Heo Yêu Diêm Vương

Chương 48 :

Ngày đăng: 04:25 20/04/20


Quần ma xuất thế, khắp nơi tai họa không dứt, mỗi ngày

đều có vụ việc mới xảy ra, báo cáo chất đống như núi, hàng ma sư các nơi và

thần tộc mệt mỏi vì quá bận rộn. May mà Cửu Thiên Huyền Nữ và Nghiêm Lạc đã

bình an quay về, đem lại cho mọi người một liều thuốc tinh thần mạnh mẽ.



"Đến bây giờ cũng chưa tìm thấy tung tích Bắc Âm

Vương, ngay cả đám thuộc hạ của ông ta cũng đều biến mất. Những ma thần có quan

hệ tới Bắc Âm Vương thăm dò được trước đó giờ không thấy nữa. Trong tin tình

báo các nơi gửi về hoàn toàn không có dấu vết hành động của bọn chúng",

Happy báo cáo.



"Bắc Âm Vương lần này bị thương cực nặng, có lẽ

ông ta trốn ở chỗ nào đó dưỡng thương", Tất Mặc Kỳ nói.



"Nhưng trước đó, mấy lần ông ta trốn rất kỹ,

người của chúng ta căn bản không nghe ngóng được chỗ ẩn thân của ông ta. Lần

này ông ta bị thương, theo lý nên lần theo những kẻ cứu viện của ông ta, vậy mà

bọn chúng đến một mống cũng không xuất hiện, sự việc này thật quá lạ

lùng." Tộc trưởng Hồ tộc cảm thấy rất mất mặt đối với việc đã cẩn thận thăm

dò rất lâu mà vẫn không có được chút tin tức nào về Bắc Âm Vương. Hồ tộc bọn họ

dù gì cũng là tổ chức tình báo hoàn hảo nhất.



"Nhất định có chỗ nào đó chúng ta bỏ sót

rồi." Nghiêm Lạc trầm ngâm hồi lâu, sau đó nói: "Tôi cần một bản danh

sách liệt kê các ma thần lần này bị phóng thích ra ngoài và những chỗ bọn chúng

gây phiền phức, xem xem có bao nhiêu phần là trùng hợp. Cũng chính là nói, tôi

phải biết cho đến lúc này, còn có bao nhiêu ma vật chưa thực sự hiện

thân". Happy và tộc trưởng Hồ tộc đều gật đâu đáp ứng.



"Còn có một chuyện, tôi vẫn luôn nghĩ không

thông." Nghiêm Lạc nhìn Cửu Thiên Huyền Nữ một cái: "Bắc Âm Vương lẩn

trốn rất giỏi, ông ta không dễ gì mới bắt được Thánh Mẫu, vì sao lại để chỗ đó

dễ dàng bị tìm thấy như vậy? Hơn nữa ma bảo vệ lại không nhiều, đa số đều chỉ

là tiểu yêu tiểu quái, những tên tép riu mà thôi".



Cửu Thiên Huyền Nữ hơi nhíu mày: "Ý Diêm Vương

là, chỗ đó không phải sào huyệt chính của ông ta?". Hai người này sau khi

trải qua đại nạn, lại thấu hiểu và dễ dàng bỏ qua cho nhau hơn, phối hợp kề vai

tác chiến, lời nói đối với đối phương cũng chừng mực hơn rất nhiều.



"Thánh Mẫu vì sao khi ấy lại quyết định đến chỗ

đó?"



"Hồ tộc tới báo, Bắc Âm Vương đã hiện thân ở khu

vực đó, còn có rất nhiều người lén lút ra vào. Nơi hoang phế tụ họp tập kết,

đương nhiên không phải việc quang minh, cho nên ta liền đưa người đến."

Cửu Thiên Huyền Nữ nhớ lại: "Đi vào chỗ đó, chỉ thấy một nhà xưởng hoang

phế bình thường, lại chẳng có chút tà khí nào của yêu ma. Chúng ta vừa mới tra

soát một vòng, bỗng thấy Bắc Âm Vương từ chỗ đó đi ra, ông ta thấy ta, liền

quay đầu chạy, ta đương nhiên dẫn đồ đệ đuổi theo. Bắc Âm Vương đầu độc thần

tộc, tội không thể tha, ta muốn bắt ông ta về hỏi tội. Sau khi đi vào, ta cũng

không phát hiện ra điều gì bất thường. Bắc Âm Vương kia thấy không thể tránh

được nữa liền đưa ta vào một căn phòng để thương lượng. Cũng vì ta quá khinh

suất, không cảm giác thấy tà khí của yêu ma thì liền cho rằng không vấn đề gì,

mà chưa từng nghĩ tới, Bắc Âm Vương thực ra đang cố ý trì hoãn…".



Cửu Thiên Huyền Nữ dừng lại, Nghiêm Lạc tiếp lời:

"Sau khi mọi người đi vào, những tên thuộc hạ kia của ông ta liền bổ sung

thêm Diệt thần chú trận, đợi mọi người phát hiện thì đã không ra ngoài được nữa

rồi?".



Cửu Thiên Huyền Nữ gật đầu: "Ta thực sự không bao

giờ ngờ được, ông ta lại dùng Diệt thần chú".



Mọi người đều cho rằng Bắc Âm Vương vẫn là người trong

thần tộc, đã là người trong thần tộc, thì Diệt thần chú đối với ông ta đương

nhiên cũng chẳng có lợi chút nào. Ai mà ngờ được ông ta lại đã lén nhập ma đạo,

cho nên chiêu này của Bắc Âm Vương, thật sự là quá cao tay. Cửu Thiên Huyền Nữ

nhớ lại vẫn giận đến run người: "Ông ta từng bước hóa ma, mà ta lại chẳng

hề phát hiện".



Nghiêm Lạc khẽ gật đầu: "Nói như thế, thì có thể

khẳng định đại bản doanh của Bắc Âm Vương không phải ở khu nhà xưởng kia, chỗ

đó chỉ là nơi ông ta dùng để dụ bắt Thánh Mẫu. Ông ta không thể dẫn Thánh Mẫu

đến chỗ tập trung yêu ma, tà khí ngút trời đó, vì Thánh Mẫu nhất định sẽ phát

giác, không bị trúng kế, và ông ta cùng không dám mạo hiểm như vậy".



Cửu Thiên Huyền Nữ hừ một tiếng: "Nếu như ta phát

hiện ra cái ổ yêu ma đó, chắc chắn sẽ giết sạch bọn chúng".



Tất Mặc Kỳ nói: "Sau khi Bắc Âm Vương vây giữ

Thánh Mẫu, thì lại không dám mạo hiểm di chuyển người đi nơi khác. Bởi vì một

khi đưa Thánh Mẫu ra khỏi Diệt thần chú trận, chắc chắn sẽ xảy ra biến cố, cho

nên ông ta chỉ đành để Thánh Mẫu lại. Mặt khác, ông ta cảm thấy có Diệt thần

chú trận ở đó, thần tộc sẽ không cách gì vào được, khu vực ấy chính xác là an

toàn tuyệt đối". Anh cười cười: "Chỉ là ông ta không ngờ được rằng

đến bản thân ông ta cũng suýt chút nữa phải chết trong tay hàng ma sư loài

người".



"Chúng ta cần phải nhanh chóng tìm thấy chỗ trú

của ông ta, ông ta sẽ không vô duyên vô cớ để chúng yêu xuất thế như vậy."

Nghiêm Lạc nhíu chặt mày: "Còn cả việc thành ma của ông ta, thực sự là quá

kỳ quái. Ông ta sao có thể giấu kỹ đến thế?".



"Ông ta hạ ma hồn đối với đứa trẻ của Huyết tộc

kia, lại dùng ma độc đối với anh, mà bản thân ông ta cũng lén lút thành ma, xem

ra ông ta đã nghiên cứu công phu đối với con đường thành ma này. Hơn nữa ông ta

còn biết Thiên cang bát trận, còn biết dùng Sát linh chú, những cái này toàn là

cổ pháp.” Tề Nghiên La cứ nói rồi nói, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý:

"Anh, sau khi anh thành ma, ông ta có tìm tới anh không?".



"Không có." Nghiêm Lạc lắc đầu: "Cứ coi

như anh thành ma, cũng sẽ không nghe theo lệnh ông ta, điểm này ông ta chắc rất

rõ ràng".



"Vậy ông ta vì sao muốn để anh thành ma?"



Câu hỏi này của Tề Nghiên La khiến tất cả mọi người

ngẩn ra, Tề Nghiên La tiếp tục nói: "Anh cứ coi như thành ma rồi, cũng sẽ

không chịu sự sắp xếp của ông ta. Pháp lực của anh không yếu hơn ông ta, sự

hiểu biết đối với thế giới này của anh nhiều hơn ông ta. Như vậy, nếu muốn tranh

đoạt quyền khống chế thế giới, anh sẽ là trở ngại của ông ta, ông ta vì sao

muốn để anh thành ma chứ? Nếu vì báo thù, ông ta nghĩ mưu tính cách giết anh

chẳng phải càng đơn giản hơn sao?",



"Muốn giết Nghiêm Lạc so với lén lút hạ độc hại

anh ấy khó khăn hơn nhiều", Tất Mặc Kỳ nói: "Hơn nữa với địa vị của

Nghiêm Lạc hiện nay, nếu ông ta giết anh ấy, e rằng tất cả thần tộc đều sẽ tìm

ông ta báo thù. Chẳng phải nói đâu xa, thuộc hạ địa phủ phân bố ở các giới,

thêm vào đó là chúng ta, đều sẽ toàn lực để truy sát ông ta, báo thù cho Nghiêm

Lạc".



"Nhưng mà ông ta hạ độc hại anh em, chúng ta cũng

sẽ tìm ông ta báo thù mà.”



"Chuyện đó không giống nhau", Tất Mặc Kỳ

phân tích: "Nghiêm Lạc thành ma, sự chú ý của chúng ta sẽ tập trung lên

anh ấy. Ừm, liệt kê lại một chút những việc xảy ra sau khi Nghiêm Lạc thành

ma...". Tất Mặc Kỳ gõ gõ xuống bàn, suy nghĩ, liệt kê: "Đầu tiên ông

ta bắt Thánh Mẫu, đây là một phiền phức lớn, Huyền Thiên phái và thần tộc coi

như đã bị phế đi một nửa; tiếp sau đó, yêu ma ra khỏi động, chúng ta tất cả mọi

người đều kiệt sức vì bận rộn; Nghiêm Lạc thành ma rồi gây rối khắp nơi, chúng

ta đuổi theo phía sau anh ấy; thêm nữa, chúng ta còn phải đi tìm Tỉnh tuyền để

cứu anh ấy...". Nói đến đây, Mặc Kỳ đột nhiên dừng lại.



Nghiêm Lạc cũng đã ngộ ra: "Tỉnh tuyền!".

Đầu óc anh nhanh nhẹn tính toán, đúng rồi, Bắc Âm Vương mưu kế đa đoan, mỗi một

việc ông ta làm, mục đích đều không phải đơn giản như những gì nhìn thây bên

ngoài. Ông ta dùng ma thần Ám Dạ làm một cái bẫy khiến anh bị thương, sau đó

thì bắt cóc Chúc Tiểu Tiểu, kết hợp hai sự việc này để hạ ma độc vào cơ thể

anh. Ông ta làm phép với Đậu Đậu là để khống chế Huyết tộc, và cũng vì muốn

cướp huyết thạch. Vậy ông ta muốn anh hóa thành ma, chắc chắn cũng không đơn

giản chỉ muốn anh làm loạn thế gian.



"Ông ta muốn có Tỉnh tuyền!" Nghiêm Lạc cuối

cùng nghĩ thông chuỗi sự việc này rồi: "Uy lực của Tỉnh tuyền, ông ta vô

cùng rõ. Trước đây ông ta không để ý, bởi vì ông ta không phải là ma. Nhưng hôm

nay ông ta lại thành ma rồi, suy nghĩ đương nhiên cũng đã thay đổi. Cũng giống

như sau khi biến thành ma, tôi rất sợ Tỉnh tuyền".



"Ông ta biết được Tỉnh tuyền ở dưới đáy địa ngục,

nhưng bây giờ địa phủ không phải do ông ta quản nữa, ông ta không thể tùy ý đi

vào. Hơn thế chỗ phong ấn Tỉnh tuyền, kết giới tầng tầng, chẳng ai tìm thấy

được." Tất Mặc Kỳ tiếp tục phân tích: "Nhưng nếu như Nghiêm Lạc thành

ma rồi, chúng ta chắc chắn là sẽ toàn lực đi tìm Tỉnh tuyền. Yêu ma xuất thế

phân tán sự chú ý và sức chiến đấu của chúng ta, khi chúng ta đi tìm Tỉnh tuyền,

Bắc Âm Vương liền sẽ ôm cây đợi thỏ, ngồi chờ làm ngư ông đắc lợi".



"Quan trọng nhất là, chỗ chúng ta đây có Heo Con,

có thể phá trừ tất cả phong ấn." Nghiêm Lạc sau khi hiểu ra, toàn thân

toát mồ hôi lạnh: "Ông ta đã tính toán tươm tất mọi điều kiện. Nếu như ông

ta có thể đoạt về vương vị địa phủ, nếu như ông ta có thế cướp được huyết

thạch, vậy ông ta liền có thể tự mình xuống địa ngục tìm kiếm Tỉnh tuyền. Lúc

đó tôi đã thành ma, những yêu ma khác cũng sẽ xuất thế, sức chú ý của mọi người

đều không để ở chỗ ông ta, ông ta hoàn toàn có thể lặng lẽ hoàn thành tất cả

những điều này. Nhưng nếu như những điều này đều thất bại, ông ta còn có chiêu

phòng bị".



"Chính là lợi dụng chúng ta để tìm thấy Tỉnh

tuyền." Tề Nghiên La tức đến nghiến răng.



Nghiêm Lạc gật đầu: "Địa ngục, huyết thạch, Heo

Con... cho nên ông ta dù hận tôi đến tận xương tủy cũng vẫn chưa từng làm Heo

Con bị thương. Ông ta lợi dụng Heo Con hạ độc tôi, lợi dụng Heo Con đi xuống

địa ngục tìm kiếm Tỉnh tuyền". Nghiêm Lạc nghĩ đến những khổ sở Chúc Tiểu

Tiểu phải chịu ở địa ngục, liền hận không thể lột da Bắc Âm Vương.



"Lúc đầu ông ta truy sát Mạnh Bà không phải là sợ

cô ấy mang Tỉnh tuyền tới cứu tôi, mà là sợ nước Tỉnh tuyền ấy sẽ tiêu diệt ông

ta. Ông ta bày binh bố trận, từng bước thực hiện. Theo kế hoạch của ông ta, bất

luận cuối cùng có tìm thấy Tỉnh tuyền hay không, thì Thánh Mẫu cũng đã bị loại,

tôi đã thành ma, chúng yêu xuất thế nhân gian đại loạn, thế lực của thần tộc

nguyên khí thương tổn nặng nề, ông ta sẽ vẫn là kẻ được lợi."



Tất cả mọi người đều yên lặng, cảm thấy sợ hãi trước

những tính toán thâm sâu khó lường của Bắc Âm Vương.



"Ông ta nghìn tính vạn toán, chỉ tính sót một

điểm."



Lời này của Nghiêm Lạc khiến cho mọi người nhao nhao

hỏi: "Là điểm nào?".



"Hàng ma sư!"



Happy cười: "Không sai không sai. Ông ta e rằng

nằm mơ cũng không nghĩ đến mình sẽ bị hàng ma sư đánh đến dở sống dở

chết".



"Nói như thế, ông ta phí hết tâm kế lại không

nghĩ đến bản thân mình sẽ bị con người đánh bị thương, không thể không trốn đi,

trái lại bỏ qua mất đoạn then chốt: Tỉnh tuyền xuất thế quan trọng nhất

này", Cửu Thiên Huyền Nữ thốt lên: "Giống như việc chúng ta không đề

phòng Diệt thần chú mà trúng kế của ông ta. Ông ta cũng không ngờ được rằng

chính con người bình thường sẽ hủy hoại đại kế của mình".



Nghiêm Lạc gật đầu: "Tôi nghĩ, ông ta vốn muốn

đợi cái ngày Heo Con đi vào địa phủ, bám đuôi giám sát, đoạt lấy nước Tỉnh

tuyền. Nhưng không ngờ được, bản thân mình lại bị trọng thương, không thể không

lẩn trốn. Đến hôm nay, Tinh tuyền tìm thấy rồi, ông ta chắc chắn cũng đã nhận

được tin tức. Cho nên bước tiếp theo này, mới là bước then chốt nhất trong trận

chiến đối đầu của chúng ta và Bắc Âm Vương".



"Tức là sao?", Cửu Thiên Huyền Nữ hỏi.



"Bắc Âm Vương sẽ không ra trận mà không chắc chắn,

ông ta thả hết lũ yêu ma ra ngoài, chắc chắn không phải vì muốn bọn tàn binh

này gây rối thêm một chút. Ông ta nhất định đang tổ chức âm mưu kế hoạch gì đó.

Đến hôm nay Thánh Mẫu thoát hiểm, tôi đã khôi phục, thần tộc và lực lượng hàng

ma loài người đã đoàn kết, tôi nghĩ, tiếp theo đây sẽ là trận chiến thực

sự!"



Vừa nói đến đây, tiếng cảnh báo trong công ty bỗng

nhiên vang lên, mặt Nghiêm Lạc biến sắc, trong chớp mắt, chạy đến phòng giám

sát. Chu Duệ báo cáo: "Không biết là thứ gì xông vào nhà hàng Địa Phủ, bên

trong có yêu quỷ cũng xông ra ngoài. Những hàng ma sư bảo vệ cửa bắt được một

số, tôi đang điều người qua đó xử lý".



Nghiêm Lạc nheo mắt lại, thấp giọng nói: "Tôi đi

xem xem". Chu Duệ còn chưa kịp nói gì, Nghiêm Lạc đã không thấy đâu rồi.

Cửu Thiên Huyền Nữ trọng thương chưa khỏi, không thể dùng thuật di chuyển trong

nháy mắt, bèn cùng Tề Nghiên La đi xe tới đó.



Đáy của địa ngục, Tỉnh tuyền vẫn đang nhỏ giọt tí

tách, đáy đất của đại điện đã khuyết ra một lỗ hổng lớn rồi. Trước tình thế cấp

bách, mọi người rất lâu chẳng biết làm gì.



"Chỗ này ban đầu đều là ấn bùa, bây giờ đã không

còn thấy nữa." Nghiêm Lạc di chuyển một vòng, sau khi cẩn thận quan sát,

nghiêm túc nói.



Cửu Thiên Huyền Nữ trầm ngâm hồi lâu: "Có thể gắn

kết chuyện này với Tỉnh tuyền, một là liên quan tới công hiệu thanh trừ ma tính

của Tỉnh tuyền, hai là liên quan tới sự tồn tại của Hỗn độn thiên thần".



Tề Nghiên La bỗng nhiên cảm thấy rùng mình: "Có

phải mục đích cuối cùng của Bắc Âm Vương là muốn thả Hỗn độn thiên thần ra làm

việc cho mình không? Dù gì có Thánh Mẫu và thần tộc ở đây, ông ta tập kết những

ma quái kia cũng chưa chắc thắng lợi được".



Cửu Thiên Huyền Nữ nói: "Hỗn độn thiên thần dù gì

củng là đại thần khai thiên lập địa, đừng nói là Bắc Âm Vương, ngay đến ta, ở trước

mặt Hỗn độn thiên thần cũng chẳng qua chỉ là nhân vật nhỏ. Bắc Âm Vương muốn

khống chế ông ta, để ông ta làm việc cho mình, đó thật sự là suy nghĩ hết sức

hoang đường".



Tề Nghiên La kinh ngạc: "Lợi hại như thế

sao?".



"Các người vẫn còn ít tuổi, đương nhiên là không

biết", Cửu Thiên Huyền Nữ nói: "Ngay đến ta cũng chưa từng nhìn thấy

dung mạo thật của ông ta. Chỉ nghe tiền bối nói qua, khi đó phong ấn khống chế

Hỗn độn thiên thần, thần - ma hai giới, mọi người tụ lại liên thủ mới thành công.

Từ khai thiên lập địa đến giờ, chưa từng có người thứ hai khiến hai giới thần -

ma phải hợp tác như thế”.



"Ông ta là chính hay tà?", Nghiêm Lạc hỏi.



"Không biết, nguyên nhân phong ấn ông ta, ở trong

hai giới ma - thần vẫn luôn là bí mật. Quá nhiều cách nói khác nhau, cũng không

biết cái nào mới là thật.”



"Vậy nếu Hỗn độn thiên thần thật sự xuất thế rồi,

đối với chúng ta là phúc hay họa?"



Nghiêm Lạc xoa vào cây cột trụ lớn chứa Tỉnh tuyền

nói: "Là phúc là họa, chúng ta đều tránh không được. Nhưng mà trải qua lần

này, chúng ta phát hiện ra kho báu, cũng coi là trong họa có phúc rồi".



Cửu Thiên Huyền Nữ hỏi: "Người muốn nói sẽ dùng

Tỉnh tuyền làm vũ khí sao?". Bà biết Diêm La đang dặn dò Smile nghiên cứu

nước Tỉnh tuyền chế tạo vũ khí, nhưng không biết cuối cùng uy lực có thể thế

nào. "Có phải nếu cái gọi là nghiên cứu của mọi người thành công, việc

tiêu trừ ma tộc sẽ dễ dàng hơn không?"



Nghiêm Lạc gật đầu: "Không chỉ có thể thanh trừ

ma tính", anh chỉ chỉ lên mặt đất, tiếp tục nói: "Tỉnh tuyền còn có

thể tẩy hết phong ấn. Truyền thuyết cổ thư trước đây nói Tỉnh tuyền có thể

phóng thích Hỗn độn thiên thần, chúng ta đều lý giải sai rồi. Tỉnh tuyền không

phải là sẽ hô tỉnh Hỗn độn thiên thần, mà là có thể tiêu trừ phong ấn khống chế

ông ta. Những phong ấn này rất phức tạp, đến tôi là người luôn thích nghiên cứu

cổ pháp cũng chưa từng thấy qua. Tỉnh tuyền lại có thể thấm ướt nó rồi tẩy

sạch, vậy thì phong ấn khác, chắc là càng không cần nói đến".



Tề Nghiên La nghe thấy cũng sáng mắt lên: "Ý anh

là, đến giờ chúng ta có Tỉnh tuyền trong tay...".



Lúc này Cửu Thiên Huyền Nữ cũng hiểu rõ rồi:

"Chính là nói người có thể dùng Tỉnh tuyền để chế tạo ra vô số thần kiếm

thượng cổ, chém yêu trừ ma, và như vậy sẽ có vô số quân tiên phong có thể xông

phá kết giới giống như Heo Con?".



"Hoặc là còn tốt hơn." Nghiêm Lạc đối với

việc Cửu Thiên Huyền Nữ lúc nào cũng nhớ nhung quân tiên phong Heo Con, có chút

buồn cười. Anh nhìn phần đáy địa ngục đã sắp sụp đổ, trong lòng đột nhiên có

một cảm giác khó tả. Hóa ra thế gian vạn vật xoay vần, vào lúc không có khả

năng nhất luôn có cơ xoay chuyển. Hóa ra một địa ngục sớm đã bị bỏ đi, một địa

ngục đầy tà khí, tàn bạo, lại thực sự tiềm tàng nguồn năng lượng lớn mạnh có

thể giải cứu thế giới. Điều này đúng là chẳng ai có thể nghĩ tới.



Nghiêm Lạc trầm tư một lúc, lại tiếp tục nói:

"Vấn đề bây giờ là thời gian quá gấp gáp. Bắc Âm Vương đang bị thương, đây

chính là cơ hội tốt để chúng ta ra tay. Nhưng ông ta ở chỗ tối, chúng ta ở

ngoài sáng, chuyện này vẫn cần thật cẩn trọng. Tìm thấy chỗ ẩn thân của ông ta

là việc cấp bách trước mắt, thời gian càng dài, sợ là sự việc sẽ càng phiền

phức. Nhưng mà như bây giờ, vũ khí có thể sản xuất ra từ Tỉnh tuyền có hạn,

chúng ta không thể hoàn toàn hy vọng vào nó".



Cửu Thiên Huyền Nữ và Tề Nghiên La đều gật đầu, mọi

người kiểm tra một vòng nữa, sau đó lại tăng cường thêm phong ấn cho địa ngục,

lúc này mới rời đi.



Nghiêm Lạc sau khi ra ngoài, dặn dò mấy câu với hàng

ma sư, trong lòng chợt nảy ra ý gì đó, nhưng anh chưa chắc lắm. Anh vừa suy

nghĩ, vừa theo sau Tề Nghiên La, chuẩn bị cùng bọn họ lên xe quay về.



Cửu Thiên Huyền Nữ đột nhiên chỉ về phía chân trời:

"Quả nhiên Hỗn độn thiên thần xuất thế rồi".



Nghiêm Lạc và Tề Nghiên La ngẩng đầu nhìn, cả một dải

ánh sáng màu đỏ cam diễm lệ treo trên bầu trời, thật là rực rỡ chói lọi. Trong

đầu Nghiêm Lạc đột nhiên lóe lên một tia sáng, anh nghĩ ra rồi.



Tục ngữ nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn

nhất



Từ sau khi Bắc Âm Vương xuất thế, Nghiêm Lạc và mạng

tình báo lúc nào cũng theo dõi sát sao hành tung của ông ta, nhưng rất nhiều

lúc bọn họ tạm thời bị mất dấu. Trước đó mọi người chỉ nghĩ Bắc Âm Vương thỏ

khôn ba hang, chắc chắn xây dựng rất nhiều cứ điểm, nhưng từ trước đên nay lại

chưa từng nghĩ đến địa điểm xuất thế của ông ta.



Núi Phượng!



Nghiêm Lạc kiểm tra tin tức báo cáo liên quan đến núi

Phượng gần đây, lại tìm ra hết bản đồ tất cả các niên đại của một khu vực lớn

xung quanh núi Phượng, Anh nhập bản đồ vào máy tính, xếp chồng lên nhau, so
"Xí, lão nương rõ ràng là đang nằm, đâu có ngã

sấp." Thư Đồng còn đang biện bạch, Tiết Phi Hà đột nhiên bò dậy nhìn:

"Tiểu Tiểu đâu, mọi người ai nhìn thấy Tiểu Tiểu đâu không?".



Tất Mặc Kỳ "á" một tiếng nhảy bật dậy, nhìn

trái ngó phải, than vãn: "Không phải chứ?". Anh sợ đến tê cả da đầu,

cố gắng nhớ lại, thời khắc nguy cấp khi bao mọi người lại, đưa ra ngoài, Tiểu

Tiểu có trong đó cùng với bọn họ không?



"Lần cuối cùng tôi nhìn thấy cố ấy, là lúc đang

đánh nhau với yêu đầm lầy."



Tôi thì nhớ trước khi gặp yêu đầm lầy, cô ấy vẫn

luôn ở phía sau tôi."



"Tôi cũng nhớ là lúc đánh nhau với yêu đầm lầy,

cô ấy giúp tôi ngăn đỡ một lần."



Mọi người bàn luận lung tung, ấn tượng cuối cùng đều

là khi gặp yêu đầm lầy, Tiểu Tiểu vẫn còn bên cạnh. Tất Mặc Kỳ nỗ lực nhớ lại:

"Khi tôi bao toàn bộ mọi người lại, chắc không bỏ sót ai". Anh lo

lắng đến toát mồ hôi lạnh: "Tôi chắc chắn không bỏ sót, vậy Heo Con kia đi

đâu rồi?". Nếu như anh "làm mất" Heo Con, cái tên Nghiêm Lạc kia

chắc sẽ lột da anh mất!



"Cô ấy chắc là quay lại đi tìm anh em rồi.” Tề

Nghiên La vừa nói câu này, mọi người đều ngẩn ra.



Tề Nghiên La nhìn lên không trung, thấp thoáng trông

thấy hình ảnh địa ngục thượng cổ đen sì: "Cô ấy sẽ không vứt anh em lại.

Từ khi bắt đầu, cô ấy chưa từng vứt bỏ anh ấy".



Lúc bắt đầu là khi nào? Mọi người quay sang nhìn nhau

ngơ ngác, ngược lại Tất Mặc Kỳ và Tề Nghiên La đều hiểu rõ.



Đó là khi cô ấy vẫn còn là một chú heo, cô ấy không

đầu thai, không sợ chết, chỉ muốn ở cùng với anh. Hai nghìn năm qua đi, cô ấy

xuống địa ngục tìm Tỉnh tuyền, rõ ràng là tuyệt vọng nhưng không chịu từ bỏ.

Thì đến hôm nay, cô ấy sao có thể rời khỏi Nghiêm Lạc mà tìm đường sống một

mình chứ?



Cửu Thiên Huyền Nữ ở bên cạnh thở dài: "Cầu cho

hai người bọn họ được bình an".



Tề Nghiên La đoán không sai, Chúc Tiểu Tiểu thực sự đã

quay lại tìm Nghiêm Lạc.



Cô hiểu rõ, ở trong tình thế này, cô ở lại chỉ khiến

Nghiêm Lạc thêm phân tâm, làm vướng chân anh, cho nên cô không nói gì, ngoan

ngoãn cùng đi với Tất Mặc Kỳ. Những khổ sở vất vả trên cả đoạn đường, đương

nhiên không cần kể. Cô vốn chưa khỏi hẳn bệnh, lúc trước được đi bên cạnh

Nghiêm Lạc, cô có chỗ dựa dẫm nên không cảm thấy khó chịu. Sau đó, rời khỏi

anh, cùng với thiên đoàn hàng ma và Tất Mặc Kỳ đi ra. Trong đầu cô chỉ lo lắng

cho anh, bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Lúc đại chiến với yêu đầm lầy, trời

long đất lở, trong lòng cô đột nhiên trào lên một ý nghĩ vô cùng cấp thiết:

Boss cần cô.



Từ khi có vòng tay của Thiên Bà cho, sức cảm ứng của

Chúc Tiểu Tiểu rất mạnh. Cô vẫn luôn hành động theo trực cảm, lần này cũng

không phải ngoại lệ. Thứ cảm giác thôi thúc mãnh liệt ấy khiến cô không còn kịp

nói gì, đã quay người chạy thẳng vào đường cũ.



Con đường này tĩnh lặng tối tăm, vô cùng đáng sợ Chúc

Tiểu Tiểu không biết mình bị làm sao nữa, sao cô có thể nhớ rõ con đường đã đi

qua như vậy? Cô cũng không cảm thấy lạnh, không cảm thấy khó chịu, dốc sức

chạy, chỉ hận không thể chớp mắt một cái liền đến được bên Nghiêm Lạc.



Huyết dịch toàn thân cô phát nóng, trong lòng chỉ có

một suy nghĩ: Boss cần cô!



Nghiêm Lạc ở bên này, vào thời khắc này, đang đánh một

trận quyết tử với Bắc Âm Vương.



Mọi người vừa mới rút đi, Nghiêm Lạc liền khua trường

đao, chém về phía Bắc Âm Vương. Anh phải cho nổ tung địa ngục này. Nhưng, anh

cũng phải đảm bảo chắc chắn Bắc Âm Vương không thể lại chạy thoát. Nếu như

không đánh bại ông ta, e rằng sẽ lưu lại hậu họa về sau.



Bắc Âm Vương vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của

Nghiêm Lạc. Ông ta biết anh đang đợi cái gì, ông ta không hành động là bởi vì

ông ta vẫn đang phải hấp thụ tà khí. Trước đó bị trọng thương, trong thời gian

ngắn, ông ta không kịp hồi phục, chỉ có thể dựa vào loại pháp thuật tà đạo này

nhanh chóng bổ sung năng lượng. Ông ta hấp thụ càng nhiều tà khí, cơ hội giành

thắng lợi sẽ càng lớn.



Nghiêm Lạc cầm đao tấn công, hai đồng tử Bắc Âm Vương

co lại, cánh tay khua ống dây, hai con yêu phía trên liền văng xuống, trực tiếp

lao đến trước mặt Nghiêm Lạc.



Nghiêm Lạc "vút vút" chém hai nhát, yêu quái

kia vặn người tránh đi, nhưng sau đó dính phải trường đao của Nghiêm Lạc liền

điên cuồng bổ nhào vào anh.



Nghiêm Lạc vung cánh tay, đá chân, cán đao ngang ra,

lòng bàn tay phải ở trên cán đao kích thẳng, chính xác đập vào ngực một con

yêu. Con yêu đó chẳng kịp rên lên một tiếng, ngã xuống đất, hồn bay phách tán.



Con yêu còn lại lao đến trước Nghiêm Lạc, Nghiêm Lạc

đứng yên tại đó, trường đao trong tay xoay một vòng đánh tới, tốc độ cực nhanh.

Con yêu chưa kịp hành động gì, đã bị chặt thành hai khúc.



Một chuỗi động tác này chỉ diễn ra trong chớp mắt. Bắc

Âm Vương lạnh lùng nhìn theo, biết không thể kéo dài thời gian nữa, ông ta hét

lớn một tiếng, đột nhiên nhảy lên, hai cánh tay khua một cái, ống dây kia lại

kéo theo bảy con yêu trên đỉnh đầu bay hướng đến phía Nghiêm Lạc. Nghiêm Lạc

liên tiếp lùi hai bước, trường đao khua nhanh, ầm ầm nổi gió, trong thoáng chốc

chém ngã một con.



Lúc này Bắc Âm Vương tung ra một cước, tảng đá lớn mà

ông ta vừa ngồi ép đến, thì ra là một con yêu đá.



Nghiêm Lạc một mình chống trả bảy, tám con yêu, lưỡi

đao sắc như điện, chú vang như sấm, lòng bàn tay như đá lớn, nắm đấm như sao

rơi. Đang đánh đến hồi kịch liệt, đột nhiên cảm thấy bốn bề âm khí giống ngàn

kim đâm tới, anh quay phắt lại nhìn. Thì ra Bắc Âm Vương đang đứng ngoài làm

phép.



Nghiêm Lạc thét một tiếng dài, đạp đất vọt lên, trên

đầu lại có âm khí nặng nề ép xuống. Anh chuyển người tránh đi, tiếp tục khua

đao, giết chết một con yêu. Yêu đá lao đến tạo thành một lá chắn, Bắc Âm Vương

nhân cơ hội, hợp hai lòng bàn tay lại, quét một đạo Minh âm kiếm về phía Nghiêm

Lạc. Nghiêm Lạc một chưởng đánh văng thứ cổ quái kia ra, đá yêu đổ nhào tới Bắc

Âm Vương. Con yêu đá kêu lên một tiếng kêu thảm thiết, bị Minh âm kiếm của Bắc

Âm Vương chém thành hai nửa, hồn bay phách tán ngay tại trận.



Nghiêm Lạc không dừng lại, lật tay đập bay một con

yêu, hích mạnh cán đao, đẩy con yêu khác tới chỗ Bắc Âm Vương. Bắc Âm Vương sát

khí đằng đằng, chẳng thèm nhìn lấy một cái, lập tức đánh chết con yêu đó.



Ngăn giữa hai người là đám yêu ma. Mấy chục chiêu qua

lại, cuối cùng giết hết cả lũ, chỉ còn có Nghiêm Lạc và Bắc Âm Vương.



Bọn họ đánh nhau kịch liệt, Nghiêm Lạc càng đánh càng

kinh hãi trong lòng. Bắc Âm Vương lẽ ra đang trọng thương, không ngờ ông ta lại

dùng phương pháp trị liệu tà đạo đó. Bây giờ công lực của ông ta rất lớn, còn

anh càng đánh càng xuống sức, tình hình tương đối tồi tệ, chỗ này rõ ràng không

bình thường!



Bắc Âm Vương cũng đã phát hiện ra sự suy yếu của

Nghiêm Lạc, ông ta cười lớn, quát: "Diêm La, ngươi năm lần bảy lượt không

thắng nổi ta, ngươi đã nghĩ đến có ngày hôm nay chưa?". Hai lòng bàn tay

ông ta hoa lên, âm khí như lưỡi đao chém tới, Nghiêm Lạc không tránh kịp, bị

trúng hai đao.



Bắc Âm Vương ép sát từng bước, lại nói: "Ngươi

vận may khắp nơi, việc gì cũng có người giúp đỡ. Ngươi và ta vốn dĩ nước sông

không phạm nước giếng. Ngươi làm tiểu thần tiên của ngươi, ta làm vua địa phủ

của ta, ngươi lại cứ muốn đến hại ta, đoạt vương vị của ta. Thù này không báo, Bắc

Âm Vương ta tự xử như thế nào đây?".



Nghiêm Lạc không để ý đến ông ta, ra sức đánh, nhưng

anh cảm thấy hơi thở càng lúc càng yếu, sức manh lại từng chút từng chút một

mất đi. Chỗ này, chắc chắn có vấn đề, lẽ nào còn lợi hại hơn cả của Minh âm kết

giới?



Bắc Âm Vương lại nói: "Trời không tuyệt đường

sống của người, ta từ trong chỗ tuyệt vọng sống lại, trời cho duyên lạ. Ngươi

đoạt địa phủ rồi, ông Trời lại ban tặng cho ta một địa phủ khác, chỗ này toàn

là oan hồn thượng cổ, âm khí càng mạnh, tà ma tự sinh. Ngươi và Cửu Thiên Huyền

Nữ bị trúng độc lại vẫn qua được, đúng là chuyện ta vạn lần không ngờ

tới".



Nghiêm Lạc giương đao lên, gắng sức đánh bật một đòn

tấn công của ông ta, vẫn không nói gì. Bắc Âm Vương lạnh lùng hừ: "Ngươi

đến hôm nay có giả vờ như thế nào cũng vô dụng, đây là nơi hội tụ âm khí, ta

chọn chỗ này tu hành, chính bởi nó có tà khí mạnh nhất. Sức mạnh của Minh âm

kết giới ở chỗ này cũng tăng lên hơn mười lần, không những phong tỏa không gian

này, ta còn có thể từ từ từng chút từng chút hấp thụ năng lượng của ngươi.

Ngươi càng ngày càng yếu, còn ta càng ngày càng mạnh".



Nghiêm Lạc hơi sững lại, thì ra là vậy. Anh vội vã thu

đao, tốc độ rút lui, mượn cơ hội điều khí.



Bắc Âm Vương cũng không truy kích, ông ta cười nói:

"Các ngươi cho rằng ta trọng thương, chính là cơ hội tốt để giết chết ta?

Các ngươi không ngờ nổi ta lại có được kỳ duyên này, luyện thành thần công.

Nhưng mà các ngươi đến hơi sớm, nếu như chậm lại hai ngày nữa, ta đã có thể hấp

thụ toàn bộ những âm độc kia, sẽ không còn ai có thể làm bị thương ta được nữa.

Các ngươi hôm nay không đến, sau hai ngày nữa ta cũng sẽ cho người đi tìm các

ngươi. Thật đáng tiếc!".



Ông ta ngừng lời, tiến lên hai bước, đến gần Nghiêm

Lạc hơn: "Ta tuy đại công chưa thành, nhưng chỗ này giăng Minh âm kết giới

là thích hợp nhất, chính ngươi tự chui đầu vào lưới, tự tìm đường chết! Chỗ này

ngươi chạy cũng không thoát, muốn giết ta cũng không nổi, và cũng không người

nào tới cứu ngươi được". Bắc Âm Vương ha hả cười lớn: "Dù cho Cửu

Thiên Huyền Nữ có đến, cũng không cứu nổi ngươi!".



Lời còn chưa dứt, ông ta đã đột nhiên lao đến bên

Nghiêm Lạc. Nghiêm Lạc chuyển người tránh đi, hai cánh tay mở ra, quần áo trên

người bay phần phật, phóng hết công lực khởi động thuốc nổ, thuốc nổ bùa chú

của mười ba điểm kia "bùm bùm" nổ vang, theo trận hình của Thiên cang

bát trận, lần lượt nổ hết điểm này đến điểm khác.



Bắc Âm Vương hơi sững lại, nhanh chóng hiểu ra. Ông ta

còn thắc mắc những con người kia vì sao phải tìm đến chỗ này, hóa ra vì như

vậy.



Nghiêm Lạc lạnh lùng nói: "Ta không ra ngoài được

nữa, nhưng ông cũng như vậy. Chỗ này chính là đất chôn thây của ông!".



Bắc Âm Vương tức đến thất khiếu1 xì

khói, ông ta lao đến, cánh tay phải phóng ra sát chiêu, gầm lên: "Ta giết

ngươi!".



1 Bảy

lỗ trên mặt, gồm hai mẳt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.



Trong khoảnh khắc, ánh chớp chói lòa, lòng bàn tay đã

sắp đánh trúng Nghiêm Lạc, Bắc Âm Vương lại đột nhiên cảm thấy cánh tay phải

dội lại một cơn đau đớn, ông ta gào lên thảm thiết, nâng tay nhìn, cẳng tay đã

bị đứt rời.



Bắc Âm Vương tựa như không dám tin, ông ta trừng mắt

nhìn phía trước, lại thấy Chúc Tiểu Tiểu đang cầm vũ khí trên tay, thanh kiếm

hoa lên, bảo vệ trước Nghiêm Lạc. Cô lớn tiếng quát: "Mười Cửu Thiên Huyền

Nữ cứu không nổi, thì vẫn còn ta đây!".



Minh âm kết giới, cô xông vào không nhầm.



"Bùm!" Từ xa truyền đến tiếng thuốc nổ, chỗ

này xem ra sắp không giữ được rồi.



Bắc Âm Vương hai mắt đỏ rực, nộ khí công tâm, lại là

con heo này! Năm đó chính nó đã cắn vào tay mình, bây giờ lại là nó khiến mình

đứt lìa cánh tay.



Ông ta rống lên, lật bàn tay trái đánh tới. Tiểu Phấn

Hồng của Tiểu Tiểu bị đánh rơi xuống đất, ông ta một tay bóp lấy cổ Chúc Tiểu

Tiểu giơ lên: "Không còn thanh kiếm dở hơi này nữa, ta xem ngươi còn có

bản lĩnh gì, ta muốn ngươi cùng chết với ta!".



Nghiêm Lạc giận dữ, trường đao khua đến, cùng lúc lại

nghe một tiếng "đoàng" vang lên. Bắc Âm Vương gầm thét dữ dội, chân

mềm nhũn, quỳ trên mặt đất. Tay trái ông ta văng ra vì bị trường đao của Nghiêm

Lạc chém ngang vai. Còn trên ngực ông ta, nơi viên đạn găm vào đang trào máu.



Chúc Tiểu Tiểu ngã xuống đất, chưa kịp hoàn hồn, chỉ

biết lẩm bẩm: "Ta còn có súng!". Đạn băng tinh Tỉnh tuyền số lượng có

hạn, nhưng cô yêu cầu Smile phải cho cô một khẩu, không ngờ rằng lại dùng được

vào thời khắc nguy cấp.



Bắc Âm Vương không cách nào tin được chuyện vừa xảy

ra, rõ ràng ông ta đang thắng thế, ông ta đã sắp thành công rồi, vậy mà...



Nghiêm Lạc lao đến, ôm chặt lấy Chúc Tiếu Tiểu:

"Heo Con, Heo Con! Em dọa chết anh rồi, em dọa chết anh rồi!".



"Bùm", lại một tiếng nổ cực lớn vang lên,

trời rung đất chuyển, tiếng nổ ở rất gần. Bắc Âm Vương mềm nhũn đổ xuống.

Nghiêm Lạc cảm thấy được âm khí nặng nề trên mình biến mất, anh ôm Chúc Tiểu

Tiểu, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.



Núi Phượng, đại thắng!



Đại đa số yêu ma đều bị tiêu diệt, có một số đại ma

thần bị đạn Tỉnh tuyền bắn trúng, vẫn đang bất tỉnh, người của Công ty Nhã Mã

bắt giữ toàn bộ, chuyển về công ty.



Ở chiến trường, các thần tiên không bị thương tích cực

tiêu diệt đám yêu ma còn sót lại.



Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ vai kề vai ngồi trên sườn

đất dốc. Trong rừng cây bên cạnh, cả đoàn hàng ma sư mệt mỏi kiệt sức đang nghỉ

ngơi. Ở một góc khác là mấy sư đồ Cửu Thiên Huyền Nữ.



"Tại sao đã lâu vậy rồi mà vẫn chưa có động tĩnh

gì? Có phải bọn họ thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi không?", A La

hỏi, "Em vẫn muốn đi vào trong tìm kiếm bọn họ".



"Em cũng bị thương rồi, pháp lực không ổn định,

đi vào sợ sẽ không ra ngoài được nữa. Bên trong toàn là thuốc nổ, cũng không

biết khi nào Nghiêm Lạc khởi động, nhỡ đâu em chạy vào trong, đúng lúc phát nổ,

sau đó Nghiêm Lạc không còn em gái nữa, sẽ đánh chết anh." Những gì Tất

Mặc Kỳ nói là sự thực, toàn bộ người ở đây đều đã bị thương, chẳng ai còn sức

mà đi vào địa ngục tìm người nữa. Nhưng thực ra, người Tất Mặc Kỳ lo lắng nhất

chính là Heo Con, nếu như thực sự mất Heo Con, anh cũng không biết phải đối

diện với Nghiêm Lạc thế nào.



Tề Nghiên La còn muốn nói gì, đột nhiên thấy đất dưới

chân rung lên từng hồi. Tề Nghiên La kinh hãi thất sắc: "Địa ngục nổ rồi?

Vậy anh trai em thì sao? Heo Con nữa?".



Không có ai trả lời cô, sắc mặt mọi người đều rất tệ,

nhìn chăm chú về phía địa ngục.



Sau mấy lần rung chuyển, nước mắt Tề Nghiên La rơi

xuống, cô nhào vào lòng Tất Mặc Kỳ khóc: "Anh trai em đâu? Heo Con đâu?

Bọn họ có phải là không ra ngoài được nữa không?". Cô khóc như đứt từng

khúc ruột, người xung quanh nghe thấy đều đau lòng.



Không lâu sau, trong rừng cây truyền đến một tiếng

khóc khác, tiếng khóc này càng thê thảm hơn. Tề Nghiên La sững sờ, ngẩng đầu

nhìn. Chỉ thấy Nghiêm Lạc ôm Chúc Tiểu Tiểu từ rừng cây sâu thẳm đi ra ngoài,

Chúc Tiểu Tiểu đang khóc oa oa. Bọn họ đến gần, mọi người cuối cùng cũng nghe

rõ vì sao Chúc Tiểu Tiểu khóc, cô nói: "Anh là đồ khốn, anh không cần em

nữa, anh dám không cần em…”



Mọi người ngẩn ra nhìn Nghiêm Lạc, vẻ mặt anh vừa căng

thẳng vừa đau lòng, làm sao không cần cô ấy được chứ?



Chúc Tiểu Tiểu thấy mọi người đều ở đây, lau nước mắt,

giãy giụa đòi xuống đất. Nghiêm Lạc đặt cô xuống, vốn cho rằng cô bình ổn cảm

xúc là được rồi, ai biết được sau khi cô hít sâu mấy hơi, liền lao đến chỗ Tề

Nghiên La tiếp tục khóc váng lên: "A La, A La, Boss, anh ấy muốn vứt bỏ

mình!".



"Anh không có." Nghiêm Lạc thật sự muốn

khóc, rõ ràng mọi người đều trở về từ chỗ chết, lẽ ra phải cảm động, vui mừng.

Đằng này Heo Con nhà anh cả đoạn đường chỉ trách anh là kẻ phụ bạc, lảm nhảm

không ngừng, nói mãi không thôi.



"Anh rõ ràng không cần em!" Chúc Tiểu Tiểu

gầm lên: "Anh muốn cùng Bắc Âm Vương đi tìm chỗ chết, chẳng phải không cần

em sao? Anh chính là kẻ bạc tình, là ai nói sẽ không rời xa em, quay đầu cái đã

quên rồi, quay đầu cái liền không cần người ta...".



Mọi người sạm mặt, chẳng ai biết nên nói gì, kiểu tình

huống này, thật khó giải quyết!



Cuối cùng vẫn là Boss đại nhân anh hùng cái thế dũng

cảm ra tay. Anh kéo Chúc Tiểu Tiểu vào lòng, mạnh mẽ bịt miệng, hôn cô, lập tức

ngăn lại tiếng lải nhải không ngừng.



Máy bay tuần tra bay qua trên bầu trời, lá trong rừng

khẽ vang lên tiếng xào xạc, cơn gió nhẹ đưa, hình như còn mang đến một chút

hương cỏ xanh. Chỗ này trước đó không lâu còn là chiến trường ngập tràn sát

khí, vậy mà lúc này lại toát lên vẻ dịu đàng mỹ lệ chỉ bởi một đôi nam nữ.



Cửu Thiên Huyền Nữ ngẩng đầu nhìn bầu trời, cảm thấy

thế giới sau mấy nghìn năm thực sự cũng rất đẹp. Bà quay mặt, nhìn thấy tộc

trưởng Hồ tộc và tộc trưởng Huyết tộc đi đến, nhanh chóng đưa người bị thương

của mình đi khám bác sĩ, mà sau lưng bà, các hàng ma sư loài người vẫn đang đấu

khẩu cười nói.



Cửu Thiên Huyền Nữ nghĩ đến những trải nghiệm trong

mấy nghìn năm này của bản thân. Trước đó bà chưa từng nghĩ tới, có một ngày bà

lại cùng với người, yêu, ma sát cánh chiến đấu, cùng với những bộ tộc mình luôn

coi thường bảo vệ cho nền hòa bình của thế gian.



Bà thấy Nghiêm Lạc vẫn đang ôm Chúc Tiểu Tiểu dỗ dành,

nhớ lại lời độc chú. Hóa ra trên thế gian còn có nhiều thứ mạnh hơn cả quyền

năng, mạnh hơn cả bùa chú.



Niềm tin, dũng khí, tình bạn, tình yêu...