Heo Yêu Diêm Vương
Chương 5 :
Ngày đăng: 04:24 20/04/20
Tiểu Tiểu vừa trải qua một đêm không tồi. Trước khi
ngủ, cô lên mạng nói chuyện với Âu Dương Tĩnh một lúc lâu. Không kìm được đã
thừa nhận rằng mình chưa xem hết phim, nhưng sau đó đột nhiên cảm thấy những
chuyện gặp phải vừa rồi vẫn không nên cho anh biết thì hơn. May mà Âu Dương
Tĩnh cũng không hỏi, anh cho rằng việc mình rời khỏi đó trước có lẽ đã khiến cô
mất hứng, cho nên rất ái ngại, muốn hẹn Tiểu Tiểu lần khác gặp nhau để bù lại.
Tiểu Tiểu thực sự rất vừa ý, cô nghĩ Âu Dương Tĩnh
nhất định có cảm giác đối với mình, điều này khiến tâm trạng cô rất tốt, khi đi
ngủ còn băn khoăn không biết lần sau gặp anh mình nên mặc gì.
Tiểu Tiểu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cô nằm mơ cả
đêm. Giấc mơ là những hình ảnh ngắt quãng rời rạc, tái hiện lại những câu
chuyện xa lạ ở những niên đại khác nhau. Tiểu Tiểu cảm thấy bản thân mình hình
như đã diễn rất nhiều rất nhiều vở kịch, trong mỗi vở kịch còn xảy ra rất nhiều
chuyện. Nhưng nội dung rốt cuộc là gì, khi tỉnh lại, cô chẳng còn nhớ được chút
nào.
Thời tiết ngày hôm sau rất tốt, không khí sau cơn mưa
trong lành vô cùng.
Tiểu Tiểu dậy từ sáng sớm, khi rửa mặt phát hiện ra
trên cổ mình có vết bầm, chẳng trách mình lại cứ thấy đau. Cô xoa xoa vào chỗ
bị thương, nhớ lại những nguy hiểm tối qua, vội niệm mấy câu: “Trời phật phù
hộ, trời phật phù hộ”. Tiếp đó cô phủ một lớp phấn che khuyết điểm lên cổ, cố
gắng giấu đi những vết bầm kia. Sau thì ăn sáng, thu dọn phòng ốc, rồi xách túi
rác xuống lầu đi vứt.
Trong vườn hoa của tiểu khu, sau khi được trận mưa
tưới tắm, cây cỏ xanh tốt, hoa tươi đẹp đẽ vô cùng. Tiểu Tiểu ngồi xuống chiếc
ghế dài nghỉ một chút, ngẩn người ra nghĩ ngợi lung tung. Cô nhớ lại mấy vị
hàng ma sư tối qua, bọn họ mặc những bộ đồng phục vô cùng chuyên nghiệp, được
trang bị vũ khí, thiết bị tối tân, còn có thể diệt yêu trừ ma, trừng trị ác
quỷ, thật là một công việc đầy tính kích thích lại vừa thú vị. Nhìn dáng vẻ của
Thư Đồng, dường như rất vui vẻ khi được làm công việc này. Tiểu Tiểu thở dài,
trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, loại công việc này đúng là thứ cô thích nhất,
giống như được làm cảnh sát vậy. Nhưng đáng tiếc, cô không có cái bản lĩnh này.
Tiểu Tiểu nghĩ đi nghĩ lại, cũng chẳng biết công việc của mình hiện còn đang ở
đâu.
Cô đột nhiên nhớ ra cả ngày hôm qua đã không liên lạc
được với A La, trong lòng có chút lo lắng, liền đứng dậy định lên lầu gọi điện
thoại. Mới đi được mấy bước, nhìn thấy bà Lưu ở tầng mười hai sắc mặt trắng
bệch, đang chậm chạp bước đi phía trước tòa nhà, Tiểu Tiểu chạy đến hỏi thăm:
“Dì Lưu, dì không khỏe sao?”.
Bà Lưu gật gật đầu, Tiểu Tiểu nhiệt tình nói: “Cháu
dìu dì vào trong nhé”.
Bà Lưu quay ra nhìn Tiểu Tiểu một cái, không nói gì,
lại gật gật đầu. Tiểu Tiểu khoác lấy cánh tay bà dìu đi chầm chậm, đang muốn
hỏi bà không khỏe ở đâu, đã đi khám bác sĩ chưa, nhưng còn chưa kịp mở miệng,
thì đột nhiên ngửi thấy trên người bà phát ra mùi cháy khét. Mùi vị này, hôm
qua Tiểu Tiểu đã ngửi thấy mấy lần.
Đó là mùi của ác linh!
Tiểu Tiểu có chút bồn chồn, liền chú ý quan sát tỉ mỉ,
cảm thấy bà Lưu thật sự không bình thường, hoàn toàn không còn biểu cảm thân
thiện thường ngày, nói chuyện với cô cũng rất kỳ quặc. Ngược lại, bà ta cứ nhìn
chằm chặp vào cửa lớn của tòa nhà như đang có ý đồ gì đó. Tiểu Tiểu lập tức thu
tay lại, nói như bay: “Dì Lưu, cháu nhớ ra mình còn có việc, cháu đi trước
đây”.
Bà Lưu lúc này mới quay đầu nhìn cô, thấy Tiểu Tiểu
thật sự muốn đi, lại vươn tay ra giữ lấy tay Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu nhanh như
chớp rụt tay lại tránh đi, chạy vào trong tòa nhà nhanh như một làn khói.
Chẳng phải nói ngày rằm tháng Bảy mới xui xẻo sao? Hôm
nay đã là mười sáu rồi, làm sao lại vẫn gặp phải những chuyện này? Lẽ nào từ
nay về sau mình đều sẽ mang vận xui trên người ư?
Tiểu Tiểu sợ đến mức không bình tĩnh được, dùng lực
đập mạnh vào nút mũi tên hướng lên trên bảng điều khiển thang máy, quay đầu vội
nhìn về phía cửa tòa nhà, thấy bà Lưu không biết vì sao vẫn cứ đứng yên ở
ngoài, không đi vào. Trong sảnh lớn không có một ai, bà ấy thấy Tiểu Tiểu đang
nhìn mình, còn vẫy vẫy tay với Tiểu Tiểu, dường như muốn ra hiệu bảo Tiểu Tiểu
đến đó. Tiểu Tiểu sợ hãi vội quay đầu đi coi như không nhìn thấy. Thang máy đến
rồi, cô nhanh chân xộc ngay vào bên trong.
Tiểu Tiểu vốn quen sống độc lập. Cô vừa thi đỗ đại học
thì bố mẹ đã ra nước ngoài làm việc. Lúc đó, Tiểu Tiểu sống chết cũng không
chịu đi cùng, đồ ăn của người nước ngoài, cô không thích một chút nào, tiếng
Anh của cô cũng không lưu loát lắm, cảm thấy đi qua đó mà làm người nửa mù nửa
điếc thì có gì tốt chứ. Bố mẹ luôn bận rộn, cô ở đó lại không có bạn bè, những
ngày tháng như vậy làm sao mà sống được. Vậy là cô tỏ thái độ rất kiên quyết,
tuyệt đối không rời nhà.
Vợ chồng họ Chúc vốn chiều con gái nên chẳng ý kiến
gì, liền gật đầu đồng ý, dù gì khi Tiểu Tiểu còn nhỏ bọn họ cũng thường xuyên
đi công tác, cô con gái này của bọn họ ở nhà đều do dì giúp việc chăm sóc, xưa
nay vẫn rất tốt. Khả năng tự lập của cô rất lớn, lại cực kỳ ngoan, vẫn luôn
khiến bọn họ vô cùng yên tâm, chẳng lo cô chết đói cũng không lo cô hư hỏng.
Thế là bọn họ phủi phủi tay áo, thong dong ra đi.
Đến hôm nay gặp phải những sự việc này, trong nhà lại
không có ai, nếu như nói trong lòng Tiểu Tiểu không sợ hãi thì đúng thật là lừa
người. Cô sống ở tầng mười lăm, nhìn những con số chậm chạp thay đổi báo hiệu
các tầng, Tiểu Tiểu sốt ruột như kiến bò chảo lửa. Khó khăn lắm cuối cùng cũng
đến nơi, cô vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng khóa cửa lại, giờ mới coi
như có thể thở phào một cái.
Lúc này chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến cho
Tiểu Tiểu giật thót mình. Cô định thần lại, chạy vào phòng ngủ, vừa lấy lá bùa
trấn quỷ Thư Đồng tặng bỏ vào trong người, vừa giơ điện thoại lên xem, tên
người gọi đến là: Nữ Vương.
Tiểu Tiểu đang trong cơn kích động: “A La à, cậu đi
đâu rồi? Hôm qua mình gọi điện cho cậu cả ngày không được”.
“Đi công tác, điện thoại mất sóng giờ mới lại liên lạc
được.” A La vẫn giữ cái khẩu khí mát mẻ: “Sao cậu phải kích động như vậy chứ,
hôm qua lén lút ra ngoài có đúng không?”.
“A La, cậu đúng là thần đoán!”
“Cậu gặp phải thứ không sạch sẽ gì rồi? Có bị thương
hay không?” Giọng nói của A La lộ ra chút lo lắng.
Trong lòng Tiểu Tiểu cảm động vô cùng, vội vàng nói:
“Không bị thương, không sao, vận số của mình tốt, gặp được hàng ma sư. Ừ, hàng
ma sư chính là…”.
Đang muốn giải thích, A La lại cắt lời cô: “Mình biết
hàng ma sư là gì rồi, cậu nhanh nói cho mình đã xảy ra chuyện gì đi”.
Tiểu Tiểu đem những chuyện mình gặp phải ngày
hôm qua liến thoắng kể ra hết, còn đặc biệt nhấn mạnh rằng không phải cô không
nghe lời, mà vì cơ hội hẹn hò với Âu Dương Tĩnh hiếm có quá, cô bị trái tim
giục giã yêu đương hành hạ nên mới phải ra ngoài. Hơn nữa, hôm qua cô đã muốn
báo cáo rồi, nhưng tại A La mất liên lạc đấy chứ.
A La nghe thấy vậy “hừ” một tiếng, Tiểu Tiểu chột dạ
cười hì hì, nhanh chóng chuyển đề tài. Cô đem những hoài nghi đối với bà Lưu
lúc nãy nói cho A La nghe rồi hỏi: “Trên người dì Lưu cũng có mùi của ác linh,
có phải là dì ấy giống như mình, gặp phải chuyện xui xẻo không? A La, bây giờ
mình nên làm thế nào?”.
Tôi đã bảo anh ấy vẫn sẽ đến mà, lúc đó biểu hiện của anh ấy rất đắn đo”.
“Tôi rõ ràng chỉ nhìn thấy biểu cảm tức giận của anh
ấy.”
“Tâm trạng của đàn ông chúng tôi cô không hiểu đâu.”
“Xí, mắt của phụ nữ chúng tôi rất sắc bén.” Thư Đồng
đi đến cửa tòa nhà, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Lạc đang dừng xe. Cô nghênh đón
lên tiếng chào hỏi: “Boss!”.
Nghiêm Lạc nhìn tòa nhà C này, cau mày lại: “Cô ấy
đâu?”.
“Ở cửa thang máy.”
“Gọi Cao Lôi đến phong tỏa tòa nhà, ác linh chắc chắn
đang ở trong này.” Nghiêm Lạc vừa nói vừa đi vào trong.
Thư Đồng cảm thấy rất phấn khích, đây là lần đầu tiên
Boss đến xử lý một vụ án nhỏ, đúng là quá không bình thường, biểu cảm của anh
khi gặp mặt người được bảo vệ, cô nhất định phải xem kỹ càng cẩn thận.
Đáng tiếc đợi cô đi đến nơi, lại chỉ nhìn thấy bộ mặt
xám xịt của Boss, bởi vì trước cửa thang máy một bóng người cũng chẳng có.
Chính tại lúc đó Tiểu Tiểu đang trong thang máy, đứng
sau lưng người hàng xóm ở tầng năm. Vừa rồi cô nhìn thấy Thư Đồng bận rộn không
ngừng, lại xua tay ra hiệu bảo cô tự lên trên, thế là liền yên tâm một mình vào
thang máy. Dù gì trong tòa nhà này rất an toàn, trên người cô còn mang cả bùa
trấn quỷ nữa, không có gì đáng lo cả.
Thang máy dừng lại ở tầng năm, người hàng xóm kia chào
hỏi cô mấy câu rồi đi ra. Ngoài cửa thang máy có một thằng bé khoảng năm, sáu
tuổi đang đứng, nó cứ nhìn người vừa ra khỏi thang máy kia, lại quay sang nhìn
Tiểu Tiểu, dường như cân nhắc xem có nên vào thang máy hay không.
Tiểu Tiểu ấn nút giữ cửa, cười cười với nó: “Em đang
muốn xuống phải không? Thang này đang đi lên đó”.
Thằng bé bước vào trong thang máy, xem ra là muốn lên
tầng. Tiểu Tiểu lại hỏi: “Em lên tầng mấy?”. Trong lòng cô thấy thằng nhóc này
thật kỳ lạ, tại sao lại không có người lớn đi cùng.
Thằng bé vẫn không nói gì, nó quay đầu nhìn nhìn Tiểu
Tiểu. Lúc này Tiểu Tiểu mới phát hiện ra trên cổ thằng bé có mấy vết bầm, chúng
hình như vẫn còn mới, vết thương rất nặng, có thể thấy người động thủ với nó
lúc đó thực sự muốn ép nó vào chỗ chết. Tiểu Tiểu trong chốc lát liền cảm thấy
phẫn nộ, là loại người nào lại đi đối xử với một đứa trẻ như vậy?
Tiểu Tiểu quỳ xuống gần sát với thằng bé, kéo nó hỏi:
“Cổ của em vì sao mà bị thương, là ai bắt nạt em? Bố mẹ em đâu?”.
Còn chưa đợi thằng bé mở miệng, Tiểu Tiểu đã ngửi thấy
mùi cháy khét nhàn nhạt, trong lòng vô cùng kinh hãi, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt
nó. Đó không phải là ánh mắt nên có của một đứa trẻ con!
Trong tòa nhà này có hai thang máy, một chiếc dừng ở
tầng hai mươi sáu trên cùng, rõ ràng đang đi xuống, một chiếc đến tầng mười
hai, vẫn còn đang lên trên. Nghiêm Lạc nhìn cửa thang máy, cặp mắt nheo lại vẻ
cân nhắc. Anh đột nhiên quay người chạy vào lối cầu thang bộ, Thư Đồng cũng
nhanh chóng theo sau. Nghiêm Lạc nói: “Phong tỏa tòa nhà, mỗi người ra vào đều
phải kiểm tra, bao gồm cả trẻ con và động vật”.
Trong cầu thang không có người, cũng không có camera,
tốc độ của Nghiêm Lạc rất nhanh, lời còn chưa nói xong, người đã mất dạng rồi.
Chỉ trong chốc lát, anh đã xuất hiện ở cửa cầu thang tầng mười lăm, nhanh chóng
đẩy cửa thoát hiểm xông ra.
Cửa thang máy cũng mở cùng lúc, một thằng bé thuận thế
đổ nhào ra khỏi cửa. Trong thang máy là tiếng thét kinh hoàng của Tiểu Tiểu,
hai tay cô không ngừng đánh lên người mình. Lúc này dường như mới ý thức được
cửa vừa mở, cô vội vàng chạy ra ngoài, lảo đảo như muốn ngã.
Nghiêm Lạc kéo đứa trẻ ra ngoài, lại vội vàng đưa tay
đỡ Tiểu Tiểu, nhưng khi anh chạm vào cô, thì dường như chạm phải một thứ vô
hình. Cơ thể của Tiểu Tiểu xuyên qua cánh tay anh, đổ sập xuống đất, nằm cứng
đơ. Nghiêm Lạc biến sắc, không chạm vào cô nữa, chỉ có thể quỳ xuống bên cạnh
an ủi nói: “Đừng sợ hãi, đừng hoảng loạn, chỉ là ảo giác mà thôi”.
Tiểu Tiểu bị ngã một cái, dường như cũng tỉnh táo hơn
chút, cô không hét nữa, thở dốc, nhìn nhìn cơ thể mình rồi sờ sờ, không còn
thấy lũ nhện đáng sợ kia nữa, chẳng có thứ gì cắn cô cả. Cô lẩm bẩm lặp lại câu
nói của Nghiêm Lạc: “Là ảo giác, chỉ là ảo giác”.
“Đúng, là ảo giác, đừng sợ.”
Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng nói thì quay lại nhìn, hơi
sững người, ngốc nghếch hỏi: “Nghiêm Lạc?”.
Đó là khuôn mặt tuấn tú đẹp trai cô nhìn thấy vô số
lần trong tiệm Waiting. Đó là người đứng sau cửa kính nhếch khóe môi cười cô,
còn mở chiếc ô ra giữa trời mưa, cô còn nhớ.
“Đúng, tôi là Nghiêm Lạc.” Chính xác là giọng nói trầm
thấp rất hay trong điện thoại kia.
Tiểu Tiểu vẫn còn chút sợ hãi, vừa rồi cô dường như
nhìn thấy mình xuyên qua cánh tay anh, cô có phải là đã biến thành linh hồn bị
ép ra khỏi cơ thể rồi không?
“Là ảo giác?” Cô không xác định nổi, cẩn thận giơ tay
ra, sờ vào cánh tay Nghiêm Lạc.
Nghiêm Lạc dường như do dự một chút, muốn tránh đi
theo bản năng, nhưng thấy dáng vẻ sợ hãi kia của Tiểu Tiểu, cuối cùng anh vẫn
không động đậy, mặc cho tay cô sờ lên cánh tay mình.
Cánh tay của anh rất săn chắc, Tiểu Tiểu cảm nhận được
cả những đường gân rắn rỏi dưới lớp áo sơ mi của anh, cô còn có thể cảm thấy
hơi ấm từ cơ thể anh. Tiểu Tiểu có chút kích động, nước mắt tuôn ra, thì ra cô
vẫn ổn? Cô chưa phải là một linh hồn.
Tiểu Tiểu thuận theo cánh tay của anh sờ lên trên, cảm
thấy cơ thể dưới bàn tay mình thật là chân thực, cô thực sự có thể cảm nhận
được. Hai tay Tiểu Tiểu sờ qua sờ lại, hoàn toàn không ý thức được mình đang
đùa bỡn lưu manh với người đàn ông lạ.
Sau đó cuối cùng cô không kìm được nhào vào lòng anh
khóc nức nở: “Vừa rồi thật sự là ảo giác? Nhưng tôi đánh nó rồi, tôi lại đánh
một đứa trẻ. Nó đột nhiên xông đến, tôi rất khó chịu, muốn nôn, liền đẩy nó. Nó
bóp cổ tôi, rất mạnh. Tôi liền bắt đầu đánh nó, tôi còn cầm lá bùa dán vào đầu
nó. Sau đó thì có rất nhiều nhện bò lên người cắn tôi…”. Cô nói lung tung lộn
xộn. Lúc này Tiểu Tiểu thực sự đã cảm thấy an toàn, chỉ là những kinh hãi hoảng
hốt vừa rồi vẫn không kìm được mà tuôn ra ngoài thôi.
Nghiêm Lạc vẫn cảm thấy không chắc chắn, chậm rãi đưa
tay chạm vào vai cô. Lần này, tay của anh không xuyên qua cơ thể cô nữa. Cô dựa
vào lòng anh khóc nức nở nói: “Tôi thực sự vẫn tồn tại”. Nghiêm Lạc nhắm mắt
lại, xem ra lời giải thích mang tính trấn an của anh khi nãy không dùng được
rồi. Anh cảm thấy Tiểu Tiểu ôm anh rất chặt, cô đang sợ hãi vô cùng. Nghiêm Lạc
an ủi vỗ về cô, ép hai cánh tay lại, ôm chặt cô vào lòng.
Cô gái nhát gan này, cô không biết rằng năng lực của
cô còn mạnh hơn cả anh tưởng tượng.