Heo Yêu Diêm Vương

Chương 49 : Đoạn kết

Ngày đăng: 04:25 20/04/20


Mặt trời mọc đằng đông lặn đằng tây, mặt trăng sáng

tối tròn khuyết.



Sự việc của thế gian luân chuyển không ngừng, phúc họa

chợt đến, không cách nào đoán trước và cũng không thể lẩn tránh. Cho nên đại

chiến núi Phượng tuy đã tiêu diệt địa ngục thượng cổ, nhưng tội ác trên thế

gian này vẫn chưa thể diệt vong, yêu ma quỷ quái cũng chưa thể mất hết. Vì vậy

mỗi người lại quay về cuộc sống bình thường.



Ừm, nên nói là, cuộc sống hàng ma bình thường.



Các hàng ma sư vẫn phải làm việc mỗi ngày, chiến đấu

hàng yêu phục quái. Các thần tiên cũng ai bận việc người đó. Huyết tộc cùng các

yêu tộc khác đã kết liên minh hướng thiện, với lối sinh hoạt vốn có của chủng

tộc, bọn họ đang cố gắng chung sống hòa bình dưới một vòm trời cùng con người.



Hôm nay, cũng giống như mỗi ngày trước đây. Trong Công

ty Nhã Mã, mọi người ai ở vị trí người đó, đang chăm chỉ làm việc.



Nhị Lang Thần dắt chú chó yêu Khả Lỗ của ông, đeo kính

đen thời thượng, mặc áo khoác da, chân đi giày da bò phong cách thời trang theo

trào lưu của đám thanh niên, chuẩn bị đi dạo.



"Nhị Lang Thần đại nhân, lại muốn ra ngoài

à", Ray đi qua, chào hỏi.



"Đúng vậy." Nhị Lang Thần gật đầu, nói với

Ray: "Nếu như nhìn thấy chiếc kính đen nào đẹp, lại giúp ta mua một

chiếc".



"Vâng ạ." Ray cười hết sức hưởng ứng. Chó

lông vàng, Khả Lỗ đáng yêu đứng bên cạnh chân của Nhị Lang Thần cũng ngoác

miệng ra cười. Nhị Lang Thần vỗ vỗ vào đầu nó, dắt nó đi ra ngoài.



Tản bộ thực sự là một họạt động có ích, ánh sáng mặt

trời rất thoải mái, không khí rất tươi mới, còn có rất nhiều mỹ nữ chủ động đến

nói chuyện. Những cô gái này, thật không biết thế nào là xấu hổ, đạo đức suy

đồi, ôi đạo đức suy đồi, nhưng mà thật là... khiến người ta vui vẻ!



Trong phòng giám sát, một đệ tử Huyền Thiên phái mở

loa phát thanh công ty: "Tiểu tổ 27, tiểu tổ 34, xin chú ý! Tiểu tổ 27,

tiểu tổ 34, xin chú ý! Đường lớn Hoành Bình có vật thể lạ tấn công hai chiếc

xe, đã gây ra thương vong, yêu cầu tiểu tổ 27, tiểu tổ 34 đi trước xử lý. Huyền

Thiên phái Minh Viễn, Minh Kỳ đi cùng phía trước.,.".



Loa còn chưa phát xong, trong khu làm việc, thành viên

hai tổ và đệ tử Huyền Thiên phái đã đứng dậy chạy đến kho trang bị lấy ba lô.

Chu Duệ trong phòng giám sát vừa dò tìm tư liệu, vừa nói với người của Huyền

Thiên phái bên cạnh: “Anh xem, phải như thế này, khi bọn họ xuất phát, chuẩn bị

sẵn sàng các tư liệu, gửi đến điện thoại của bọn họ. Sau đó trong thời gian bọn

họ di chuyển tới hiện trường, chúng ta tranh thủ thông báo tình hình cho bọn

họ, khi bọn họ đến nơi là đã chuẩn bị xong rồi". Đệ tử Huyền Thiên phái

chăm chú nghe, gật đầu thụ giáo.



Ray đi vào phòng quản lý số liệu, hỏi một thao tác

viên: "Trong tin tình báo hôm nay nhận được, có tin tức của Hỗn Độn thiên

thần không?".



"Vẫn chưa có. Chẳng có chút đầu mối nào."



Ray nhăn mày: "Ông ta bị phong ấn mấy nghìn năm

mới xuất thế, theo lý mà nói không hiểu thế sự, chắc chắn phải làm loạn vài vụ.

Tại sao còn ngoan hơn cả tiểu yêu tiểu quái vậy?".



"Lão đại nói, lúc nên đến thì sẽ đến, mọi người

phải chuẩn bị cho tốt, dù gì không có Hỗn độn thiên thần cũng sẽ có ma thần

khác." Thao tác viên cười cười, đưa một phần văn kiện đến: "Đây là

danh sách thi hàng ma sư thứ Sáu này, phải sắp xếp giám sát thi, cần anh ký

tên. Lần này là lão đại đích thân huấn luyện, nghe nói bọn họ bị ép tập rất

thảm. Mấy người đến hỏi han tôi, sang năm có đổi người huấn luyện không".



Ray cười ha hả: "Cậu nói với bọn họ sang năm Boss

đích thân giám sát huấn luyện, bọn họ sẽ thấy hạnh phúc khi được luyện với lão

đại ngay".



Ray lại không biết rằng, Boss đại nhân anh vừa nhắc

lúc này đang trong phòng làm việc cùng vợ thảo luận một chuyện đại sự.



"Có bảo bảo rồi? Làm sao thế được?"



"Ừm." Chúc Tiểu Tiểu gật mạnh đầu, lấy năm

chiếc que thử thai, còn có ba tờ giấy khám thai ra, loạt soạt bày một hàng.



Nghiêm Lạc sắc mặt đen sì, như thế này có phải quá

khoa trương rồi không.



Chúc Tiểu Tiểu đẩy anh một cái, nói: "Người ta

cũng không dám tin, bác sĩ trong công ty nói là có, em liền mua que thử về kiểm

tra. Còn sợ không chuẩn, bảo Phi Hà và Thư Đồng đưa đi khám. Khám ở bệnh viện

của con người bình thường đó, kết quả cũng là có". Cô nhìn Nghiêm Lạc, mặt

tối sầm, không hài lòng nói: "Sao cái mặt anh lại khó coi như vậy? Ông

Nghiêm, ông nói xem, ông có cần chịu trách nhiệm không?".



Nghiêm Lạc ngây ra cả nửa ngày, cẩn thận ôm cô vào

lòng: "Không phải anh cố tình làm mặt khó coi, anh chỉ là quá bất ngờ. Em

bị thương rồi vẫn đang phải điều dưỡng, anh cũng rất cẩn thận, làm sao mà có

được?".



"Nghiêm Lạc, anh ngồi vững một chút, em nói cho

anh một chuyện còn bất ngờ hơn."



Nghiêm Lạc sợ đến mức tim đập rớt mấy nhịp:

"Không phải có tổn hại gì đến thân thể em chứ?".



"Không có, không có, em rất khỏe!" Chúc Tiểu

Tiểu vội vàng vỗ về.



Nghiêm Lạc thở phào một cái, nhưng sau đó lại cau mày:

Không phải là mang thai đôi chứ?". Như vậy thật quá vất vả.



"Không, không, chỉ có một."



Nghiêm Lạc lại thở phào một hơi: "Vậy rốt cuộc

còn có gì sẽ khiến anh bất ngờ?". Chúc Tiểu Tiểu cắn môi, mặt đỏ bừng nhìn

anh, sau đó nói: "Đứa bé này, tính toán thời gian, là có từ lần ở đáy địa

ngục tìm Tỉnh tuyền đó".



Nghiêm Lạc sững sờ, trong chốc lát mặt trắng bệch.



"Em đi hỏi bác sĩ thần tộc, ông ta nói cơ thể em

không có vấn đề gì, loài người mang thai em bé thần tộc cũng không sao

cả." Chúc Tiểu Tiểu ôm lấy anh hôn: "Bác sĩ thần tộc đó rất lợi hại

đúng không? Ông ấy nói không có vấn đề đương nhiên sẽ không có vấn đề".



Nghiêm Lạc im lặng, anh cho rằng mình nên tìm hiểu một

lượt toàn bộ kiến thức liên quan tới vấn đề này. Không phải anh lo lắng việc

con người mang thai em bé thần tộc, mà là thời gian địa điểm đó thật sự là quá

không thích hợp. Đứa trẻ được thụ thai trong địa ngục, anh rất lo lắng.



Chúc Tiểu Tiểu cũng đột nhiên nghĩ đến, cô

"á" lên một tiếng, kéo Nghiêm Lạc hỏi: "Boss, Boss, anh lúc đó

là ma hay là thần? Anh nói xem em mang thai, là con của đại thần hay của đại ma

đầu?".



Nghiêm Lạc cũng ngẩn ra, đầu bắt đầu đau, đây rốt cuộc

là tình huống gì?



Nhưng Chúc Tiểu Tiểu lại vui mừng hớn hở nói:

"Lo gì là ma đầu hay đại thần chứ, dù gì cũng là em bé của Heo Con thần

dũng và Boss vô địch, chắc chắn là một bảo bảo tốt rồi". Cô kéo tay Nghiêm

Lạc áp lên bụng mình: "Boss, bác sĩ nói em và bảo bảo đều rất khỏe, chúng

ta sẽ sinh con nhé".



Nghiêm Lạc ôm chặt cô, thầm tính toán lại quá trình

hồn thể đầu thai, xác định đến hôm nay mỗi một trình tự tịnh hóa đều rất ổn,

chắc chắn không có ma đầu giáng sinh, ừm, anh vẫn nên nhờ Cửu Thiên Huyền Nữ

dạy Chúc Tiểu Tiểu tu hành, đảm bảo cho cô sinh đẻ thuận lợi. Còn cả bác sĩ

thần tộc kia nữa, nên giữ ông ta lại công ty mới được. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối
Nghiêm Lạc kéo cô lại, ngồi xuống sofa: "Mau ăn,

ăn xong lên lầu ngủ một lát, buổi chiều chúng ta phải tới bệnh viện thăm một

người".



"Thăm ai?"



"Cháu gái họ của Mẫn Kỳ, chị dâu họ của Mẫn Kỳ

tối qua vừa sinh một bé gái."



"Cháu gái họ của Mẫn Kỳ, anh muốn đi thăm?"

Boss từ khi nào lại thân với mọi người như thế? Thân thích vòng vèo của cấp

dưới đều muốn đi hỏi thăm.



"Em quên rồi sao, hàng ma sư thân mang thiên phú,

có cơ hội vẫn sẽ luân hồi vào cùng một gia tộc."



Tiểu Tiểu mở to mắt: "Anh muốn nói…”



Nghiêm Lạc gật đầu: "Em gái của Mẫn Kỳ, là người

có thiên phú nhất trong gia tộc Mẫn thị, hồn của cô ấy vẫn luôn được cất giữ

bảo vệ, anh đã đồng ý với Mẫn Kỳ, nếu có cơ hội, sẽ sắp xếp cho cô ấy chuyển

thế và sẽ bảo cho anh ta".



Em gái yêu thương ngày nào đến hôm nay trở thành cháu

gái họ rồi, đây cũng coi như anh ta hoàn thành được tâm nguyện. Ít nhất, cô bé

lại quay về bên cạnh anh ta, để anh ta tiếp tục yêu thương tiếp tục chăm sóc.



"Cứ coi như thế anh cũng đâu cần đích thân tới

thăm." Chúc Tiểu Tiểu vẫn cảm thấy có chút khoa trương.



"Người có thiên phú không nhiều, đương nhiên phải

giăng lưới từ nhỏ, trước tiên phải lấy lòng bố mẹ cô bé." Nghiêm Lạc nói

rất hiển nhiên. Tiểu Tiểu toát mồ hôi, tính toán cả nửa ngày, Boss nhà cô đúng

là rất thực tế.



Ăn cơm xong, đón Tiểu Nghiêm Cẩn về, hai mẹ con đến

tầng trên cùng của Đế Cảnh ngủ trưa một giấc. Sau khi ngủ dậy, Tiểu Tiểu cho

cậu bé bú no, vừa chơi cùng cậu vừa đợi Nghiêm Lạc làm xong việc. Lúc bốn giờ

chiều, một nhà ba người rồng rắn nhau đến bệnh viện. Trong bệnh viện đã có mấy

đồng nghiệp của công ty tới trước, bất ngờ là Thư Đồng và Vu Lạc Ngôn cũng có

mặt.



Mọi người đều mang quà tặng, lần lượt chúc mừng. Quả

nhiên Mẫn Kỳ vui mừng khác thường, giống như đây là con gái của anh vậy, ôm lấy

đứa bé đi khoe khắp nơi. Cho đến khi em bé được y tá đại nhân "tịch

thu" rồi, đám người này mới dừng cười đùa.



Thư Đồng kéo Tiểu Tiểu sang một bên, vẻ mặt khổ não:

"Tiểu Tiểu, cô nói xem, người ta mời ăn cơm, phải tặng quà gì mới

được?".



"Ừm, tặng rượu, hoa quả, điểm tâm, đồ uống... nếu

như rất thân thì cô mua chút đồ ăn."



Thân đó, nhưng mà dăm ngày ba bữa lại mời ăn cơm,

không biết tặng gì mới được nữa. Hoa quả tôi cũng mua rồi, hơn nữa tôi không

muốn tới ăn cơm, kỳ kỳ thế nào ấy."



Chúc Tiểu Tiểu vừa nghe liền hiểu ra: "Người nhà

Vu Lạc Ngôn mời cô ăn cơm à?".



"Đúng thế cũng không biết sao nữa, tôi thấy lạ

lắm. Chỉ là ăn cơm thôi, lúc bắt đầu thấy được ăn, tôi đương nhiên vui vẻ, nhiều

lần rồi thì lại thấy kỳ kỳ, tôi đành phải mua đồ mang đi đáp lễ. Tiểu Tiểu, cô

nói xem, có phải người nhà anh ta có ý kiến với việc Vu Lạc Ngôn tiến vào giới

hàng ma, sau đó cảm thấy tôi đã kéo anh ta xuống bùn, cho nên đang tìm cơ hội

chỉ trích tôi không.”



"Làm sao có thể?" Chúc Tiểu Tiểu vẫn còn

muốn nói gì, thì Vu Lạc Ngôn đi đến: "Thư Đồng, cô ở đây à. Chúng ta về

thôi, sắp tới giờ cơm rồi, cô chẳng phải còn muốn mua đồ sao?".



"Ý..." Thư Đồng kéo Tiểu Tiểu, ánh mắt cầu

cứu nhìn cô một cái rồi nói với Lạc Ngôn: "Tiểu Tiểu vừa nói với tôi có

người bạn rất được, muốn giới thiệu cho tôi làm quen, nói tối nay gặp mặt. Hay

là hôm nay tôi không đến nhà anh ăn cơm nữa, dù gì cũng đến nhiều lần quá

rồi".



Vu Lạc Ngôn nhìn Tiểu Tiểu, gật đầu với cô, cười:

"Trùng hợp vậy à, mẹ tôi cũng nói tối nay muốn giúp cô giới thiệu đối

tượng đấy. Trước đó muốn gặp cô để làm thân đã, xem cô thích hợp với người như

thế nào, hôm nay hẹn một người đến rồi, chắc chắn vừa ý cô".



"Ý, thật vậy à." Thư Đồng có chút động lòng,

cô thấy người ta thành đôi thành cặp, bản thân mình thì sắp ba mươi, trong lòng

khó tránh khỏi sốt ruột. Nhờ vả Tư Mã Cần giới thiệu cho, tên này lại chỉ quan

tâm đến chuyện yêu đương của mình. Nếu là gia đình Vu Lạc Ngôn giới thiệu, chắc

cũng không tồi, nhà anh ta dù gì cũng là gia đình khá giả, ngưòì có quan hệ

quen biết chắc không đến nỗi tệ.



Vu Lạc Ngôn không cho cô quá nhiều thời gian để cân

nhắc, liền kéo cô ra ngoài: "Bỏ qua mối này sẽ không có mối nào tốt hơn

đâu, do dự cái gì? Mẹ tôi cũng không tùy tiện giới thiệu đối tượng cho người

khác". Anh quay đầu vẫy tay chào Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, chúng tôi đi

trước đây".



Chúc Tiểu Tiểu cũng vẫy tay nói bye bye, đứng ở đó, có

chút ngẩn ngơ. Nghiêm Lạc ôm Tiểu Nghiêm Cẩn, cùng đi ra ngoài với Mẫn Kỳ: "Heo

Con, chúng ta cũng nên đi rồi". Mẫn Kỳ đùa đùa Tiểu Nghiêm Cẩn, chào tạm

biệt Tiểu Tiểu, rồi lại đi vào phòng.



Tiểu Nghiêm Cẩn duỗi tay ra muốn ôm mẹ, lại bị Nghiêm

Lạc đặt vào xe nôi: "Con chơi rất lâu rồi, ngủ đi!". Tiểu Nghiêm Cẩn

không cam tâm, nhưng bị áp bức bởi quyền uy của người làm bố vẫn phải chu miệng

lên, nhắm mắt lại. Ngẫm nghĩ thế nào, thằng bé lại duỗi tay giật giật cái túi

nhỏ đặt bên cạnh đầu. Tiểu Tiểu quỳ gối xuống, lấy từ trong chiếc túi ra một

núm ti giả, nhét vào miệng thằng bé. Tiểu Nghiêm Cẩn lúc này mới hài lòng,

ngoan ngoãn mút mút núm ti giả.



Nghiêm Lạc một tay đẩy xe nôi, một tay ôm lấy vợ, hỏi:

"Vừa rồi em đứng ở đó nghĩ gì vậy?".



"Boss, em cảm thấy Thư Đồng sắp lọt lưới

rồi."



Chúc Tiểu Tiểu đã đoán đúng.



Buổi tối hôm đó, bà Nghiêm sau khi hầu hạ xong Tiểu

Nghiêm Cẩn ngủ, liền bị bố cậu tóm đến trên giường đại chiến ba trăm hồi, mệt

đến choáng váng. Nghiêm Lạc giúp cô tắm rửa, để cô ngủ trước, bản thân mình thì

đi thu dọn nhà tắm. Hai mắt Tiểu Tiểu đã díp tịt, rất nhanh chóng chìm vào giấc

mộng, bất ngờ lại bị tiếng chuông điện thoại làm giật mình tỉnh giấc.



Đợi Nghiêm Lạc nghe thấy tiếng chuông chạy ra ngoài,

Chúc Tiểu Tiểu đã tự mình nhận cuộc gọi rồi. Người gọi đến là Thư Đồng, cô vô

cùng buồn bã, gắng sức kể lể: "Tiểu Tiểu, tôi bị gạt rồi, người sáng suốt

như tôi đây cũng bị lừa rồi. Vu Lạc Ngôn đó cùng bố mẹ anh ta lừa tôi".



Mắt Tiểu Tiểu không mở nổi nữa, thật sự rất buồn ngủ,

miễn cưỡng trả lời: "Ồ, lừa gì cô chứ?".



"Nói muốn giới thiệu đối tượng cho tôi, họ giới

thiệu rồi, nhưng lại chính là Vu Lạc Ngôn. Cả nhà anh ta vây lại tấn công một

mình tôi…" Cô lải nhải nói mãi không hết chuyện: "Tôi cũng không có

cách nào nên mới đồng ý, Tiểu Tiểu, cô cũng không biết...". Chúc Tiểu Tiểu

đúng là không biết, cô buồn ngủ đến mức chẳng thể nghe rõ Thư Đồng nói gì.



Nghiêm Lạc ở bên cạnh không nhìn tiếp được nữa, cướp

lấy điện thoại: "Bây giờ rất muộn rồi, có gì ngày mai lại nói", sau

đó, rất quyết đoán ngắt cuộc gọi, tắt máy.



Chúc Tiểu Tiểu mơ màng cảm thấy ông Nghiêm trèo lên

giường, ôm mình vào lòng. Trong ổ chăn ấm áp, trong vòng ôm vô cùng dễ chịu của

ông Nghiêm, Tiểu Tiểu ngủ say, nhưng không kìm được, mỉm cười.



Cuộc sống, thật ra rất tươi đẹp!