làm...
Tỉ mỉ nhớ lại, Nghiêm Lạc kinh hãi phát hiện, anh thật
sự có chút thay đổi rồi. Lúc đầu anh lại cho rằng đó là do anh bị ép thoái vị
nên tâm lý tiêu cực tích tụ, biểu hiện của anh dù cởi mở, nhưng trong lòng
đương nhiên vẫn không thể cam tâm. Anh cho rằng bởi vì Heo Con trở về bên cạnh,
anh đã được hạnh phúc, đương nhiên cũng có chút lười biếng, không muốn làm gì.
Anh còn cho rằng do mong muốn của mình không được thỏa mãn, rất lâu mà chưa thể
cùng Heo Con chính thức hòa hợp, cho nên tâm hoảng ý loạn, mất đi kiên nhẫn...
Cảm xúc của anh biến động, tính cách của anh thay đổi,
nhưng anh vẫn cố áp chế, biểu hiện bên ngoài chẳng khác gì trước đây. Anh đã
không để ý, anh thực sự cho rằng chỉ vì những sự việc gần đây khiến anh không
thoải mái mà thôi. Anh thật sự cho rằng...
Nhưng hôm nay Chúc Tiểu Tiểu vừa nói, Nghiêm Lạc liền
cảm thấy khủng hoảng. Bắc Âm Vương có thế dùng Huyết tộc để lấy hồn dưỡng độc,
vậy hạ ma độc với thần tộc, ông ta đương nhiên cũng có thể làm. Chẳng trách ông
ta từng hỏi anh chỉ có thể đắc ý không được lâu nữa, chẳng trách ông ta lần nào
cũng thất bại mà vẫn luôn ra vẻ tràn đầy tự tin.
Nghiêm Lạc kịch liệt áp chế cảm xúc, Tiểu Tiểu đã rất
sợ hãi rồi, anh không muốn dọa cô thêm nữa. Tuy bản thân mình lúc này đã mang
tâm trạng "bệnh nặng sắp chết" của con người, nhưng Tiểu Tiểu của
anh, Heo Con anh thương yêu nhất, anh thực sự không muốn cô bị quấy nhiễu một
chút xíu nào.
Thế nhưng nếu như anh nhập ma rồi, Tiểu Tiểu làm thế
nào? Anh làm sao nỡ vứt cô lại. Lẽ nào thật sự tất cả đều đang tái diễn, anh và
cô chắc chắn không thể ở cạnh nhau.
"Boss, anh đừng sợ, em sẽ mãi mãi ở bên
anh."
Nghiêm Lạc lại áp cô vào trong lòng, không muốn để cô
thấy biểu cảm của mình, anh thả lỏng cả hồi lâu, cuối cùng cũng khắc chế được,
giữ cho giọng nói bình ổn trở lại: "Chúng ta trước tiên phải nghĩ ra cách
xác nhận, có lẽ sự việc không xấu đến vậy .
"Được." Chúc Tiểu Tiểu lập tức đồng ý.
Nghiêm Lạc tiếp tục nhẫn nại, cuối cùng vẫn không kìm
được, phòng việc anh có thể phát tác bất cứ lúc nào, vài lời này anh vẫn phải
dặn dò Tiểu Tiểu: "Heo Con, em phải chuẩn bị tâm lý".
Nước mắt Chúc Tiểu Tiểu lại trào lên, cô nghẹn giọng
đáp: "Em có, Boss, em có chuẩn bị tâm lý, em nghĩ xong cả rồi, em không sợ
gì hết".
Anh giữ lấy mặt cô, gượng cười: "Vậy thì tốt, Heo
Con của anh dũng cảm nhất". Anh ngừng lại một lát, tiếp tục nói: "Nếu
anh thành ma, e rằng trời đất này sẽ gặp họa diệt thế, chỉ có một cách để giải
họa".
"Là gì?"
"Giết anh đi!"